Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 23

Lục Kiêu Trần nhìn Vân Nghê đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Sao em lại tới đây?"

Giọng nói của anh vì bị bệnh mà nghe như ngậm cát.

Vân Nghê bước vào phòng, chột dạ mím môi, nhỏ giọng nói: “Em đến tìm anh trai, anh ấy nói đang ở nhà anh nên em đến đây…”

"Ừm."

Yết hầu của Lục Kiêu Trần lăn lộn, anh nhắm mắt lại, đôi mắt đục ngầu tỉnh táo lại một chút.

"Anh Kiêu Trần... anh vẫn ổn chứ? Em thấy trạng thái của anh không tốt lắm."

Vân Nghê lại gần, càng nhìn thấy rõ vẻ mặt của Lục Kiêu Trần, ánh mắt anh toát lên vẻ buồn ngủ, khóe môi thẳng tắp, trong căn phòng hơi tối, khuôn mặt anh cứng ngắc, tối tăm, toàn thân như bị bao phủ bởi sự chán nản, vừa nhìn đã biết anh ốm rồi.

Đây là lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trái tim cô lập tức thắt lại.

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, anh nhanh chóng giấu đi vẻ mệt mỏi của mình: "Anh không sao."

Anh trước giờ không hề muốn thể hiện khía cạnh này của mình với người khác, đó là lý do tại sao hôm nay anh không muốn trả lời điện thoại hay gặp bất kỳ ai cả.

Vậy nhưng Vân Nghê làm sao có thể không nhận ra anh đang cậy mạnh, cô cau mày, không nhịn được nói: “Nhưng em thấy anh hoàn toàn không giống như không sao chút nào… Em nghe anh em nói anh không chịu uống thuốc, vết thương trên đầu nhiễm trùng luôn rồi, anh còn không nhanh xử lý đi?”

Lục Kiêu Trần liếm môi, cụp mắt xuống, không lên tiếng.

Nhìn mặt anh có thể thấy rõ anh bị cảm, tâm trạng không tốt, vậy nhưng anh nhất quyết không thừa nhận.

Vân Nghê bị thái độ thờ ơ của anh làm cho sốt ruột, cô vừa định lên tiếng thì thấy Vân Phong bước vào.

Anh ấy bưng bát cháo đặt lên bàn Lục Kiêu Trần: “Tôi vừa nhận được điện thoại của huấn luyện viên Trần, ông ấy bảo tôi đến trường thể thao ký văn kiện, tôi phải qua đó một chuyến sau đó mới quay lại đây, cậu nhanh uống thuốc đi.”

Lục Kiêu Trần nhẹ giọng nói: “Đừng có tới nữa.”

"..." Vân Phong hừ nhẹ một tiếng: "Cậu mẹ nó cho rằng tôi muốn để ý đến cậu lắm đấy à, cậu có biết nếu hôm nay tôi không tới đây, có khi cậu đã ngất xỉu vì sốt rồi không?!"

Vân Phong cũng lười tranh cãi với anh, móc tiền mặt từ trong ví ra đưa cho Vân Nghê: "Đi thôi? Em đến trường với anh."

Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần, do dự một lát rồi nói: "Anh, hay là anh đi trước đi, em không vội, em có thể ở đây đợi một lát, tiện thể canh chừng anh Kiêu Trần uống thuốc luôn."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cô vẫn rất không yên tâm về anh.

Vân Phong gật đầu: "Được, em canh chừng cậu ta nhé, lát nữa anh sẽ quay lại."

Anh vỗ vai Lục Kiêu Trần: “Cậu nhanh ăn cháo đi.”

Sau khi Vân Phong rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

"Anh Kiêu Trần, anh ăn cháo trước nhé?" Cô bước tới ghế sô pha, nhẹ nhàng khuyên nhủ anh: "Anh không ăn cháo thì không uống thuốc được đâu."

Cô cảm thấy anh lúc này giống như một đứa trẻ, cần cô dỗ dành: “Cho dù tâm trạng không tốt cũng không thể bỏ mặc cơ thể mình như vậy được, anh như vậy thật sự khiến người khác lo lắng đó.”

Lục Kiêu Trần nghe được cô nói câu “lo lắng” kia, trong lòng nhất thời dao động, nhưng ánh mắt vẫn u ám, cảm xúc mơ hồ không rõ.

Vân Nghê có thể cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, nhưng cô cũng không tiện hỏi.

Sau khi thuyết phục hồi lâu, thấy anh vẫn không muốn ăn cháo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ỉu xìu, cô chợt cảm thấy lời nói của bản thân chẳng có chút sức nặng nào cả.

Cô biết Lục Kiêu Trần cố chấp, ngay cả anh trai cô cũng không thuyết phục được anh, vậy cô còn có thể làm gì đây? Nói không chừng ngược lại còn khiến người ta cảm thấy phiền chán.

Trong phòng yên tĩnh một lát, cuối cùng cô cúi đầu thấp giọng nói: "Anh Kiêu Trần, anh thật sự không muốn nói cũng không sao, em không ở đây làm phiền anh nữa..."

Cô nhếch khóe môi lên.

"Em đi trước đây, anh tự nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Vân Nghê xoay người định rời đi thì cổ tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm chặt.

Một luồng hơi ấm truyền từ làn da trắng nõn mềm mại ở cổ tay đến trái tim cô, lan dần thành cảm giác tê dại, trái tim Vân Nghê khẽ run lên, cô quay đầu kinh ngạc nhìn anh.

Lục Kiêu Trần rũ mi mắt, dưới mi mắt hằn lên vệt mờ, anh trầm mặc mấy giây, sau đó trầm giọng nói: “Thuốc giảm sưng để trên bàn trà bên ngoài, lúc chiều anh trai em qua chơi mua đấy.”

Vân Nghê nghe anh nói vậy thì lập tức hiểu ý, anh cuối cùng cũng chịu thay thuốc rồi, cô không khỏi cong môi: “Được, em giúp anh mang vào.”

Lục Kiêu Trần chăm chú nhìn bóng lưng của cô, phiền muộn trong lòng tiêu tán đi một chút.

Vân Nghê quay lại, đem theo thuốc và một ly nước ấm, cô đặt chúng lên bàn, lấy cồn và bông gòn trong túi thuốc ra, sau đó nhìn vết thương đỏ bừng do nhiễm trùng của anh, cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Em giúp anh bôi thuốc nhé?”

Lục Kiêu Trần ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng nói với cô: “Em ngồi đi.”

Vân Nghê ngồi xuống bên cạnh anh, dùng một tay nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc gãy trên trán anh, trước tiên giúp anh sát trùng vết thương: “Vết thương của anh còn chưa cắt chỉ, nhất định không được đụng vào nước nếu không tháo chỉ, hơn nữa còn đang mưa, nếu nghiêm trọng còn mưng mủ nữa, mưng mủ rất đáng sợ…”

Giọng nói mềm mại thanh tú của cô gái truyền ra từ hàm răng trắng, vô cùng ngọt ngào, giống như một cơn gió nhẹ chậm rãi xoa dịu sự bồn chồn và u ám trong lòng Lục Kiêu Trần.

Anh chợt nhớ đến lúc em trai anh qua đời, ông bà ngoại đã đến nhà mắng Lục Nhạc Vinh chỉ mải kiếm tiền, lúc đó ông ngoại anh đã tức giận ném một bình hoa bằng gốm sứ xuống đất.

Sau khi mọi người rời đi, một mình anh ngồi xổm xuống dọn dẹp các mảnh gốm sứ trên mặt đất nhưng không cẩn thận bị cứa vào tay, máu chảy ra.

Anh đau đến mức đi vào phòng tìm Hoàn Minh Lan: “Mẹ ơi, tay con chảy máu…”

Anh muốn bà giúp anh băng lại, nhưng Hoàn Minh Lan chỉ dùng ánh mắt trống rỗng nhìn anh, không hề có phản ứng gì.

Sau này, khi bị thương, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm người khác.

Lục Kiêu Trần chăm chú nhìn Vân Nghê, ánh mắt nóng bỏng và thâm trầm.

Anh nhớ đến ngày hôm qua, khi cô giúp anh thay thuốc cũng vừa dịu dàng vừa ấm áp như thế này.

Vì vậy vừa rồi khi cô chuẩn bị rời đi, ý nghĩ “muốn cô ở bên anh” trong lòng mạnh mẽ đến mức anh không thể kiềm chế nổi.

Anh có thể đẩy bất kỳ ai ra xa, nhưng anh nhận ra duy chỉ có cô là anh không nỡ.

Vân Nghê bôi thuốc giảm sưng lên vết thương, cuối cùng băng bó lại cho anh, khóe môi ẩn hiện lúm đồng tiền: “Hôm nay em băng bó cũng không xấu lắm, anh nhìn xem.”

Cô chụp đưa cho anh xem, chàng trai nhìn xong thì nhếch môi: "Ừ, tốt hơn nhiều rồi."

Cô cất thuốc đi, bưng cháo lên cho anh: “Anh ăn cháo trước đi, sau đó uống thuốc hạ sốt.”

Lục Kiêu Trần nhận lấy.

Vân Nghê bước đến bên cửa sổ, mở rèm, bật đèn trong phòng rồi ngồi lại bên cạnh anh.

Cô nhìn anh lặng lẽ ăn cháo, biết tâm trạng anh không tốt nên chủ động nói chuyện với anh: “Anh Kiêu Trần, em có một tin vui muốn báo cho anh, hôm nay em nhận được thông báo đậu phỏng vấn vòng đầu tiên của hội phát thanh rồi."

Lục Kiêu Trần lười biếng cong khóe môi: "Anh còn tưởng em đi chơi cả một ngày."

Vân Nghê tức giận: “Làm gì có chứ! Nhưng em nghe nói trong khoảng hai trăm người bọn em đến cuối sẽ chọn ra mười người, mười người này còn phải tham gia kiểm tra thực tập, cuối cùng chỉ giữ lại năm người, cạnh tranh vô cùng tàn khốc."

"Nghiêm ngặt như vậy sao?"

“Đúng vậy.” Vân Nghê chắp hai tay lại, nhắm mắt cầu nguyện: “Tối mai, em nhất định phải vượt qua vòng phỏng vấn thứ hai mới được!”

Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nhướng mày nói: “Em sẽ vượt qua.”

Vân Nghê nghiêng người về phía anh, mỉm cười: “Em nói anh nghe nè, gần đây lớp chúng em có rất nhiều chuyện vui đó…”

Vân Nghê chia sẻ với anh những điều thú vị xung quanh cô, cô cười vô cùng vui vẻ, nhìn đôi mắt trong veo như vầng trăng khuyết của cô, Lục Kiêu Trần biết cô đang cố gắng chọc anh vui, chỗ mềm mại trong lòng anh cũng dần sụp đổ.

Giống như cầu vồng đủ màu dần hiện ra giữa bầu trời tối tăm.

Vân Nghê cuối cùng nhớ tới một chuyện: “Em kể anh nghe, hôm nay trong lúc giảng bài, thầy Lý đã nhắc đến anh.”

"Hả?"

“Không phải thầy ấy cũng phụ trách môn vật lý khối mười hai sao? Thầy ấy kể lớp 12A6 có một nam sinh tên là Lục Kiêu Trần, bình thường chính là người không nghe lời nhất, lúc làm bài tập thầy ấy luôn phải không ngừng hối thúc nhắc nhở ở phía sau, thế nhưng lại cực kỳ thông minh. Anh Kiêu Trần, anh học vật lý rất đỉnh sao? Sau này em có thể thỉnh giáo anh môn vật lý không, em học vật lý rất kém.”

Lục Kiêu Trần cười nhẹ: “Anh lớn như này rồi mà đây là lần đầu tiên có người hỏi anh vấn đề học hành đó.”

“Em cảm thấy thầy Lý khen anh thông minh, vậy anh nhất định rất thông minh.” Cô nghĩ tới bản thân, cúi đầu chán nản, cảm thấy về phương diện vật lý cô thật sự rất ngu ngốc: “Sắp thi giữa kỳ rồi, em cũng không biết mình thi vật lý như nào nữa, hy vọng là em qua môn.”

Anh nhẹ nhàng nói: “Ừm, đợi em thi giữa kỳ xong rồi tính tiếp.”

Vân Nghê gật đầu, ánh mắt chuyển tới chiếc máy tính đặt trên bàn trước mặt anh, cô nhìn kỹ hơn, cực kỳ ngạc nhiên: “Sao phiên bản máy tính của anh trông cũ thế?”

Lục Kiêu Trần trưng ra vẻ lạnh nhạt: “Máy tính anh sưu tầm đặc biệt đó.”

"?"

"Chơi dò mìn."

Vân Nghê không ngờ anh lại có lúc ngây thơ như vậy, không khỏi bật cười: “Không ngờ anh lại thích chơi trò này, trước đây em từng thấy trò này trên máy tính của anh trai em, nhưng hệ thống Windows bây giờ không có sẵn trò này nữa rồi.”

Trước đây, Windows cũng có sẵn mấy trò chơi xếp bài, domino… chơi một mình cũng có thể vui đến quên trời quên đất.

Cô hiếm khi gặp ai có sở thích này, mua một chiếc máy tính cũ, chiếu lên màn hình lớn để chơi dò mìn, quả là xa xỉ.

Cô đột nhiên có hứng thú với việc này, nghiêng người về phía màn hình máy tính, di chuyển chuột: “Em cũng muốn chơi thử, trò dò mìn chơi như thế nào vậy? Em vẫn luôn không hiểu luật chơi.”

Anh liếc nhìn cô rồi giải thích: “Chính là tìm ra càng nhiều vị trí mìn bị chôn vùi trong bức tranh này càng tốt. Em bấm ngẫu nhiên vào một ô vuông, nếu nó hiển thị 1 có nghĩa là một trong tám ô xung quanh có một ô là bom. Tiếp tục di chuyển sang bên cạnh..."

Vân Nghê đang ngơ ngác thao tác, chợt cảm nhận được thân hình của chàng trai đang tiến lại gần cô, tay anh đặt lên lưng ghế sô pha phía sau cô, tựa như đang ôm lấy nửa người cô, tay còn lại cầm chuột.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng trai gần trong gang tấc, mùi thơm thoang thoảng của gỗ thông trắng xộc vào mũi cô.

Anh nhìn vào máy tính, nhẹ giọng giải thích với cô: "Giống như cái này, ở đây hiển thị 1, bên cạnh cũng là 1, chắc chắn ở đây là bom."

Giọng nói trầm khàn của chàng trai lọt vào tai, quét qua như một chiếc lông vũ nhỏ, khiến trái tim cô vô cớ đập thình thịch, mặt cô bỗng dưng nóng bừng.

Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, Lục Kiêu Trần đã thả con chuột ra và để cô tự mình thử.

Vân Nghê tỉnh táo lại, tự mình chơi một lúc, quả nhiên tìm được cách chơi rồi, một lúc sau, cô thấy anh đặt bát lên bàn, cháo trong bát đã được anh ăn hết nên cô đi lấy thuốc hạ sốt và thuốc tiêu viêm cho anh, bảo anh uống hết.

Lục Kiêu Trần uống thuốc xong, đặt ly nước lên bàn, quay đầu lại vẫn thấy cô lo lắng, giơ tay xoa đầu cô: “Uống thuốc xong là không sao nữa rồi.”

Vân Nghê gật đầu: “Vậy em lấy đĩa cơm ra trước nhé.”

Lúc Vân Nghê lấy đồ ra thì Vân Phong gọi tới: “Anh xong việc ở đây rồi, em vẫn còn ở nhà Lục Kiêu Trần à?”

"Dạ."

"Cậu ta sao rồi? Vẫn chưa uống thuốc hả?"

“Không có, anh ấy ăn cháo rồi, uống thuốc rồi, vết thương cũng xử lý xong rồi.”

Đầu bên kia, Vân Phong khiếp sợ: "Em nói gì với cậu ta mà cậu ta lại đồng ý vậy?"

Ôi chúa ơi, Lục Kiêu Trần đã trải qua những gì lúc anh không ở đấy vậy!

Vân Nghê nghe không hiểu lắm, chỉ nói cô đã khuyên Lục Kiêu Trần vài câu, Vân Phong nở nụ cười quái dị, cuối cùng nói: "Vậy em chờ anh qua đó nhé, anh sắp tới rồi."

"Được."

Vân Nghê cúp điện thoại xong, vừa mới quay lại phòng trò chơi chợt phát hiện trên ghế sô pha không có ai cả, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Kiêu Trần đang đứng ngoài ban công.

Bên ngoài đèn neon đã sáng, bầu trời trong xanh như nước biển mờ ảo phía xa với phong cảnh núi non xanh tươi, phong phú, đẹp không gì sánh bằng.

Chàng trai chống tay lên lan can, nhìn ra ngoài, nhắm mắt lại, mơ hồ dâng lên cảm giác lạnh lùng và cô đơn.

Vân Nghê nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc áo len dài tay màu đen cực mỏng, liền cầm chiếc áo khoác ngắn trên ghế sô pha bước ra ngoài.

Gió từ ngoài ban công thổi rất mạnh, thổi hắt lên mặt.

Vân Nghê cảm nhận được cái lạnh đang ùa tới.

Cô bước tới phía sau và gọi anh: "Anh Kiêu Trần…"

Lục Kiêu Trần nghe vậy thì quay người lại, cô đưa áo khoác ra, vội vàng nói: "Anh nhanh mặc áo khoác vào đi, anh đang bị cảm, không thể chịu lạnh được."

Chàng trai cầm lấy, thế nhưng ngay sau đó, anh lại khoác áo lên người cô.

Vân Nghê sửng sốt, theo bản năng muốn cởi nó ra: "Cái này em đưa cho anh mà..."

Lục Kiêu Trần cầm lấy chiếc áo khoác quấn trên người cô, xoay người cô lại, để lưng cô dựa vào lan can.

Anh đứng trước mặt cô, như thể đang ôm cô trong vòng tay.

Vân Nghê sửng sốt, sau đó nhìn thấy anh hơi cúi người xuống, trên đầu cô vang lên một giọng cười uể oải: "Em đã biết tự chăm sóc bản thân chưa mà đã muốn chăm sóc người khác rồi?"

"..."

Lục Kiêu Trần quấn cô trong áo khoác, đột nhiên trong cổ họng phát ra một tiếng cười bất lực.

Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì?”

Lục Kiêu Trần nhìn cô chăm chú, nhếch môi, kéo dài giọng nói: "Không có gì, chỉ là anh đột nhiên nhận ra một chuyện."

Nếu nói tình cảm của anh dành cho cô đã từng bị rất nhiều chuyện ảnh hưởng, khiến anh luôn trong trạng thái bất an, thì ngay bây giờ đây, anh đã rất rõ ràng…

Tình cảm của anh dành cho cô không liên quan đến bất kỳ thứ gì khác.

Đó chỉ là tình yêu.
Bình Luận (0)
Comment