Chỉ Say Mê Quân

Chương 2

ۣۜJmiuღ: Từ bây giờ nữ chính đã suy nghĩ thông suốt về cuộc sống của mình ở cổ đại nên mình sẽ thôi không dùng ngôn ngữ hiện đại nữa nhé!

Bên này Liễu Nham vừa hạ quyết tâm, bên kia hai phụ tử (cha con) hình như cũng đã hoàn thành thương lượng. Nhìn thấy mỹ nhân chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng cực kỳ tức giận, cũng biết là nam tử trung niên đã thắng, quả nhiên là gừng càng già càng cay.

“Lan Trúc, ngươi mang Thiếu phu nhân đi thay y phục khác và thu thập một chút đi. Sau đó mang Thiếu phu nhân đi đến tiền thính ( phòng trước) ăn cơm.”

“Vâng, lão Phu quân.” Một nam hài mặc y phục màu hồng phấn đi tới nói:”Thiếu phu nhân, xin mời.” Sau đó kéo lấy ống tay áo của nàng. Liễu Nham liền đi theo nam hài mặc váy màu hồng phấn ra khỏi phòng.

Trên đường đi nàng khẽ quan sát nam hài đang nắm lấy ống tay áo của mình một chút, đại khái hắn khoảng 14, 15 tuổi, khuôn mặt trái xoan có một đôi mắt như mắt nai, cái mũi xinh xắn, cái miệng nho nhỏ, thật sự rất là khả ái.

Đi một đoạn đường, bọn họ đến trước cửa một căn phòng. Đẩy cửa bước vào bên trong, nàng thấy căn phòng này được bố trí rất giống căn phòng lúc nãy nàng đã ở, đồ dùng trong nhà tương tự cũng là gỗ đàn hương màu đỏ, chỉ là ít hơn một vài thứ và không tráng lệ như căn phòng lúc nãy mà thôi.

Lan Trúc đi đến bên cạnh một cái tủ, mở ngăn kéo lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, hẳn là thuốc trị liệu ngoại thương. Sau đó hắn còn lấy thêm một bộ y phục màu xanh ở trong tủ ra, màu sắc trông rất thuần khiết, trên ống tay áo và cổ áo được điểm mấy bông hoa màu trắng. Được lắm, tiểu gia hỏa này ánh mắt cũng không tệ lắm, nếu như hắn lấy bộ màu đỏ chót thêu mẫu đơn, chắc mình sẽ bị hỏng mất. Liễu Nham lặng lẽ nghĩ.

Lúc này Lan Trúc bước lên phía trước, định thò tay cởi ngoại bào của nàng, làm cho nàng hoảng sợ, loại chuyện như này nàng không cần hắn đích thân làm, tuy rằng hắn chỉ là một tiểu hài tử. Nhưng Liễu Nham không có thói quen để cho nam giới hầu hạ mình thay y phục. Nàng nắm thật chặt cổ áo, lui về phía sau một bước.

Khiến cho Lan Trúc khẽ bật cười “Thiếu phu nhân chắc hẳn là không quen, vậy đây là y phục của người, người tự thay đi.” Nghĩ ngợi thêm một chút, hắn lại nói “Người biết mặc y phục thế nào chứ ?”

Chao ôi, hóa ra hắn thực xem nàng như kẻ ngu. Hết cách rồi, ai bảo bây giờ nàng đang giả ngu giả dại đây. Liễu Nham gật gật đầu, cầm lấy y phục đi ra sau tấm bình phong.

Đổi xong y phục, Lan Trúc liền bôi thuốc cho nàng. Thuốc mỡ màu xanh đậm vừa tiếp xúc với làn da của Liễu Nham thì nàng khẽ hít vào một hơi.”Thực xin lỗi, Thiếu phu nhân, ta sẽ chấm nhẹ, thiếu gia lần này ra tay có chút quá tàn nhẫn.” Động tác của Lan Trúc trở lên nhẹ nhàng hơn, hắn thận trọng thoa thuốc. Liễu Nham lắc đầu, ra hiệu mình không có sao. Động tác của Lan trúc đã rất nhẹ rồi, muốn trách thì phải trách mỹ nhân kia ra tay thật sự quá là độc ác. “Thiếu phu nhân, người không nên trách thiếu gia, kỳ thật thiếu gia là người rất tốt, nếu không phải là người thật sự chọc tức thiếu gia, chắc là thiếu ra sẽ không ra tay với người. Về sau người cũng nên cẩn thận một chút, không nên chọc tức thiếu gia.” Nàng nghe thấy Lan Trúc nói vậy… cảm thấy hắn không coi mình giống như ngốc tử, trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, trong nhà này, còn người có thể đối với một ngốc tử như vậy, sợ rằng chỉ có một mình hắn, càng lúc nàng càng cảm thấy thân thiết với Lan Trúc.

Sau khi bôi thuốc xong, cảm giác nóng hừng hực trên da đã biến thành mát lạnh. Loại thuốc này coi như không tệ, sau này phải nghiên cứu thành phần của nó có cái gì. Ở thế giới trước Liễu Nham học Trung y, thành tích ở trường cũng chỉ bình thường thôi, có điều ngược lại thì nàng rất thích thảo dược. Lúc đi học, ở trong phòng ngủ của mình nàng có tự tạo một mảnh đất trống để gieo trồng thảo dược, sau đó chế thành các loại dược hoàn (thuốc viên). Tuy thuốc nàng chế không có ai từng thử qua, nhưng các bé chuột bạch và các bé thỏ con thì đã dùng một phần nhỏ, cho nên nàng đối với chuyện này cũng rất tinh thông. Gặp phải một lọ thánh dược chữa thương như này, quả thực làm cho nàng rất mừng rỡ.

Nhưng ngay lập tức nàng lại gặp phải phiền toái, cái áo ngoại bào màu xanh này sao lại có nhiều dây như vậy, làm cho nàng không biết phải thắt chúng như thế nào. Lan Trúc thấy nàng mặc một bộ y mà có đến bảy tám phần siêu vẹo, vụt cười. Một lần nữa vội vàng tới giúp nàng buộc từng cái dây. Thôi, lúc này mình là ngốc tử chuyện có thể làm bây giờ là chỉ cần ngồi vững mà thôi.

Sau khi Lan Trúc giúp đỡ nàng xong, thì kéo nàng đến trước gương đồng bảo nàng ngồi xuống ghế. Trên gương xuất hiện một gương mặt xa lạ, Liễu Nham mơ hồ thấy được bộ dáng của mình bây giờ. Trong gương là một nữ tử chỉ tầm 16, 17 tuổi, ngũ quan có thể được cho là thanh tú, sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dạng giống như không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng trong một thời gian dài. Tuy không phải là đại mỹ nữ, nhưng Liễu Nham cũng không quá thất vọng, vì ở thế giới cũ nàng cũng không phải là một mỹ nữ. Huống hồ, ở xã hội nữ tôn này, chẳng lẽ nàng có thể trông cậy vào gương mặt xinh đẹp để ăn cơm bao hay sao (gái bao)? Ôi, sao nàng lại có thể quên nhỉ, nàng bây giờ cũng chỉ có thể ăn cơm bao mà thôi. Có thể dùng tư sắc để được ăn cơm bao, chẳng phải là may mắn của nàng hay sao? Nàng tự giễu cợt mình rồi cười.

Một giọng nói “Được rồi, Thiếu phu nhân nhìn xem có hài lòng không.” Đã cắt đứt suy nghĩ của nàng. Mái tóc thật dài của nàng đã được Lan Trúc búi lên đơn giản, rồi dùng một cây trâm ngọc màu xanh biếc cố định, rất gọn gàng. Nàng mỉm cười gật đầu, cho dù là một ngốc tử, cũng có thể biểu đạt lòng biết ơn đi.

Lan Trúc thấy nàng nở nụ cười, đồng dạng giống như phát hiện được đại lục mới, “YAA.A.A..! Thiếu phu nhân, người cười lên tuyệt không giống như một kẻ ngu si.” Về sau, đại khái hắn cảm thấy mình nói sai, mắc cỡ cúi đầu.

Liễu Nham thấy hắn bất động cả buổi, nghĩ rằng nếu như mình không lên tiếng, chỉ sợ sẽ không được ăn điểm tâm mất.”Cơm, đói.” Lan Trúc gõ mạnh lên đầu mình một cái rồi nói. “Thiếu phu nhân, lão Quận chúa vẫn chờ người đi đến tiền thính ăn cơm.”

Gõ đầu như vậy không phải sẽ bị ngốc sao? Ha ha, đứa trẻ này rất có ý tứ.

Lan Túc vội vã dẫn nàng đi đến tiền thính. Dọc đường đi nàng cũng không còn thời gian thưởng thức cảnh sắc trong vườn, bất quá nhìn sơ qua thì thấy, sân vườn này thật đẹp, thậm chí so với lâm viên (khu trồng cây/khu công viên) ở Tô Châu cũng không kém là bao. Gia đình mà có một khuôn viên to lớn như vậy, quả thật không giàu sang thì cũng phú quý, điều này cho thấy, chủ nhà là người rất biết thưởng thức, xa hoa mà không xa xỉ, rộng rãi mà không kiêu căng. Chủ nhân nhà này rất không tầm thường.

Trên đường đi, Lan Trúc không ngừng dặn dò nàng, các quy củ trong nhà cần tuân thủ, lão Quận chúa cho làm cái gì không cho làm cái gì, không thể nói lung tung cái gì. Cũng không để ý nàng xem một ngốc tử như nàng có thể nghe vào bao nhiêu.

Đi ước chừng thời gian một khắc, cuối cùng đã tới tiền thính. Liễu Nham không khỏi oán thầm ở gia đình lớn ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng. Tiến vào phòng, nàng đứng cách bàn ăn khoảng một thước, cúi thấp đầu, chờ lão Quận chúa lên tiếng.

“Nham Nhi hả, tới đây ngồi đi.” Chủ thể này vậy mà có tên giống như nàng.

Liễu Nham ngoan ngoãn đi tới một chỗ cách lão Quận chúa và mỹ nhân rắn rết tương đối xa ngồi xuống, nàng vẫn như cũ không ngẩng đầu.

“Nham nhi sao lại cúi đầu thế, về sau chỗ này chính là nhà của con rồi. Không phải sợ sệt, ngẩng đầu lên để cho phụ thân nhìn xem.”

Liễu Nham nghe lời ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của nàng là ánh mắt tinh tường của lão Quận chúa. Nàng có chút sợ ánh mắt như vậy, ở đằng kia là ánh mắt nhìn nàng soi mói, nàng cảm thấy mình chính là một người trong suốt. Có điều ngay lập tức nàng bình thường trở lại, cho dù lão Quận chúa có lợi hại đến mấy, cũng không thể biết mình là một cô hồn ở Dị Giới tới, nhiều lắm là có thể nhận ra bản thân mình giả ngu mà thôi. Cho dù ông ta có biết mình giả ngu, thì có thể làm gì đây? Cùng lắm là đuổi mình đi mà thôi.

Mặc dù biết là như thế, nhưng Liễu Nham vẫn nhanh chóng cúi đầu, tốt nhất tạm thời vẫn không nên để ông ta nhìn thấu được mình. Trong lòng nàng khẽ tính toán, một gia đình đại phú như này, mặc dù mọi người nhận thức ở rể là chuyện không lấy làm vẻ vang gì, vậy nếu phải bỏ ra một số tiền lớn, cũng không đến mức phải kén một đứa con rể ngu ngốc như mình vậy. Lão Quận chúa hình như đối với người con dâu này rất khách khí, hơn nữa ánh mắt ông ta trong lúc lơ đãng có chút sủng nịch. Trong này nhất định là có gì đó rất kỳ quái!
Bình Luận (0)
Comment