Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 49

Vân Nghê nghe thấy Lục Kiêu Trần hỏi như vậy, cô ngây người hai giây, sau đó gật đầu: “Em cảm thấy lần nào cũng là anh chủ động, em cũng muốn chủ động một lần.”

Thật ra sau khi Vân Nghê nhận ra mình thích Lục Kiêu Trần đã nghĩ chờ đến khi tốt nghiệp cô muốn chủ động nói ý nghĩ của mình cho anh.

Lục Kiêu Trần cong khóe môi, nâng mặt cô lên để cô đối diện với anh: “Không sao, loại chuyện này có thể để anh chủ động.”

Trong cơn say, tình tự mập mờ như cơn thủy triều ập tới.

Vân Nghê ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao.

Lục Kiêu Trần mở miệng, giọng nói lưu luyến mỉm cười trong hoàn cảnh yên tĩnh ngừng bên tai cô gái: “Em vừa mới nói, từ lúc quen biết anh đã cảm thấy anh là một người anh rất tốt, nhưng em có biết không, đó là bởi vì từ lúc bắt đầu em đã đặc biệt đối với anh rồi.”

Vân Nghê không rõ nguyên do.

Giọng nói anh chậm lại, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên chính thức gặp em là ở chỗ trốn thoát khỏi mật thất, lúc ấy ở trong mật thất anh đi ở phía sau không phải vì anh sợ hãi mà là muốn bảo vệ em. Lần đó anh và lớp phó thể dục của các em so tài Taekwondo là bởi vì anh nghe anh trai em nói em bị cậu ta bắt nạt, anh nổi giận, bao gồm cả việc Taekwondo em đá không tốt, sau đó anh bảo em luyện tập thêm, hay là dẫn em đi khắp nơi, còn có mỗi một lần “Ngẫu nhiên gặp nhau” trong trường và “Trùng hợp”—— đều là do anh cố tình.”

Vân Nghê chậm rãi phản ứng lại, ngây ngẩn cả người: “Em còn tưởng là thật...”

Lục Kiêu Trần cười nói: “Xin lỗi, đúng là không nên dối gạt em, nhưng anh sợ anh biểu hiện quá rõ ràng sẽ khiến em trốn tránh.”

“Vân Nghê, chúng ta hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau, em đáng yêu ấm áp, nỗ lực vươn lên. Nhưng anh lại là người rất chán chường.” Anh chớp mắt cười: “Từ nhỏ đến lớn không đặc biệt quan tâm cái gì, cũng không cảm thấy hứng thú với cái gì, cuộc sống của anh vẫn luôn đơn điệu nhàm chán.”

“Nhưng đến khi gặp em, anh đột nhiên cũng muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa.”

Hầu kết của Lục Kiêu Trần lăn lộn, đôi mắt đen đỏ như máu, giọng nói khàn khàn: “Vân Nghê, anh không biết anh muốn trở thành kiểu người gì, nhưng anh muốn trở thành dáng vẻ em thích.”

Ánh mắt Lục Kiêu Trần nóng rực, khuôn mặt cô phản chiếu trong ánh mắt anh: “Hình như anh còn chưa chính thức nói với em —— anh thích em.”

“Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em.”

Ngoài tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh không biết mình có thể dùng cái gì khác để giải thích những “Cảm xúc không kiểm soát” đó.

“Ba năm trước anh đã từng nói với em, để anh từ từ theo đuổi em, em có thể từ từ suy nghĩ.” Lục Kiêu Trần cười: “Cho nên bây giờ em đã suy nghĩ xong việc ở bên anh chưa?”

Vân Nghê nghe vậy, phản ứng chậm mất nửa nhịp, cho dù trong cơn nửa say nửa tỉnh thì trong lòng cô vẫn cảm nhận được rung động mãnh liệt.

Cô nhìn chàng trai trước mắt, những cảnh tượng trong quá khứ đều không thể kiểm soát hiện lên trong đầu cô.

Anh mặc áo sơ mi đồng phục, anh ngồi trên mô tô cà lơ cà phất nhếch môi với cô, anh dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô, khi cô bị cảm anh đưa thuốc và nước ấm đến, bất cứ lúc nào anh cũng bảo vệ cô.

Giờ phút này trong mắt và trong lòng cô chỉ có duy nhất mình anh.

Hốc mắt cô nóng ấm, mí mắt hơi cong lên: “Em đồng ý với anh...”

Từ rất lâu trước kia trong lòng cô đã đồng ý rồi.

Nghe thấy cô gái đáp lại, Lục Kiêu Trần giữ chặt gáy cô rồi ôm cô vào trong lòng ngực.

Mặc dù anh đã vô số lần tưởng tượng ra ngày này trong đầu nhưng khi nó thực sự xảy ra, anh cảm thấy trái tim hoàn toàn được lấp đầy.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần chậm rãi buông tay, ôm lấy đôi vai cô, anh nhìn thấy cô gái chớp đôi mắt lấp lánh nước như ánh sao, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, còn say đến độ khờ khạo yếu ớt.

Anh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Vân Nghê liền dùng bàn tay che kín khuôn mặt mình, không cho anh nhìn cô.

Lục Kiêu Trần đẩy bàn tay đang che mặt của cô ra, cười: “Làm sao vậy?”

Vân Nghê xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn về phía Lục Kiêu Trần, đôi mắt sáng lấp lánh, còn hơi ngốc ngốc: “Có phải em uống say hay không, nằm mơ...”

Lục Kiêu Trần nghe vậy, đáy mắt nhiễm ý cười.

“Không phải mơ.”

Bọn họ thật sự ở bên nhau.

Vân Nghê ôm má thẹn thùng cong mi, Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô lại đặc biệt hấp dẫn.

Cảm nhận được chàng trai ôm cô càng chặt thêm, nhiệt độ trên mặt cô không ngừng tăng lên, tim đập thình thịch, cảm giác nóng đến mức sắp không chịu nổi.

Nhưng mà ngay sau đó, bên tai liền truyền đến tiếng người qua đường nói chuyện với nhau.

Lục Kiêu Trần nhìn ra bên ngoài thì thấy mấy người đi vào hành lang dài.

“Có người tới.” Vân Nghê nói.

Sợ đi tới nhìn thấy bọn họ, Lục Kiêu Trần chỉ có thể áp cơn khô nóng xuống đáy lòng, buông đôi tay đang ôm cô ra, dịu dàng hỏi cô: “Chúng ta ra ngoài trước nhé?”

Vân Nghê gật đầu.

Lục Kiêu Trần dẫn cô ra khỏi góc tối tăm, khi vòng vèo về con đường cũ Vân Nghê đi ngang qua người đi đường, cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của người khác cô chẳng những không trốn tránh mà còn nhìn lại họ.

Rồi sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ của chàng trai bên cạnh truyền đến, bả vai cô bị ôm lấy, chặn tầm nhìn người khác nhìn cô.

Sau khi ra khỏi hành lang dài, Vân Nghê ngơ ngác nhìn về phía Lục Kiêu Trần: “Vì sao bọn họ cứ nhìn chúng ta vậy? Còn bày ra vẻ mặt tò mò.”

Khóe môi Lục Kiêu Trần hơi cong lên: “Không phải, bọn họ đang nhìn anh.”

“?”

“Nhìn xem vì sao anh lại có bạn gái ngốc như vậy.”

“…” Vân Nghê trầm mặc vài giây, nghiêm túc sửa đúng: “Em không ngốc, mỗi lần thi em đều được điểm cao, giáo viên đều khen em thông minh.”

Lục Kiêu Trần cười, cụp mắt nhìn cô, bỗng nhiên hỏi: “Ngày mai em còn nhớ những gì anh vừa nói với em chứ?”

“Anh vừa mới nói cái gì?”

“…”

Anh bỗng nhiên hối hận vì đã tỏ tình vào lúc cô gái nhỏ uống say, đợi đến ngày mai cô tỉnh lại quên hết toàn bộ thì phải làm sao?

Vân Nghê phản ứng mấy giây, đột nhiên nói: “Em nhớ rõ.”

“Nhớ rõ cái gì?”

Mặt mày cô cong thành vầng trăng nhỏ: “Anh nói anh thích em nha.”

Lục Kiêu Trần nhìn vào đôi mắt cô, dùng giọng nói ôn hòa: “Cần phải luôn nhớ kỹ.”

Lục Kiêu Trần thích Vân Nghê.

Vĩnh viễn không chấp nhận phản bác.

-

Buổi tối, sau khi ra khỏi công viên, Vân Nghê vẫn còn chưa tỉnh khỏi cơn say, Lục Kiêu Trần không tiện đưa Vân Nghê về nhà nên đành phải làm phiền Giang Nguyệt đi một chuyến.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Sáng sớm hôm sau.

Khi sắc trời tờ mờ sáng, Vân Nghê vẫn còn chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Trong mơ, Lục Kiêu Trần xuất hiện ở bên cạnh cô, nắm tay cô, ôm chặt cô, tỏ tình với cô...

Giống như trong mơ lại tựa như hiện thực.

Nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh suy nghĩ của cô, cảm xúc ngọt ngào và thẹn thùng không ngừng vọt tới, tựa như một giấc mơ.

Vân Nghê nửa tỉnh nửa mơ, cuối cùng khi cô tỉnh lại mặt trời đã lên cao, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Tối hôm qua uống rượu xong, giờ phút này cô cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Cô xuống giường, mơ mơ màng màng đi đến cửa phòng ngủ.

Mở cửa, cô nhìn thấy Đỗ Cầm đi từ phòng bếp ra, đầu dựa vào tường tay vịn tường, nhắm hai mắt lầm bầm: “Mẹ, con tỉnh rồi...”

Đỗ Cầm nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của con gái, cười: “Tỉnh rồi à? Mẹ mới mua sữa đậu nành với bánh quẩy về cho con, nhanh đi đánh răng rửa mặt ăn sáng đi, Kiêu Trần, cháu có muốn ăn một chút không?”

Kiêu Trần…

Hai giây sau, Vân Nghê lập tức mở to mắt, bóng dáng Lục Kiêu Trần đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Anh đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, quần đen áo phông trắng dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài tùy ý dang rộng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng được ánh nắng chiếu rọi. Giờ phút này anh đang nhìn cô, trên môi nở nụ cười như có như không.

Vân Nghê bị dọa lập tức tỉnh ngủ.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ ký ức tối hôm qua ùa về trong đầu cô.

Lục Kiêu Trần đè khóe môi xuống, quay đầu nói với Đỗ Cầm: “Cảm ơn dì Đỗ, cháu ăn sáng rồi, để cho Vân Nghê ăn thêm một chút đi ạ.”

“…”

Sau đó Vân Nghê nhận ra bây giờ mình đang đầu bù tóc rối, dáng vẻ còn đang buồn ngủ cứ như vậy bị anh nhìn thấy hết, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh: ‘Con đi đánh răng rửa mặt trước!”

Vọt vào phòng vệ sinh, Vân Nghê nhìn mình trong gương —— tóc rối xù cả lên, tóc mái bay phất phơ, hoàn toàn không thể gặp ai.

Hay lắm.

Chết vì xấu hổ.

Vẻ mặt Lục Kiêu Trần nhìn cô như không có gì, nhưng vừa rồi Vân Nghê nhìn thấy ý cười trong mắt anh, tựa như đang cười dáng vẻ này của cô...

Dáng vẻ xấu xí như thế cứ vậy bị anh nhìn thấy...

Đôi tay Vân Nghê ôm gương mặt ửng hồng khóc không ra nước mắt.

Rửa mặt xong, cô vội vàng trở về phòng, ấn mở điện thoại mới nhìn thấy tin nhắn Lục Kiêu Trần gửi cho cô một tiếng trước, nói sáng nay không có việc gì nên qua đây thăm Đỗ Cầm, đưa một ít đặc sản đồ bổ mua ở Lạc Thông cho bà và Vân Hưng Bình.

Bởi vì trước đó khi Đỗ Cầm cùng Vân Nghê đi thi đánh giá năng lực, Đỗ Cầm rất thích một vài món đặc sản ở bên đó cho nên anh mua một ít về.

Sau đó cô lại nhìn thấy thông báo trong nhóm lớp, 10 giờ sáng nay phải đến trường đánh giá sơ bộ điểm thi, còn may bây giờ mới hơn 9 giờ.

Vân Nghê thay một bộ váy liền áo màu cam nhạt, chải tóc đuôi ngựa, sạch sẽ thoải mái lại tươi trẻ.

Cô soi gương một hồi, xác định bản thân có thể ra ngoài mới ra khỏi phòng.

Bên ngoài, Lục Kiêu Trần vốn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Vân Nghê xấu hổ quay mặt đi, nhìn thấy Đỗ Cầm bưng bữa sáng đi đến bàn trà, gọi cô: “Lại đây ăn sáng đi, Kiêu Trần, không thì cháu cứ qua đây ăn chút đi? Dì mua nhiều lắm.”

“Vậy cháu uống ly sữa đậu nành vậy.”

“Được, sữa đậu nành này dì Đỗ mua là mới xay, rất bổ dưỡng.”

Sau đó Vân Nghê đi đến ngồi xuống sô pha bên cạnh Lục Kiêu Trần, Đỗ Cầm đưa sữa đậu nành và bánh quẩy cho Vân Nghê, thuận miệng cười nói: “Hôm nay anh Kiêu Trần đưa rất nhiều đặc sản cho nhà chúng ta, còn có cả bánh hồ đào mà trước kia con thích ăn, cũng rất lâu rồi con không gặp anh Kiêu Trần nhỉ?”

Vân Nghê chột dạ đáp lời: “Dạ…”

Rõ ràng tối hôm qua mới gặp.

“Đúng rồi, còn chưa nói chuyện tối hôm qua con chạy đến quán bar uống rượu, mẹ không nói cho ba con biết, nếu nói chắc chắn con sẽ bị trách mắng.” Đỗ Cầm đẩy đầu con gái: “Thi tốt nghiệp xong cho dù muốn chơi cũng không thể đến những chỗ như thế, con gái uống say rất nguy hiểm, Kiêu Trần, cháu nói có phải hay không?”

Lục Kiêu Trần nhìn về phía cô gái, đuôi lông mày khẽ nhướn lên: “Dạ, đúng là không thể chạy đến quán bar, hơn nữa uống say cũng sẽ dễ dàng làm vài việc ngu ngốc.”

Vân Nghê: “…”

Người này đang cố ý QAQ.

Vân Nghê ngoan ngoãn nhận sai với Đỗ Cầm, Đỗ Cầm cũng không tức giận, cuối cùng xoa đầu cô: “Nhanh chóng ăn sáng đi, mẹ đến tiệm.”

Đỗ Cầm đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại Vân Nghê và Lục Kiêu Trần.

Cô xấu hổ đến độ không dám nhìn anh, cúi đầu nhai bánh quẩy. Lục Kiêu Trần nhìn quai hàm cô động đậy, im lặng mỉm cười, giữa hai người có dòng chảy mập mờ.

Vài giây sau, giọng nói của anh vang lên: “Đầu có đau không?”

Vân Nghê sửng sốt, gật đầu: “Còn hơi khó chịu.”

“Sau này còn dám uống rượu nữa không?”

Vân Nghê buồn bực: “Em không ngờ tửu lượng của em lại kém đến thế, chai rượu kia em cảm thấy số độ không cao mà.”

“Tửu lượng của em có kém hay không mà em cũng không biết?”

“... Thôi được rồi.”

Ăn sáng xong hai người đi xuống lầu, Vân Nghê nói với Đỗ Cầm đang bận rộn: “Mẹ, hôm nay con phải đến trường đánh giá điểm số, con phải đi đây.”

“Được, trưa nay con có về nhà ăn cơm không?”

Vân Nghê do dự nhìn Lục Kiêu Trần, ánh mắt anh đầy ẩn ý sâu xa nhìn cô, sau đó cô chột dạ nói: “Nếu không thì mẹ không cần nấu cơm cho con, chắc là con ăn cơm với bạn học.”

“Được.”

Lục Kiêu Trần mở miệng: “Dì Đỗ, cháu cũng về trước đây.”

“Được, có rảnh thì qua đây chơi, dì Đỗ làm đồ ăn cháu thích cho cháu ăn.”

“Vâng.”

Cuối cùng hai người rời khỏi tiệm, ngầm lần lượt băng qua đường cho đến khi khuất phạm vi tầm nhìn của tiệm gà rán.

Vân Nghê bước tới, bóng dáng Lục Kiêu Trần đi đến bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Anh đưa em đến trường nhé?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Sáng nay anh không có việc gì cần làm à?”

“Đặc biệt trở về vì em, ngoài gặp em còn có thể có chuyện gì khác chứ?”

Vân Nghê nghe vậy thì trong lòng ngọt như được ăn mật.

Hai người sóng vai bước đi, Vân Nghê cảm nhận được mu bàn tay cô và Lục Kiêu Trần thỉnh thoảng chạm vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát giống như có thể ma sát sinh ra điện, khiến cho lồng ngực tê dại.

Cô cụp mắt xuống, tim đập như trống, siết chặt lòng bàn tay.

Trong đầu vừa mới hiện lên rất nhiều suy nghĩ, ngay sau đó cô cảm thấy tay mình bị một bàn tay to rộng khô ráo bao bọc.

Cô ngẩn ra, lòng bàn tay hơi mở ra rồi sau đó bị Lục Kiêu Trần nắm chặt.

Động tác của chàng trai im lặng nhưng lại mạnh mẽ, lòng bàn tay mang theo hơi ấm khiến trái tim Vân Nghê lỡ nhịp, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

Ngày mùa hè trời trong xanh, dưới bóng cây gió nhẹ mát mẻ dịu dàng lướt qua khuôn mặt họ.

Nhất thời Vân Nghê quên mất bản thân đang ở nơi nào, giờ phút này là lúc nào.

Trong thế giới của cô, Lục Kiêu Trần biến thành sự tồn tại duy nhất.

Anh dẫn cô đi qua đám đông náo nhiệt, đi đến một cái đèn xanh đèn đỏ, anh cúi người nhìn vào mắt cô, cười nói: “Nóng quá à?”

“Không có mà…”

“Vậy sao lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi như vậy?”

Vân Nghê nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Là, là tay của anh quá nóng, không liên quan đến em...”

Lục Kiêu trần nhếch khóe miệng: “Ừm, là do anh.”

Dọc theo đường đi, Lục Kiêu Trần cũng không buông tay cô ra, cuối cùng đi đến gần con đường gần trường, hai người đi qua con hẻm nhỏ, lúc này đang trong giờ học trong con ngõ nhỏ không có người qua lại.

Đi đến khúc ngoặt, Lục Kiêu Trần bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Vân Nghê nao nao, vài giây sau nghe thấy tiếng anh mỉm cười hỏi: “Chuyện xảy ra tối hôm qua còn nhớ được bao nhiêu?”

Vân Nghê giật mình, cụp mắt xuống: “Chuyện gì…”

Anh cười: “Giả ngu đúng không?”

“Em không có…”

Thấy cô như vậy, khóe mắt anh hơi cong lên, cũng không vội vàng, giọng điệu lười biếng: “Đã quên cũng không sao, lấy cuốn sổ màu hồng phấn kia trong cặp em ra, nhìn xem bản thảo tỏ tình tối hôm qua em đọc cho anh.”

“…”

“Giấy trắng mực đen rõ ràng em còn tính như thế nào?”

Sắc mặt Vân Nghê ửng hồng, đã bị anh kéo đến trước mặt giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh sát bên tai cô: “Bây giờ em đã là bạn gái của anh, không đổi ý được.”

Cô gái đáp lời: “Ồ...”

Lục Kiêu Trần dẫn cô tiếp tục đi về phía trước, khi sắp đi đến cuối con hẻm, cô gái khẽ cong khóe môi, đột nhiên nói: “Em gạt anh đó.”

“Hửm?”

“Thật ra chuyện tối hôm qua em đều nhớ rõ... Cho dù em không say cũng sẽ nói giống như thế.”

Tối hôm qua cô không uống quá say, ý thức vốn vẫn tỉnh táo, cô nhớ lại tối hôm qua đến quán bar, bản thân mình hình như uống say rồi sau đó Lục Kiêu Trần đã xuất hiện!

Cô nhớ rõ anh cố ý từ Lạc Đại trở về tìm cô, nhớ rõ cô chủ động tỏ tình với anh, cũng nhớ rõ anh nói anh muốn biến thành dáng vẻ mà cô thích.

Chóp mũi cô hơi xót, ngước mắt nhìn về phía anh, đáy mắt sáng như sao trời: “Lục Kiêu Trần… Em cũng rất thích anh.”
Bình Luận (0)
Comment