Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 63

Hàng Mộng nghe thấy lời Vân Nghê, quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần đang dựa vào xe cách đó không xa, hoàn toàn có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Vân Nghê sao lại biết...

Trong lúc kinh ngạc, Hàng Mộng nhìn thấy Vân Nghê cười nhẹ, nhẹ nhàng giải thích: “Trùng hợp quá, vừa rồi lúc cậu gửi tin nhắn cho bạn trai tôi, tôi đang nghịch điện thoại của anh ấy, cũng thay anh ấy trả lời mấy tin nhắn đó luôn.”

“…”

Trong lòng cô ta vẫn tràn đầy mong đợi nhưng không ngờ mình lại bị Vân Nghê lừa?!!

Hàng Mộng biết mình thất bại, trên trán toát ra chút mồ hôi, siết chặt túi, giả vờ vô tội, yếu ớt nói: "Vân Nghê, xin lỗi đã gây phiền phức cho cậu, tối nay tớ thật sự không cố ý làm phiền người yêu cậu, chỉ là tớ cũng không tìm được ai…"

"Không tìm được ai nên tìm bạn trai tôi à?"

"Cậu có cần bây giờ tôi gọi cho Hi Mộ và Gia Duyệt không? Là cậu từ chối họ, không phải bọn họ không rảnh, cậu chỉ đang nói dối mà thôi."

Vẻ mặt cô ta dần dần trở nên cứng ngắc, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra.

Vân Nghê đi thẳng vào vấn đề: “Cậu không cần phải giả vờ trước mặt tôi đâu, thật ra cậu mong bạn trai tôi tới đón cậu, còn câu nói “Em thích anh” cũng là do cậu cố ý nói ra. Hàng Mộng, cậu tưởng tôi không nhìn ra mục đích của cậu à?"

“…”

"Lúc đầu tôi không nghi ngờ gì, tôi còn tưởng cậu là bạn của tôi, không thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy, quyến rũ bạn trai người khác có cảm giác thành tựu lắm à?"

Trước cửa quán bar lúc này có người đi ngang qua, nghe được lời Vân Nghê, tất cả đều có chút kinh ngạc nhìn Hàng Mộng.

Hàng Mộng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mình đã bị sỉ nhục nặng nề ở trước mặt mọi người.

Vân Nghê nói từng chữ một: “Cho dù tối nay bạn trai tôi có nhìn thấy tin nhắn hay không, anh ấy cũng sẽ không đến đón cậu, cũng không thể nào thích cậu được.”

Một luồng hơi nóng truyền tới trên má Hàng Mộng, cô ta nắm chặt hai tay, sắc mặt dần tái nhợt.

"Tôi gọi xe cho cậu rồi, lát nữa sẽ chở cậu tới trường học."

Vân Nghê thờ ơ nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy đe dọa: "Đừng thèm muốn bạn trai của tôi nữa. Nếu cậu còn định tiếp tục, tôi không ngại để cho người khác biết cậu là người thế nào đâu."

Vân Nghê nói xong liền quay người rời đi, để lại Hàng Mộng sắc mặt tái mét, đứng chết lặng tại chỗ.

-

Nửa tiếng sau, cửa căn hộ của Lục Kiêu Trần được mở ra.

Sau khi thay giày, Lục Kiêu Trần dẫn Vân Nghê vào phòng khách.

"Em ngồi xuống trước đi."

Sau khi để cô ngồi trên ghế sô pha, anh bước vào bếp và rót một ly nước ấm.

Lục Kiêu Trần ngồi bên cạnh cô, vòng tay qua eo Vân Nghê, nghiêng người ôm cô để lên chân, đưa nước cho cô, hơi nhướng mày: “Đừng tức giận nữa, uống chút nước được không?”

Vân Nghê mím môi uống vài ngụm.

Lục Kiêu Trần nhìn cô gái nhỏ vẫn có chút không vui, cảm thấy vừa đau lòng vừa bất lực, cười nói: “Ban đầu anh nói để anh xử lý mà, như này không phải làm tâm tình tệ hơn sao?”

Vốn dĩ Lục Kiêu Trần định tự giải quyết Hàng Mộng, nhưng cô lại khăng khăng quyết tâm tự xử lý.

Vân Nghê đặt cốc nước lên bàn, mím môi nhẹ nhàng nói: "Không, thật ra em còn rất hả giận, bình thường nhìn em có vẻ tốt tính quá nên mới để người khác cho rằng em dễ bị bắt nạt."

Lục Kiêu Trần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, nghĩ đến thái độ mạnh mẽ vừa rồi của Vân Nghê đối với Hàng Mộng, không ngờ con thỏ nhỏ lúc tức giận lại có dáng vẻ như vậy, anh cong môi cười: “Anh vừa mới nhận ra, bạn nhỏ Vân Nghê nhà chúng ta mắng người giỏi thật đấy."

Anh biết mặc dù Vân Nghê tính tình tốt nhưng cô cũng có điểm giới hạn.

Dù sao trước kia học cấp ba, khi cô bắt gặp anh chơi game trong quán cà phê Internet, cô đã nghiêm túc dạy dỗ anh.

Vân Nghê ôm cổ anh, dựa vào vai anh, khịt mũi giận dữ: "Có người thèm muốn bạn trai của em, đương nhiên em sẽ tức giận rồi, cũng đều tại em ngốc quá, trước kia không phát hiện ra."

"Trách anh chứ. Sau này anh sẽ không tùy tiện đồng ý kết bạn với người khác nữa, bây giờ anh xóa cô ta đã."

Vừa rồi vội vàng trở về, anh còn chưa xóa Hàng Mộng.

Lục Kiêu Trần lấy điện thoại di động ra, bấm vào ảnh đại diện của Hàng Mộng, Vân Nghê nhìn thoáng qua, đột nhiên nhìn thấy vài bức ảnh selfie trong vòng bạn bè: "Chờ một chút."

Cô nhấp vào vòng bạn bè của Hàng Mộng, phát hiện khoảng thời gian này Hàng Mộng đã đăng nhiều bức ảnh selfie gợi cảm hoặc dễ thương kèm theo mấy lời yêu đương và đủ loại lời nói mập mờ.

Vân Nghê bấm vào vòng bạn bè của mình thì phát hiện ra cô hoàn toàn không hề nhìn thấy những bức ảnh selfie này.

Hiện tại xem ra vòng bạn bè này rất có thể đặc biệt để cho Lục Kiêu Trần xem, nhưng điều buồn cười là Lục Kiêu Trần trước giờ chưa từng lướt xem vòng bạn bè, anh cũng nói rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy chúng.

Hàng Mộng đã đăng ảnh uổng công rồi.

Vân Nghê nghĩ sau lưng Hàng Mộng có nhiều thủ đoạn nhỏ như vậy, nhưng Lục Kiêu Trần lại không hề mắc bẫy, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, trong kế hoạch của Hàng Mộng, thật ra chỉ có mình cô ta tự biên tự diễn.

Sau khi Lục Kiêu Trần xóa xong, anh ném điện thoại lên bàn, Vân Nghê nhìn anh, phát hiện anh luôn cho cô cảm giác an toàn, trong lòng Vân Nghê mềm nhũn.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo anh, cố ý lẩm bẩm: "Lục Kiêu Trần, đều tại anh quá hấp dẫn, anh nói xem nếu sau này có người đến quyến rũ anh nữa thì phải làm sao đây..."

Cô chưa kịp nói xong thì chàng trai đã ôm lấy gáy cô, dùng đôi môi ấm áp của mình bịt kín hơi thở của cô.

Ánh mắt Vân Nghê khẽ run lên, cô vô thức lùi lại, phần lưng dưới bị lòng bàn tay Lục Kiêu Trần giữ chặt.

Vân Nghê nhắm mắt lại, răng cô bị mở ra, chàng trai lại ngựa quen đường cũ ôm lấy quyến rũ cô, trong lòng cô có một cảm giác phấn khích, khó kiểm soát bản thân mà đáp lại anh.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi dừng lại, dùng đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp lưu luyến: “Anh chỉ thích em.”

Từ hiện tại đến tương lai, mãi mãi là như thế.

Vân Nghê nghe vậy, hốc mắt có chút đau nhức, khóe miệng cong lên: "Ừm, em cũng chỉ thích anh."

Dưới sự an ủi của anh, Vân Nghê cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Được rồi, em không tức giận nữa, ngẫm lại vì loại người này mà khiến bản thân tức giận thật không đáng.”

"Sau này em còn muốn ở ký túc xá không? Nếu không muốn gặp cô ta thì chuyển ra ngoài sống với anh, hoặc là để anh tìm nhà giúp em."

Vân Nghê lắc đầu: “Ở chứ, tất nhiên là em ở rồi. Không phải lỗi của em, tại sao em phải trốn tránh cô ta? Sau này hẳn là cô ta sẽ sợ hãi khi nhìn thấy em mới đúng, hơn nữa em cũng khá thích hai người bạn cùng phòng của em nữa.”

“Được.” Lục Kiêu Trần nghĩ tới điều gì đó, lười biếng cười hỏi: “Em vừa nói anh hấp dẫn phải không?”

"Sao thế?"

Sau đó anh bế cô đi vào phòng ngủ: “Lên giường xem anh làm sao hấp dẫn em.”

Vân Nghê đỏ mặt, nhẹ giọng mắng anh: "Lục Kiêu Trần, sao anh có thể hư hỏng như vậy..."

"Anh hư hỏng như này cũng không phải ngày một ngày hai, giờ em mới biết sao?"

“…”

Vào phòng ngủ, Lục Kiêu Trần đặt cô lên chăn, Vân Nghê muốn chạy trốn nhưng lại bị anh ôm vào lòng.

Chàng trai hôn cô say đắm.

Vân Nghê giơ tay ôm lấy cổ anh, hai bóng người phản chiếu trên tủ quần áo lại quấn lấy nhau.

Vân Nghê phát hiện Lục Kiêu Trần càng ngày càng được voi đòi tiên, mặc dù hai người chưa thực sự tới bước kia, nhưng anh hết lần này tới lần khác đến cực hạn đều khiến cô phải cầu xin tha thứ, lúc đầu cô còn ngượng ngùng, nhưng về sau cô cũng cùng anh làm loạn, bắt đầu thân thiết cùng anh thăm dò từng chút một.

Loại cảm giác này, rất kỳ diệu.

Mặc dù nói người này có đôi khi vô cùng lưu manh nhưng vào thời điểm quan trọng, anh vẫn rất tôn trọng ý kiến ​​​​của cô.

Một lúc sau, khi Lục Kiêu Trần vừa cởi cúc quần jean của cô, hai người liền nghe thấy điện thoại di động reo trong phòng khách.

Điện thoại reo, cúp máy rồi lại reo lên lần nữa.

Lục Kiêu Trần đang hưng phấn nên không muốn dừng lại, Vân Nghê đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy anh: "Lục Kiêu Trần, điện thoại của anh..."

Đối phương gọi anh liên tục, nhất định là có chuyện gì đó.

Yết hầu Lục Kiêu Trần lăn lộn, anh hít một hơi thật sâu, lông mày nhíu lại vì tức giận.

Sau đó anh đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Khi anh bước đến ghế sô pha, nhìn thấy trên màn hình hiển thị "Vân Phong" thì ngạc nhiên, sau đó nhấc điện thoại lên, giọng nói khàn khàn, nhiễm chút xuân sắc: "Alo?"

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói không vui: "Cậu đang làm gì vậy? Tôi gọi mấy lần cũng không nghe máy."

Anh im lặng hai giây rồi nói: "Vừa rồi có việc, sao vậy?"

"Không có gì. Tôi chỉ rảnh rỗi nhàm chán nên gọi điện cho cậu thôi, nhân tiện hỏi thăm tình hình tình cảm của cậu và em gái tôi một chút, em ấy nói gần đây đang luyện tập dẫn chương trình nên chắc khá mệt mỏi nhỉ?"

Lục Kiêu Trần nhỏ giọng nói với anh ấy về biểu hiện tối nay của Vân Nghê, trong phòng, Vân Nghê nghe thấy anh gọi điện thoại liền bước ra ngoài.

Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn cô, thấy trong mắt Vân Nghê lộ vẻ khó hiểu nên mở loa ngoài đưa màn hình cho cô xem.

Khi cô nhìn thấy tên anh trai mình thì sợ hãi đến mức lập tức mím chặt miệng.

Tại sao anh trai cô lại gọi vào lúc đêm khuya như vậy...

Lục Kiêu Trần đang để trần thân trên rắn chắc ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài hơi mở, vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Vân Nghê, kéo cô vào lòng.

Vân Nghê áp vào ngực anh, hoảng sợ trong giây lát, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trong mắt anh, cô thậm chí không dám thở mạnh nói một câu.

Tại sao đột nhiên cô lại có ảo tưởng như mình đang yêu đương vụng trộm vậy...

Lục Kiêu Trần nói xong, Vân Phong đáp: "Vậy chắc bây giờ em ấy về ký túc xá rồi phải không? Còn cậu thì ở chung cư à?"

Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần, làm động tác im lặng, anh cười nói: "Ừm, tôi vừa mới về nhà, đang chuẩn bị đi tắm."

"Vậy cậu đi đi. Tôi vừa đi chơi bóng về, đang chuẩn bị đi tắm. Đúng rồi, mấy lời cảnh cáo của tôi lúc trước cậu chưa quên đấy chứ?"

Lục Kiêu Trần ho khan hai tiếng: "Cái gì?"

"Cậu và em gái tôi hẹn hò chú ý cẩn thận một chút, nếu cậu dám làm loạn, bị tôi phát hiện thì chờ bị xử lý đi."

Vân Nghê nghe xong liền cảm thấy chột dạ, đổ mồ hôi hột...

Cuối cùng, đầu bên kia cúp điện thoại, Vân Nghê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Kiêu Trần, hất cằm kiêu ngạo: “Anh nghe thấy chưa? Không cho phép làm loạn, nếu không em sẽ nói với anh trai em. "

Lục Kiêu Trần cười nhạt một tiếng: "Em có thể trốn được bao lâu?"

“…”

Đôi mắt anh tối lại, anh nói vào tai cô: “Chuyện sớm muộn thôi.”

Vân Nghê nghe thấy lời này, tai cô đỏ bừng vì xấu hổ.

-

Ngày hôm sau, Vân Nghê trở lại ký túc xá của trường, ở đó chỉ có Thẩm Hi Mộ và Nam Cung Gia Duyệt.

Thẩm Hi Mộ nói cảm thấy Hàng Mộng tối qua trở về có biểu hiện rất kỳ ​​quái, sáng nay không biết rời đi lúc nào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vân Nghê không nói nhiều về chuyện này.

Nhưng bắt đầu từ lúc này, mỗi khi Hàng Mộng nhìn thấy Vân Nghê ở ký túc xá thì đều không dám nói chuyện với cô, Hàng Mộng cũng không ở ký túc xá nhiều nữa, dáng vẻ vừa chột dạ vừa sợ hãi.

Mà Vân Nghê trừ khi cần thiết cũng sẽ không chủ động nói chuyện với cô ta, cô cũng không thánh thiện đến nỗi tha thứ cho Hàng Mộng, xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không có ý định làm bạn với Hàng Mộng nữa.

Thời gian dần trôi, năm thứ nhất cũng cứ vậy mà trôi qua.

Sau kỳ thi cuối kỳ, Vân Nghê cũng trở về Hoài Thành và chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.

Kỳ nghỉ đông ở trường đại học vô cùng nhẹ nhàng, không có bài tập cố định, cuộc sống hàng ngày của Vân Nghê cũng cực kỳ thoải mái.

Chỉ là không ngờ tới, cuộc sống thoải mái bỗng chốc bị phá vỡ.

Một buổi sáng, sau khi Vân Nghê tỉnh dậy, tắm rửa sạch sẽ, cô đi đến phòng ăn, Đỗ Cầm đang bận rộn trong bếp, thấy cô đi vào liền hỏi: “Buổi sáng chỉ nấu cháo, mẹ chiên cho con một quả trứng nhé?"

"Được ạ, cảm ơn mẹ."

Đỗ Cầm đi vào bếp, một lúc sau, Vân Phong vừa mới tỉnh dậy, từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Vân Nghê đang ăn sáng, ngáp một cái rồi đi tới, Vân Nghê nhìn thấy anh ấy: "Anh dậy rồi à?"

Vân Phong kéo ghế ngồi xuống, mơ mơ màng màng hỏi: "Sao vậy, hôm nay em ở nhà sao? Không ra ngoài hẹn hò với người yêu à?"

Vừa dứt lời, Đỗ Cầm vừa mới từ trong bếp bưng trứng ra sửng sốt: "Hẹn hò gì cơ?"

Trong lòng Vân Nghê trầm xuống, cô khiếp sợ nhìn Vân Phong, người này sao nói chuyện lại không biết giữ cửa như vậy chứ!

Vân Phong cũng giật mình: "Mẹ, sao mẹ lại ở trong bếp..."

Anh ấy tưởng Đỗ Cầm ở dưới lầu!

Đỗ Cầm đi tới trước mặt hai người, đặt trứng trước mặt Vân Nghê: "Vừa rồi các con đang nói cái gì vậy?"

Vân Phong sờ đầu, giả ngu: "Không có gì, mẹ nghe lầm rồi..."

Dù trước đây anh ấy là người bị lừa nhưng giờ anh ấy phải đứng về phía Vân Nghê và Lục Kiêu Trần.

Đỗ Cầm nhìn thấy con gái mình hốt hoảng thì cũng đoán được vài phần, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Mẹ nghe thấy hết rồi, còn định giấu mẹ à? Nghê Nghê yêu đương rồi sao?"

Vân Nghê cúi đầu thấp giọng nói: "Mẹ..."

Đỗ Cầm cười: "Yêu đương thì yêu đương thôi, đã lên đại học rồi, cũng không phải mẹ không cho yêu đương, tại sao phải giấu giếm? Phong Phong cũng biết rồi à?"

Vân Nghê thấy vậy cũng không giấu nữa, nhẹ nhàng đáp lại.

Vân Phong lúng túng nói: “Mẹ, còn không phải bọn con sợ mẹ không cho Nghê Nghê yêu đương sao?”

"Mẹ con là người phong kiến ​​và bảo thủ như vậy sao? Vào đại học có thể yêu đương nhưng cũng đừng quá tùy tiện." Chỉ là Đỗ Cầm cũng có chút lo lắng: "Có điều yêu đương cũng phải cảnh giác cao độ, Nghê Nghê, bạn trai của con là người thế nào vậy?”

Tuy không phản đối nhưng Đỗ Cầm vẫn muốn hiểu rõ hơn về bạn trai của con gái mình để bà có thể yên tâm.

Vân Nghê nghe vậy, mồ hôi đầm đìa, do dự một lát cũng không dám nói, cô nhìn Vân Phong, Vân Phong ôm trán, cuối cùng nói: "Mẹ, thật ra mẹ đã gặp bạn trai của Nghê Nghê rồi …”

"Hả?"

“Mẹ nghe xong đừng kích động quá nhé.”

"Ý con là sao?"

Vài giây sau, Vân Nghê lấy hết can đảm, thấp giọng thừa nhận: “Mẹ, con đang hẹn hò với anh Kiêu Trần.”

Đỗ Cầm nghe được lời này, sửng sốt đến mức không nói nên lời.

"Con và Kiêu Trần..."

Vân Phong nhanh chóng an ủi nói giúp: “Mẹ, con cảm thấy việc này cũng không phải không hợp lý mà... Tuổi tác hai đứa cũng xấp xỉ, Lục Kiêu Trần cũng đối xử với em ấy rất tốt, hai người họ yêu nhau cũng không phải không thể, hơn nữa mẹ cũng không phải không biết Lục Kiêu Trần là kiểu người như thế nào…”

Đỗ Cầm thực sự không bao giờ nghĩ rằng con gái mình sẽ có quan hệ tình cảm với Lục Kiêu Trần, trong mắt bà, bọn trẻ giống như anh em, nhưng việc bọn chúng trở thành bạn trai và bạn gái cũng không phải là không thể.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Đỗ Cầm có chút không phản ứng kịp.

Ăn cơm xong, Vân Nghê và Vân Phong ra khỏi phòng ăn, Vân Phong an ủi cô: "Này, không sao đâu. Em không thấy mẹ không nói gì cả, cũng không tức giận sao? Mẹ vẫn luôn thích Lục Kiêu Trần, nhất định mẹ sẽ đồng ý."

"Thật sao?"

Vân Phong vỗ đầu cô: "Được rồi, đừng lo lắng, đến lúc đó anh sẽ giúp em nói tốt với mẹ, mẹ cũng chẳng có lý do gì để phản đối cả."

Vân Nghê bất đắc dĩ liếc anh ấy một cái: “Sáng nay đều là lỗi của anh.”

"Không phải do anh tưởng mẹ không có ở đây sao? Hơn nữa chuyện của em sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi, có nói sớm hay muộn cũng như nhau."

“…”

Sau khi Vân Nghê trở về phòng thì gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần, Lục Kiêu Trần nghe xong cũng không ngạc nhiên, ngược lại hỏi cô có cần anh đích thân tới giải thích với Đỗ Cầm không, Vân Nghê nhanh chóng ngăn cản anh, nói để cô thăm dò ý tứ của Đỗ Cầm trước đã.

Lục Kiêu Trần nói, nếu Đỗ Cầm không đồng ý, anh sẽ đích thân tới nói.

Buổi tối, khi Vân Hưng Bình đi làm về, Đỗ Cầm kể lại chuyện này cho ông nghe, hai người nói chuyện một lúc.

Khoảng tám giờ, Vân Nghê đang ở trong phòng đọc sách, Đỗ Cầm vắt một ly nước trái cây, gõ cửa đưa táo cho cô.

Đỗ Cầm ngồi ở bên giường nói với cô: “Nghê Nghê, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Tim Vân Nghê nhảy lên, quay đầu nhìn bà, Đỗ Cầm cười hỏi cô: "Sao con lại hẹn hò với anh Kiêu Trần vậy?"

Vân Nghê mím môi, nói rất nhiều điều tốt đẹp về anh, cuối cùng nói: "Mẹ ơi, anh Kiêu Trần thật sự rất tốt, anh ấy cũng rất thích con, con cũng vậy..."

Đỗ Cầm nghe vậy, gật đầu: "Ừ, mẹ biết, mẹ cũng cảm thấy thằng bé là một đứa trẻ tốt."

Đỗ Cầm cười: “Lúc trước mẹ và mấy người họ hàng nói về con, họ còn hỏi Nghê Nghê lên đại học có tìm được bạn trai chưa, mẹ còn nói không vội, thật ra mẹ chỉ muốn con tìm người con thích, sau này an ổn sống qua ngày, mẹ và ba con không cần con gả cho người có tiền, sợ đến lúc đó môn không đăng hộ không đối, con sẽ bị bắt nạt."

Vân Nghê sửng sốt một lát, Đỗ Cầm nắm lấy tay cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Tối nay mẹ đã nói chuyện với ba con, ba và mẹ đều không phản đối việc con hẹn hò với Kiêu Trần, nhưng nghĩ lâu dài mà xem, con có biết không, gia đình Kiêu Trần rất giàu có, kinh tế nhà chúng ta và nhà người ta hoàn toàn không thể so sánh với nhau được..."

Trong đầu Vân Nghê bị những lời này đả động, Đỗ Cầm nhẹ nhàng cười nói: “Hơn nữa, gia đình họ có thể con không biết, mẹ thằng bé tương đối khó hòa hợp.” Đỗ Cầm cũng biết tính cách của Hoàn Minh Lan, nếu thực sự tương lai có ngày nhắc đến chuyện kết hôn, nói không chừng Hoàn Minh Lan có thể sẽ phản đối.

Những gì Đỗ Cầm nói tuy là chuyện lâu dài trong tương lai nhưng đều là những vấn đề rất thực tế.

Trước đây Vân Nghê chưa bao giờ cân nhắc những điều đó.

Cô nhất thời không biết trả lời thế nào.

Đỗ Cầm sờ đầu cô, cuối cùng đứng lên: “Mẹ chỉ nói với con những lo lắng của mẹ mà thôi, nhưng bọn trẻ các con yêu nhau, mẹ cũng sẽ không phản đối. Dù sao thì con cứ nói chuyện trước, hôm khác gọi Kiêu Trần tới nhà ăn cơm nhé.”

"Vâng ạ…"

“Được rồi, con đọc sách tiếp đi.”

Đỗ Cầm đi rồi, Vân Nghê nằm ở trên giường, đưa tay vuốt cằm thở dài, vừa hay lúc này Lục Kiêu Trần gọi đến.

Sau khi nghe điện thoại, anh nghe thấy giọng cô gái ở đầu bên kia hơi sa sút, nhận ra có gì đó không đúng, Vân Nghê cũng không giấu giếm, kể cho anh nghe những lời Đỗ Cầm vừa nói: “Em cảm thấy mẹ em nói cũng có lý..."

Lục Kiêu Trần nghe xong, cau mày nói: “Cái gì gọi là có lý chứ?”

Vân Nghê mỉm cười: “Ý em không phải vậy, em chỉ cảm thấy những gì mẹ em nói là sự thật.”

"Vậy em định vì mấy thứ này mà chia tay với anh à?"

"Sao có thể chứ …"

Vân Nghê cắn nhẹ môi, cảm xúc trong lòng nhộn nhạo: “Sao em nỡ chứ.”

Lục Kiêu Trần thấy dáng vẻ không hề do dự của Vân Nghê, tâm tình dần bình tĩnh lại, cuối cùng nói: "Trước tiên em đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ xử lý, anh sẽ nói chuyện với dì Đỗ và chú Vân."

"Dạ?"

"Em chỉ cần an tâm ở bên anh là được, biết không?"

Trong lòng Vân Nghê cảm thấy ấm áp: "Vâng."

Sau khi cúp điện thoại, Vân Nghê nằm trên giường nhìn trần nhà, trong lòng có chút mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ tiếp.

-

Ngày hôm sau, Vân Nghê dậy từ rất sớm.

Hôm nay là đêm giao thừa, từ sáng sớm đã có tiếng khua chiêng gõ trống cùng tiếng pháo nổ.

Ăn sáng xong, cô đang nghịch điện thoại trong phòng ngủ thì nhận được điện thoại của Lục Kiêu Trần: “Anh đang ở đối diện dưới lầu nhà em, em xuống đón anh đi.”

Vân Nghê sửng sốt chạy xuống lầu, vừa bước ra khỏi tiệm gà rán, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao của Lục Kiêu Trần đậu ở đối diện, còn anh thì đang đứng cạnh xe.

Cô đi tới trước mặt anh: "Sao anh lại tới đây..."

Lục Kiêu Trần xoa đầu cô, cười hỏi: “Dì Đỗ và chú Vân có nhà không?”

Vân Nghê gật đầu, sau đó Lục Kiêu Trần nói: "Anh tới thăm họ."

Sau khi mở cốp xe, anh lấy ra mấy hộp quà tinh xảo, sau đó bước đến nắm tay cô.

Vân Nghê ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ anh cầm trên tay: “Sao anh mua nhiều thế?”

Lục Kiêu Trần cụp mắt nhìn cô, nhếch khóe môi, cố ý trêu chọc cô: “Tới cửa cầu hôn em không thể mang theo chút sính lễ được sao?”

Vân Nghê:???!

Bình Luận (0)
Comment