Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị

Chương 3

5

Nửa đêm, tôi bị đói tỉnh dậy.

Túm lấy điện thoại nhắn cho cô trợ lý:

"Muốn đi uống chút gì không?"

 

Con bé cú mèo nhắn lại ngay:

"Chị Vãn, nửa đêm rồi còn định uống ở đâu?"

 

"Ban ngày chị dò sẵn rồi, tầng dưới có quán bar, không gian ổn lắm."

 

"Chị Chu Dạng  không cho chị uống rượu."

 

"Em không nói, chị không nói, chị ấy sẽ không biết."

 

Cô trợ lý: "…"

 

Mười phút sau, tôi cùng trợ lý có mặt ở quán bar.

 

Cô bé đưa tôi khẩu trang:

"Chị Vãn, đeo cái này đi."

 

"Không cần đâu, tôi là người vô danh thế cơ mà, ai nhận ra chứ?"

Tôi tìm một góc ngồi xuống, trong lòng có chút phấn khích.

 

Hai năm nay bị Chu Dạng  quản chặt, tôi gần như chưa đặt chân tới bar lần nào.

Tôi gọi hơn nửa menu rượu, tính thử từng loại một.

 

"Chị Vãn, em cũng muốn uống!"

 

"Con nít không được uống rượu, ăn trái cây đi."

Tôi đẩy dĩa hoa quả sang chỗ cô bé.

 

Cô trợ lý bĩu môi:

"Chị đúng là …  vừa thấy rượu là mắt sáng rỡ."

 

Tôi không phản bác, xoa xoa tay chọn đại một ly bắt đầu nếm thử.

 

Lúc giữa chừng đi vệ sinh, nhỏ trợ lý thấy tôi loạng choạng liền hỏi:

"Chị Vãn, chị say rồi à? Có cần em đi cùng không?"

 

Tôi lườm:

"Tửu lượng chị tốt lắm nhé, sao có thể say được!"

 

"Được được, chị là nhất!"

 

Tôi rất hài lòng, đứng ở hành lang cố gắng phân biệt toilet nam nữ.

 

Chưa kịp nhìn cho kỹ, lưng tôi bất ngờ bị ai đó va mạnh, tôi lảo đảo xông thẳng vào toilet nam.

 

"Bộp!"

Mặt tôi đập vào tường, đau đến nỗi nước mắt muốn trào ra.

 

"Á…"

Tôi ôm mũi, định quay lại xem tên khốn nào đ.â.m vào mình.

 

Thì miệng bị một bàn tay bịt kín.

"Suỵt, đừng lên tiếng!"

 

Tôi rùng mình.

Sao cái giọng này… nghe quen vậy?

 

Còn chưa kịp hoàn hồn, cậu trai phía sau đã ôm chặt tôi, kéo cả hai chui tọt vào phòng vệ sinh.

 

Hơi thở cậu ấy sát bên tai tôi:

 

"Có người đang đuổi theo em."

 

Tôi hiểu rồi.

 

Lương Tây Dã!

 

Muốn mở miệng, nhưng bị bịt miệng lại, tôi như con cá mòi bị kẹp giữa người và tường.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng người nói, tôi cảm nhận được Lương Tây Dã căng thẳng, nên tạm thời không động đậy.

 

"Nó đâu rồi?" – Giọng phụ nữ trung niên vang lên.

 

"Chắc trong toilet?" – Giọng nam run run, "Giám đốc Cao, chị chờ chút, để tôi đi tìm."

 

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng.

 

Có người gõ cửa:

 

"Tây Dã, em ở trong đó à? Giám đốc Cao tới rồi, mau ra đi."

 

Tôi nghe thấy cậu trai thì thầm hai chữ:

 

"Toang rồi."

 

"Tây Dã?" – Giọng người kia vẫn réo gọi.

 

Tôi vỗ nhẹ tay cậu ta, ra hiệu bỏ tay ra khỏi miệng tôi.

 

Lương Tây Dã dường như cũng biết không tránh được, buông tôi ra, nhỏ giọng nói xin lỗi:

"Xin lỗi chị."

 

Vì câu "xin lỗi" này, tôi quyết định cứu cậu ta thêm lần nữa.

 

Tôi hướng ra ngoài nói to:

"Anh gì ơi, tôi không phải Tây Dã gì đâu, đừng gõ nữa!"

 

Người bên ngoài hoảng hốt:

"Xin lỗi xin lỗi, tôi nhầm người rồi!"

 

Chẳng bao lâu, sau khi kiểm tra từng phòng không có ai, họ rời đi. Tôi còn nghe thấy tiếng người phụ nữ mắng:

"Có một đứa cũng không trông xong, nếu nó gây chuyện, anh dọn đồ biến khỏi đây luôn cho tôi!"

 

Hung dữ ghê.

Không trách Lương Tây Dã sợ.

 

"Chị ơi?" – Gương mặt cậu ta ló ra sau vai tôi, đuôi mắt cong cong đầy lém lỉnh.

 

Cậu ta áp sát quá, tôi không quay lại được, chỉ liếc mắt trắng nhìn:

"Lại trốn ra chơi à?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngôi sao top đầu này, hơi bị… phản nghịch nha.

 

Lương Tây Dã nhoẻn miệng cười xấu xa:

 

"Sao lần nào cũng bị chị bắt gặp vậy?"

 

Tôi xoa mũi đau điếng, tức tối nói:

 

"Chị chính là khắc tinh của em!"

 

"Em cũng nghĩ vậy."

 

Giọng điệu cậu ta hơi mờ ám.

 

Tôi bực bội, đẩy cậu ra:

 

"Khắc tinh cái đầu em! Chính em suýt làm mũi chị lệch đấy!"

 

Cậu ấy cúi người sát mặt tôi, đôi mắt đào hoa long lanh nhìn tôi chằm chằm.

 

"Chưa lệch đâu."

 

Cậu nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:

 

"Ít ra chứng minh được… mũi chị là hàng thật."

 

Khi cậu nói, hơi thở phả nhẹ lên mặt tôi… hơi ngứa.

 

"Vớ vẩn. Cả người tôi là hàng thật, hiểu chưa?"

 

Cồn bắt đầu ngấm, tôi cảm thấy đầu óc hơi choáng:

 

"Giờ em an toàn rồi, ra ngoài đi."

 

"Toàn hàng thật á?" – Lương Tây Dã chẳng những không đi, còn nheo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân.

 

"Sao em cứ thấy… không tin nổi."

 

Ánh mắt cậu ta như đang thẳng thừng đánh giá tôi không chút kiêng dè.

 

Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ thấy ghê tởm, nhưng trên người cậu ta… lại không ghét nổi.

 

Tôi hỏi lại:

"Vậy thế nào em mới tin?"

 

"Trừ khi…"

 

Cậu ta lại áp sát, một lần nữa đẩy tôi vào tường.

 

Tay vén nhẹ tóc tôi, chống lên vách, cúi đầu nhìn thẳng tôi, môi nhếch lên đầy tà khí:

 

"Trừ khi, để em tự mình kiểm chứng."

 

6 Tôi vừa bị cậu nhóc đó trêu chọc đấy à?



Nhìn khuôn mặt non nớt trắng trẻo trước mắt, tôi khẽ cong môi:



“Mấy tuổi rồi?”

 

“Còn vài hôm nữa là tròn hai mươi.”



Vừa nói, cậu ta còn thẳng lưng, bổ sung:



“Không còn nhỏ đâu.”

 

Tôi híp mắt, từ đầu tới chân đánh giá một lượt, cười cợt hỏi:



“Không nhỏ chỗ nào?”

Lương Tây Dã dường như hiểu ra, vành tai lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng mắng:



“Chị không đứng đắn gì cả.”

 

Cậu ta lúng túng một lúc lâu, khiến tôi suýt tưởng cậu ta là đứa trẻ ngây thơ.



Ai ngờ vừa nghiêng đầu, cậu ta ghé sát tai tôi thì thầm:



“Không nhỏ thật đấy, chị muốn thử không?”

 

Tôi rùng mình theo bản năng. Thời nay mấy em trai trẻ chơi bạo ghê.

 

Cơn say dâng lên, tôi rút từ túi ra bao thuốc, cúi đầu châm một điếu:



“Biết tôi bao nhiêu tuổi chưa?”

“Tình yêu không phân biệt tuổi tác.”

 

“Tình yêu?” Tôi cười, tựa vào tường ngẩng đầu nhìn cậu ta:



“Ý cậu là tôi với cậu?”

 

Lương Tây Dã gật đầu rất nghiêm túc:



“Vừa gặp đã rung động, nếu không phải tình yêu thì là gì?”

Nghe câu ấy, lòng tôi bỗng chùng xuống.



Dường như, rất nhiều năm trước cũng từng có người nói với tôi điều tương tự.

 

Tuổi trẻ của chúng tôi chẳng hiểu gì về ‘nuôi dưỡng tình cảm’, chỉ luôn cho rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là khởi đầu của tất cả.



Người khiến ta xao xuyến trong tích tắc, thường chiếm trọn cả thanh xuân.

 

Tôi cũng từng có một thời ngây dại như thế.



Nhưng giờ nghĩ lại, chỉ còn toàn vị chua xót.

“Đáng tiếc thật.”



Tôi phả một làn khói mỏng vào mặt cậu ta:



“Chị chỉ tin ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ thôi.”

 

Bốn chữ “lửa gần rơm” mang quá nhiều tầng nghĩa, Lương Tây Dã nhìn tôi hồi lâu, đến vành tai đỏ bừng.



Giọng cậu ta nhỏ như muỗi:



“Chị thích là được, em chịu.”

“…”

 
Bình Luận (0)
Comment