Vân Nghê nghe vậy, cả khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, giọng nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi vo ve: “Không phải em xem, là Nguyệt Nguyệt tùy tiện gửi cho em…”
Lục Kiêu Trần đi đến trước mặt cô, thản nhiên liếc nhìn đoạn lịch sử trò chuyện trong nhóm, sắc mặt dần dần trở nên vi diệu.
Anh ho nhẹ hai tiếng, cười nói: “Các em đang nói lung tung cái gì vậy?”
Vân Nghê vội vàng đứng dậy lấy điện thoại lại, lỗ tai đỏ bừng, khóc không ra nước mắt: “Không có…”
Hu hu hu, xấu hổ quá.
Xong rồi, xong rồi, bây giờ Lục Kiêu Trần sẽ nghĩ như thế nào về cô đâu…
Lục Kiêu Trần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trái tim đột nhiên có hơi khô nóng, yết hầu di chuyển lên xuống, cúi người nhìn vào đôi mắt của cô, lười biếng cong môi: “Đừng căng thẳng, anh không nghĩ nhiều đâu.”
“...”
Tâm tư nhỏ của cô trực tiếp bị anh chọc trúng.
Khoan đã, lời này tại sao lại giống như câu lạy ông tôi ở bụi này vậy?
Lục Kiêu Trần nghiêng đầu, đôi môi mỏng kề sát bên tai cô, thấp giọng nói vài câu, trên môi còn nở một nụ cười: “Nhưng mà nếu em tò mò thì sau này có thể đến hỏi anh.”
“...”
“Anh không ngại tự mình chỉ dạy cho em một chút đâu.”
Lục Kiêu Trần nói xong, khẽ cười rồi xoay người đi đến phòng bếp, để lại cô gái nhỏ mặt đỏ bừng đứng ngây người tại chỗ.
Tự mình chỉ dạy…
Vân Nghê tưởng tượng điều đó trong đầu, trong lòng thầm rên một tiếng.
Người này thật xấu.
-
Sau khi ở nhà Lục Kiêu Trần đến tối, nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải tham gia buổi phỏng vấn với mấy bộ phận, Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê về trường học.
Đến ký túc xá, Lục Kiêu Trần sờ đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “Ngày mai anh đến đón em đi ăn sáng nhé?”
“Được ạ.”
Anh nghĩ đến cảnh tượng sáng nay, có chút buồn cười: “Có thể thức dậy nổi không?”
“Chắc chắn rồi, em sẽ đặt thêm mấy cái báo thức nữa.”
Lục Kiêu Trần mỉm cười, một tay ôm lấy gương mặt của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi nói: “Đi lên đi.”
Trong lòng Vân Nghê cảm thấy rất ngọt ngào, đang định rời đi thì nhìn thấy bạn cùng phòng Hàng Mộng đi đến từ bãi đỗ xe bên cạnh.
Hàng Mộng cũng nhìn thấy Vân Nghê, sau đó lại nhìn thấy Lục Kiêu Trần lạnh lùng thanh cao đứng trước mặt Vân Nghê, mái tóc đen và hàng lông mi dài, trong mắt cô ta hiện lên sự ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy ở ngoài đời thật.
Hàng Mộng đi lên phía trước: “Vân Nghê…”
Vân Nghê cho rằng cảnh tượng vừa rồi của cô và Lục Kiêu Trần đã bị Hàng Mộng nhìn thấy, ngượng ngùng chào hỏi cô ta, sau đó nói với Lục Kiêu Trần: “Em với bạn cùng phòng lên lầu trước đây.”
Cuối cùng Vân Nghê và Hàng Mộng cùng nhau đi vào ký túc xá, Hàng Mộng lặng lẽ quay đầu lại nhìn Lục Kiêu Thần, trong lòng vô cùng hưng phấn, sau đó nhìn về phía Vân Nghê: “Bạn trai của cậu à?”
“Ừm.”
Hàng Mộng cười nói: “Bạn trai của cậu thật đẹp trai, hôm qua tớ nghe Hi Mộ nói hôm nay cậu ở cùng với anh ấy phải không?”
Vân Nghê gật đầu, bởi vì thường ngày Hàng Mộng đều sử dụng phần lớn thời gian ở ký túc xá để chơi điện thoại di động, hai người không thường xuyên tiếp xúc cho nên cô cũng không nói quá nhiều với Hàng Mộng.
Hàng Mộng trầm ngâm đáp lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, không nói thêm nữa.
Sau khi hai người trở về ký túc xá, Nam Cung Gia Duyệt và Thẩm Hi Mộ vừa hay đều ở đó, bốn người tán gẫu về chuyện sắp xếp kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Mọi người đều không phải người bản địa ở thành phố Lạc Thông, có lẽ mọi người đều có việc vào lễ Quốc Khánh nên không ai có ý định trở về. Thẩm Hi Mộ đề nghị mọi người cùng nhau đi chơi vào lễ Quốc Khánh, phòng ký túc xá bọn họ còn chưa ra ngoài tụ tập cùng nhau bao giờ.
Thẩm Hi Mộ nói gần đây có một chàng trai theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng có chút tình cảm, nhưng vẫn còn đang suy nghĩ, muốn các cô nhìn xem như thế nào, vì vậy Hàng Mộng đề nghị: “Cậu hẹn chàng trai đó ra ngoài đi, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó còn có thể đưa ra lời khuyên cho cậu.”
Thẩm Hi Mộ cảm thấy đây là một ý kiến hay, nhưng sau đó Hàng Mộng lại đổi ý, nhìn về phía Vân Nghê: “Vân Nghê, đến lúc đó cậu có muốn dẫn bạn trai đi cùng không? Ký túc xá chúng ta vẫn chưa chính thức gặp mặt anh ấy.”
Thẩm Hi Mộ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tớ cũng muốn gặp! Vân Nghê, xin cậu đó, dẫn theo bạn trai của cậu đi cùng đi, như vậy đến lúc đó sẽ có hai người con trai, bầu không khí sẽ không bị xấu hổ.”
Vân Nghê không nghĩ đến cô vừa mới đi gặp bạn cùng phòng của Lục Kiêu Trần mà bây giờ đã phải dẫn Lục Kiêu Trần đến gặp bạn cùng phòng của cô.
Thẩm Hi Mộ hỏi ý kiến của chàng trai kia, đối phương vô cùng vui vẻ, vì vậy Vân Nghê cũng hỏi Lục Kiêu Trần, Lục Kiêu Trần cũng không phản đối, Nam Cung Gia Duyệt vốn muốn ở lại ký túc xá, nhưng mọi người đều đi nên cô ấy cũng đồng ý đi.
Sau khi mọi người tạm thời ấn định thời gian, Vân Nghê cầm lấy quần áo đã cũ chuẩn bị đi giặt thì Hàng Mộng ngăn cô lại, cô ta nói với giọng thân mật và nhiệt tình: “Vân Nghê, tớ đi cùng cậu nhé, tớ cũng muốn đi giặt quần áo.”
“Được.”
Hai người đi đến bồn rửa tay, Hàng Mộng hỏi: “Tớ nghe Hi Mộ nói cậu thường đến thư viện đọc sách à?”
“Cũng không phải, có thời gian thì sẽ đi.”
Thường ngày ngoại trừ thời gian đi học ở trường, cô thường đến thư viện mượn một số báo chí và tài liệu lịch sử văn học của Trung Quốc để mở rộng tầm hiểu biết của mình.
“Vậy sau này tớ có thể đi thư viện cùng cậu được không? Tớ cảm thấy có người đi chung cũng coi như để giám sát lẫn nhau, không biết cậu có phiền không?” Hàng Mộng nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
Vân Nghê hơi giật mình, cảm thấy sự nhiệt tình và thân thiện của Hàng Mộng tối nay khiến cô có chút mất cảnh giác, nhưng cô cũng không thể từ chối, nên đã đồng ý.
Hàng Mộng mỉm cười nói: “Cứ quyết định như vậy nhé, sau này cậu đi thư viện nhớ kêu tớ đó.”
Một lát sau, Hàng Mộng giặt xong quần áo thì trở về ký túc xá trước.
Sau khi đi vào, Thẩm Hi Mộ nói với cô ta: “Vừa rồi cuộc gọi Wechat của cậu vang lên rất lâu, hình như có anh trai nào đó tìm cậu.”
Hàng Mộng đáp lại, Thẩm Hi Mộ trêu chọc cô ta: “Mộng Mộng, tớ cảm thấy cậu có rất nhiều người theo đuổi phải không? Tớ luôn nghe thấy cậu chơi game cùng với rất nhiều chàng trai, tại sao cậu vẫn chưa thoát kiếp độc thân?”
Hàng Mộng cong khóe môi: “Tớ chỉ đơn giản là chơi game thôi, bọn họ đều là bạn bè bình thường, tớ cũng chưa thích một người con trai nào cả.”
Thẩm Hi Mộ: “Ồ ồ…”
Nam Cung Gia Duyệt cúi đầu lướt điện thoại di động, nghe thấy lời này không khỏi nhếch khóe miệng lên, nhưng vẫn không nói gì.
-
Qua một thời gian đã đến lễ Quốc Khánh.
Bởi vì ngày Quốc Khánh lần này có đại hội thể thao của trường tổ chức, hơn nữa Vân Nghê lại tham gia vào đài phát thanh của trường với tư cách là một phát thanh viên, vì vậy trong ba ngày diễn ra đại hội thể thao của trường, cô đều phải đọc kịch bản cổ vũ nên không thể về Hoài Thành.
Đêm cuối cùng của đại hội thể thao, ký túc xá đã hẹn nhau đi ăn tối.
Bọn họ hẹn nhau tại một bữa tiệc buffet ở trung tâm thành phố, ba người bạn cùng phòng của Vân Nghê đã chính thức gặp mặt Lục Kiêu Trần.
Các cô cảm thấy chàng trai này có tính tình lạnh lùng, không dễ tiếp cận, nhưng khi đối mặt với Vân Nghê, anh sẽ bộc lộ sự nuông chiều và thiên vị không thể diễn tả thành lời, khi biết được Lục Kiêu Trần đã theo đuổi Vân Nghê một thời gian rất dài, trong mắt Thẩm Hi Mộ lộ ra sự ngưỡng mộ, mọi người đều không khỏi trêu chọc nói không ngờ Lục Kiêu Trần đã đẹp trai lại còn chu đáo như vậy.
Lúc ăn cơm, Hàng Mộng đề nghị mọi người thành lập một nhóm Wechat nhỏ, ngoại trừ bốn cô gái cùng phòng ký túc xá còn có Lục Kiêu Trần và chàng trai thích Thẩm Hi Mộ, để mọi người thuận tiện đi chơi cùng nhau.
Cuối cùng Hàng Mộng cũng đặt điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn Lục Kiêu Trần ngồi đối diện đang gắp thịt cho Vân Nghê, trái tim đập rộn ràng, cả người cảm thấy ngứa ngáy.
…
Sau ngày Quốc Khánh, Vân Nghê đăng ký tham gia cuộc thi hùng biện cấp trường vào cuối tháng 10.
Cô đã hỏi giáo viên liệu sau khi tốt nghiệp cô có thể tìm được một công việc tương đối tốt ở đài truyền hình hay không, cho nên trong thời gian học đại học, cô nhất định phải tham gia nhiều hoạt động và cuộc thi khác nhau để giành được nhiều giải thưởng để làm đẹp lý lịch của mình.
Cuộc thi hùng biện không phải là chủ đề mà cô am hiểu, nhưng cô nghĩ nếu có thể thử tham gia thì cũng tốt, cho nên ngoại trừ việc đi học ở trường, Vân Nghê sẽ đến thư viện tìm hiểu tài liệu cho cuộc thi hùng biện.
Một buổi tối, Vân Nghê đi thư viện, sau khi Hàng Mộng biết được cũng đi theo, lần này đã là lần thứ ba cô ta đi thư viện với Vân Nghê.
“Vân Nghê, tối nay cậu ở đây một mình sao? Bạn trai của cậu có ở đây không? Tớ có làm phiền đến hai người không?”
“Không sao, hôm nay anh ấy có tiết học vào buổi tối.”
Hàng Mộng nheo lông mi lại, sắc mặt nhợt nhạt: “Ồ…”
Sau khi hai người mượn sách xong thì tìm một chỗ để ngồi xuống.
Vân Nghê đang đọc sách thì nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Em đang ở đâu?]
Cô nói vị trí của mình, sau đó anh không nói gì nữa.
Một lúc sau, Vân Nghê đứng dậy đi toilet, cô không mang theo điện thoại di động, nhờ Hàng Mộng trông chừng giúp cô.
Vân Nghê rời đi không bao lâu thì Hàng Mộng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của cô sáng lên, cô ta cầm lấy thì nhìn thấy tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Đến cổng thư viện đi, anh có mua trà sữa cho em.]
Hàng Mộng hơi do dự, lấy điện thoại di động của mình ra, mở nhóm Wechat tìm được Lục Kiêu Trần, gửi kết bạn kèm theo lý do: [Em và Vân Nghê đang ở thư viện, cậu ấy không cầm theo điện thoại di động ở bên người, cậu ấy đi toilet rồi, để em đến lấy giúp cậu ấy.]
WeChat không có cuộc trò chuyện tạm thời, một lúc sau, đối phương đã đồng ý yêu cầu kết bạn, Hàng Mộng giải thích với anh, biết được anh đang ở trước cửa thư viện, cô ta lập tức đi ra bên ngoài tìm anh.
Đến cửa, cô ta nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang đứng ở dưới chân cầu thang.
Anh mặc một chiếc áo hoodie màu xám nhạt, một tay đút vào túi, dáng người cao ráo, hàng lông mày sắc bén ẩn dưới mái tóc đen gọn gàng.
Hàng Mộng chạy đến, mỉm cười với anh: “Này, Vân Nghê vừa đi toilet không mang theo điện thoại di động, em giúp anh mang lên cho cậu ấy được không?”
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn về phía cô ta, sau đó đưa trà sữa cho cô ta, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền rồi.”
Bình thường anh có thể đợi Vân Nghê đi ra nhưng tối nay anh có tiết học buổi tối, năm phút nữa là giờ học bắt đầu, anh chỉ có thể nhờ người khác đưa cho cô.
“Không sao đâu, không cần khách sao, anh đối với Vân Nghê thật tốt, còn đặc biệt mang trà sữa đến cho cậu ấy nữa.” Hàng Mộng cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Vân Nghê nhận được chắc chắn sẽ rất vui.”
Lục Kiêu Trần cũng không nói gì thêm: “Tôi đi trước.”
“Vâng, tạm biệt anh.”
Lục Kiêu Trần đi rồi, Hàng Mộng cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, khẽ mỉm cười.
Hàng Mộng trở về đúng lúc Vân Nghê quay lại, Hàng Mộng đưa trà sữa cho cô, giải thích đó là do Lục Kiêu Trần đưa đến, Vân Nghê nói lời cảm ơn với cô ta, vui vẻ gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Kiêu Trần nhận được tin nhắn của cô gái nhỏ, sau đó trò chuyện vài câu thì Vân Nghê nói cô phải tiếp tục đọc sách.
Vừa đặt điện thoại di động xuống thì tin nhắn của Hàng Mộng lại đến: [Hoàn thành nhiệm vụ, em đã đưa trà sữa cho Vân Nghê rồi~]
Xuất phát từ phép lịch sự, Lục Kiêu Trần nói lời cảm ơn với cô ta một lần nữa, sau đó Hàng Mộng còn gửi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu, nói: [Chỉ là chuyện nhỏ, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể tìm em, hoặc cần em chăm sóc Vân Nghê thì anh đều có thể tìm em, đều là bạn cùng ký túc xá, chăm sóc cậu ấy rất thuận tiện ~]
Đầu bên kia cũng đồng ý.
Hàng Mộng nhìn thấy câu trả lời lạnh lùng của anh, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô ta lại nghĩ đến việc thường ngày Vân Nghê đều dành thời gian mấy tiếng đồng hồ để trò chuyện với Lục Kiêu Trần trong ký túc xá và dáng vẻ yêu thương cưng chiều của anh mỗi khi nhìn Vân Nghê.
Hàng Mộng nhìn giao diện trò chuyện giữa hai người, đáy mắt dần dần tối sầm.
-
Tháng 10 trôi qua, Vân Nghê cuối cùng cũng thi xong cuộc thi hùng biện cấp trường, đội hùng biện mà cô tham gia cuối cùng cũng giành được huy chương vàng trong trận chung kết, ngoại trừ giấy khen, mỗi người còn nhận được tiền thưởng.
Vân Nghê gọi điện thoại cho Lục Kiêu Trần, báo tin vui với anh, cuối cùng nói đến chuyện tiền thưởng: “Đúng rồi anh Kiêu Trần, không phải em nhận được tiền thưởng sao, cuối tuần này em mời anh đi chơi được không?”
“Đi chơi?” Anh trêu ghẹo cô: “Em rảnh sao?”
“Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này anh đã hẹn em đi chơi nhiều lần nhưng em đều không rảnh.” Vân Nghê cũng cảm thấy rất áy náy về chuyện này, cảm thấy mình đã bỏ rơi anh: “Cho nên chúng ta ra ngoài đi chơi vài ngày nhé? Em sẽ trả toàn bộ chi phí.”
Lục Kiêu Trần cười nói: “Đây là đang muốn bù đắp cho anh sao?”
Vân Nghê mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Muốn gặp anh, có được không?”
Lục Kiêu Trần im lặng cong môi, cuối cùng nói: “Em chọn địa điểm đi rồi nói cho anh biết, chi phí đi lại có thể để cho em trả nhưng chuyện khách sạn phải do anh quyết định.”
“Nhưng em đã nói là sẽ trả tiền…”
“Đổi lại là em, em sẽ để anh trả sao?” Để cô trả tiền lộ phí là vì muốn thỏa mãn cảm giác thành tựu của cô, nếu không làm gì có đạo lý để một cô gái nhỏ phải trả tiền khi đi chơi chứ.
Như vậy chuyện mà anh vừa nói có vẻ rất hợp lý.
…
Cuối cùng, Vân Nghê tìm được một danh lam thắng cảnh ở thành phố bên cạnh tên là “Đông Nhạn Sơn”, là nơi mà lúc trước cô và đám Giang Nguyệt vẫn luôn muốn đi nhưng không có thời gian.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Vì vậy mấy ngày sau, sáng sớm thứ bảy, hai người đã bắt tàu cao tốc đi đến thành phố kế bên.
Sau khi đi đến thành phố kế bên, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần bắt xe buýt ngắm cảnh đi đến Đông Nhạn Sơn.
Cô lên mạng tra cứu, phát hiện mùa thu là khoảng thời gian Đông Nhạn Sơn đẹp nhất, trên núi có một rừng cây lá phong vô cùng đồ sộ, dưới chân núi còn có một đám cỏ lau lung lay trong gió, không khí cuối thu vô cùng mát mẻ.
Chủ yếu là vì bọn họ đều sống ở các thành phố lớn, thỉnh thoảng thay đổi nhịp sống chậm hơn và hít thở không khí trong lành cũng là chuyện tốt.
Một tiếng sau, xe buýt đã đến trước cổng khu thắng cảnh.
Hai người đi vào khu danh lam thắng cảnh, đầu tiên là đi cáp treo lên sườn núi, sau đó chậm rãi đi bộ leo lên đỉnh núi.
Hôm nay nhiệt độ rất ôn hòa, không khí trong núi ẩm ướt tươi mát, tràn ngập mùi hương của cây cỏ.
Hai người nhàn nhã leo lên trên, Vân Nghê đột nhiên nói: “Em nhớ hoạt động huấn luyện của câu lạc bộ Taekwondo hồi cấp ba, đó là lần đầu tiên chúng ta leo núi.”
Lục Kiêu Trần nắm tay cô, suy nghĩ một chút: “Ừm.”
Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng: “Lúc đó trên đường leo lên núi có người nào đó phớt lờ em, người đó rất kiêu ngạo. Nhưng sau đó lại tìm đến em, tại sao lại muốn cùng một đội với em chứ?”
“Anh đã cố gắng nhịn không nói chuyện với em cả đường đi, cuối cùng lại không nhịn được nữa.”
“Hơn nữa nếu lúc ấy em được xếp cùng một đội với nam sinh khác, chắc chắn anh sẽ ghen tị và phát điên lên mất.”
Vân Nghê mỉm cười, nếu không phải lúc ấy anh đề nghị muốn ở cùng một đội với cô, bọn họ cũng sẽ không xảy ra những chuyện của sau này, đương nhiên, cô cũng sẽ không nghe được lời tỏ tình bất ngờ của anh.
Cô quay đầu lại nhìn anh, lúm đồng tiền hiện lên trên má: “Anh Kiêu Trần, anh là ân nhân cứu mạng của em, em sẽ biết ơn anh cả đời.”
Lục Kiêu Trần khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Vậy em nói xem, em muốn báo đáp ân nhân cứu mạng như thế nào đây?”
“Ừm…”
Giọng của anh càng trầm hơn: “Không phải nên lấy thân báo đáp sao?”
Gò má của Vân Nghê đỏ ửng lên, lẩm bẩm nói: “Tục ngữ nói, ân huệ lớn lao không có lời nào cảm ơn hết được, em sẽ luôn khắc ghi trong lòng…”
Lục Kiêu Trần cười, nói bên tai cô: “Tối nay em có thể báo đáp anh thật tốt khi chúng ta ở homestay.”
“...”
Tim Vân Nghê đập thình thịch, nhịp tim trở nên rối loạn.
Lục Kiêu Trần dẫn cô tiếp tục leo núi, sau khi đến rừng lá phong, hai người chụp rất nhiều ảnh cùng nhau, cuối cùng cô có chút mệt mỏi nên Lục Kiêu Trần đã cõng cô trên lưng.
Ban đầu cô còn có chút xấu hổ, sợ anh mệt nhưng anh lại đặc biệt thoải mái, thậm chí còn bước nhanh hơn so với lúc cả hai đi cùng nhau.
Sau khi trời tối, hai người đã đi đến đỉnh núi, đỉnh núi là một nơi giống như thị trấn cổ, sau khi hai người ăn cơm tối xong thì Lục Kiêu Trần và Vân Nghê cùng nhau đi dạo quanh thị trấn cổ, cuối cùng mệt mỏi đi về hướng homestay.
Homestay này là homestay đặc biệt gần gũi với thiên nhiên có giá cao nhất mà Lục Kiêu Trần tìm được ở nơi này, trong lành và tao nhã, ngoại trừ chuyện có thể ngắm bình minh thì còn có thể nhìn thấy rừng lá phong màu vàng rộng lớn, vị trí địa lý rất tốt.
Sau khi đến homestay, hai người đi đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Sau khi làm thủ tục check-in tại quầy lễ tân, hai người nhận được tấm thẻ phòng: “Thang máy ở bên phải, đi lên lầu năm, phòng 503, chúc hai bạn vui vẻ.”
Lục Kiêu Trần nắm tay Vân Nghê đi về phía trước, cô nhìn thẻ phòng trong tay anh, trợn mắt: “Chỉ một phòng thôi sao?”
Lục Kiêu Trần nhướng mày, rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Homestay vào mùa cao điểm rất khó đặt phòng, chỉ có một phòng này thôi.”
Tâm trí Vân Nghê dừng lại, lỗ tai nóng lên: “Có phải anh gạt em không…”
Lục Kiêu Trần không giấu được ý cười: “Em không tin có thể xuống lầu hỏi.”
Nhịp tim của Vân Nghê đột nhiên gia tăng.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ở cùng một phòng với Lục Kiêu Trần…
Nhìn biểu cảm không biết nên làm thế nào của cô, Lục Kiêu Trần cười, ôm lấy cô: “Căng thẳng cái gì? Sợ anh ăn thịt em sao?”
Vân Nghê cúi đầu xuống: “Em, em không có căng thẳng.”
Ngay cả giọng nói cũng lắp bắp.
Còn nói không căng thẳng.
Trong mắt Lục Kiêu Trần thoáng hiện lên một ý cười, cuối cùng nắm tay cô đi ra khỏi thang máy, tìm được vị trí căn phòng.
Sau khi mở cửa, Vân Nghê đi vào, nhìn thấy trong phòng có hai gian phòng, một gian là phòng sách, một gian có một chiếc giường lớn.
Vân Nghê nhìn thấy chỉ có một chiếc giường, gương mặt lập tức đỏ ửng lên, cả người ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, giọng nói nhàn nhạt của Lục Kiêu Trần vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tối nay anh ngủ trên sô pha, đừng lo lắng.”
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh, nhìn thấy anh đang tựa lưng vào tường, rũ mí mắt xuống nhìn về phía cô, thờ ơ cong môi lên: “Như thế nào, trong đầu em nghĩ đến những hình ảnh không nên gì phải không?”
“Em không có…”
Mặt cô nóng bừng, cảm giác không có đủ tự tin để nói chuyện.
Lục Kiêu Trần cũng không trêu chọc cô nữa: “Em đi tắm trước hay anh đi tắm trước?”
“Anh đi trước đi.”
Cuối cùng, Lục Kiêu Trần đi vào phòng tắm trước, Vân Nghê cố gắng hết sức để xoa dịu sự căng thẳng trong lòng mình, đi dạo quanh phòng một lần, khi đi đến đầu giường, cô nhìn thấy mấy chiếc hộp nhỏ được đặt ở đó.
Cô không biết là cái gì nên cầm lên xem, vừa nhìn thấy trên hộp viết “Gói năng lượng” và “Gói 2 cái”, mặt cô lập tức nóng bừng lên, sợ hãi thả món đồ về lại chỗ cũ.
Trời ạ… Tại sao ở đây lại chuẩn bị những thứ này…
Cô hít một hơi thật sâu, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn thấy bên ngoài tối đen như mực, ban đêm chỉ có thể nhìn thấy sự xinh đẹp của thị trấn cổ chứ không thể nhìn thấy vẻ đẹp của rừng lá phong.
Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, một lúc sau, Lục Kiêu Trần từ phòng tắm đi ra, Vân Nghê nhanh chóng đi vào.
Nửa tiếng sau, cô tắm rửa sạch sẽ rồi mặc chiếc váy ngủ đã mang theo.
Váy ngủ có màu hồng nhạt, phần cổ được may theo kiểu baby đáng yêu, váy dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Vốn dĩ cô cho rằng đêm nay mỗi người một phòng nên mới mang theo váy ngủ, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể mặc như thế này thôi…
Cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ở phòng sách bên cạnh, không biết anh đang bận rộn làm gì, cô sấy khô tóc một lát rồi đi qua tìm anh.
Đi đến bàn làm việc, Lục Kiêu Trần ngẩng đầu nhìn thấy cô mặc váy ngủ, ánh mắt hơi tối sầm lại.
“Lục Kiêu Trần, anh đang làm gì vậy.” Cô thuận miệng hỏi.
Vừa dứt lời, cổ tay của cô đã bị anh nắm lấy, kéo cô ngồi xuống trong lòng anh, sau đó anh ôm lấy cô từ phía sau.
Hương thơm ngọt ngào của sữa tắm trên người cô gái quanh quẩn xung quanh mũi anh, cơ thể mềm mại khiến lòng người nóng bừng.
Trái tim Vân Nghê nhảy liên tục, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên sau tai cô: “Anh đang giải quyết một số việc của công ty.”
“Công việc?”
“Là dự án mà ba đã gửi cho anh, ông ấy bảo anh xem qua và nói với ông ấy về một số vấn đề của hợp đồng này.”
“Ồ.” Vân Nghê cười: “Chú ấy đang muốn bồi dưỡng anh à?”
Lục Kiêu Trần hơi cong môi: “Coi như học tập trước vậy.”
“Bạn trai của em thông minh như vậy, nhất định có thể học được.”
Thật ra Lục Kiêu Trần đã xem sắp xong rồi, anh đưa một tay ra là đã có thể ôm lấy eo thon nhỏ của cô, lòng bàn tay mơ hồ chạm vào khiến Vân Nghê có cảm giác cô bị anh chọc ghẹo đến đỏ bừng cả mặt, trái tim như con nai chạy loạn, cô chỉ có thể bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhìn vào máy tính trên bàn.
Tất cả văn kiện này đều là từ ngữ chuyên ngành mà cô không thể hiểu được.
Là sinh viên chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình, cô luôn muốn mở rộng kiến thức về phương diện tài chính, cho nên thuận miệng hỏi: “Hàng ngày anh bận việc gì vậy, em cũng muốn tìm hiểu một chút.”
Lục Kiêu Trần cho rằng cô đang nói đùa: “Con nít như em biết chuyện này để làm gì?”
Vân Nghê tức giận: “Ai là con nít chứ, giáo viên của em nói chúng em học chuyên ngành này thì phải cố gắng mở rộng kiến thức của mình càng nhiều càng tốt.”
Nói không chừng tương lai cô còn có thể làm phóng viên của lĩnh vực tài chính.
“Thật sự muốn biết sao?”
“Ừm.”
“Được, sau này có thời gian sẽ từ từ nói những thứ này với em.”
Vân Nghê mỉm cười, giả vờ tức giận quay đầu nhìn anh: “Lục Kiêu Trần, anh không được phép gọi em là con nít, em không phải là con nít đâu.”
Lục Kiêu Trần cười nói: “Ừm.”
Ngay sau đó, anh ôm lấy eo cô, một tay đặt dưới đầu gối của cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Anh đi đến phòng ngủ, Vân Nghê đột nhiên cứng đờ người lại, sợ hãi ôm lấy cổ anh: “Lục Kiêu Trần…”
Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong lên nham hiểm, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: “Không phải em nói mình không phải là con nít sao?”
“Vậy chúng ta hãy làm những điều mà người lớn nên làm.”