Thẩm Thu Ý mím môi, trong lúc nhất thời dường như đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, hơi nóng bốc lên từ đầu xuống chân.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thực sự gặp lại anh ngay khi trở lại Hoài Thành.
Cô luôn cho rằng anh đã sớm quên cô, nhưng không ngờ rằng anh lại nhớ tên cô.
Khi nghe anh nói “Đã lâu không gặp”, sự bình tĩnh cùng ung dung mà cô tự cho là có đã tan vỡ trong phút chốc.
Sau khi vào đại học, đối mặt với những chàng trai theo đuổi mình, cô luôn cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn tự hỏi liệu mình có phải sẽ không bao giờ thích người khác nữa hay không.
Nhưng trái tim lúc này đang đập loạn xạ đã nói cho cô biết một sự thật…
Chỉ là những người đó không phải Vân Phong mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt ngây dại của cô, Vân Phong cho rằng cô không nhận ra anh: "Không nhớ tôi là ai sao?"
Thấy cô vẫn không lên tiếng, người đàn ông nhếch môi, ý cười trong đáy mắt lan ra: "Tôi, Vân Phong, học cùng lớp cấp 3 với cậu, thực sự đã quên rồi sao?"
Thẩm Thu Ý nghe vậy, hốc mắt có chút chua chát, cô cụp mắt xuống, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc trong mắt, chớp mắt và đáp lại một cách máy móc.
Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ khác thường của cô liền nhếch khóe miệng nói: "Vừa rồi cứu người không phải rất bình tĩnh sao? Tại sao khi nhìn thấy tôi lại có vẻ căng thẳng như vậy?"
Chiếc áo cứu người vừa rồi là do Vân Phong đưa tới.
Anh cũng chứng kiến toàn bộ quá trình cô cứu người.
Trong lòng Thẩm Thu Ý bối rối, cô dùng đầu ngón tay nắm chặt chiếc túi, hơi cong môi: "Không có, có thể là do lâu lắm rồi không gặp, vừa rồi tôi còn tưởng cậu đi rồi..."
Cô chợt phản ứng lại, chẳng lẽ anh đứng đây là để đợi cô sao?
"Đúng lúc đi ngang qua, đã lâu không gặp nên tới chào hỏi cậu."
Vân Phong đưa đồ trong tay ra: "Cậu làm rơi cái này."
Thẩm Thu Ý nhìn thì thấy là một chiếc khuyên tai nhỏ hình lá phong của cô.
Nhận thấy ánh mắt Vân Phong nhìn tới, cô sợ anh sẽ nghĩ tới gì đó nên vội vàng nhận lấy, lỗ tai hơi đỏ lên: "Cảm ơn."
“Cậu về Hoài Thành khi nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hơi giật mình: “Hôm nay.”
“Vậy thật trùng hợp, vừa trở về đã gặp cậu.”
"Sao cậu biết... trước đây tôi không ở Hoài Thành?"
Thẩm Thu Ý còn tưởng những năm này anh hoàn toàn không có tin tức gì về cô.
Anh thản nhiên nói: “Tôi nghe bạn cùng lớp nói sau khi tốt nghiệp cậu tới phương Bắc làm việc.”
Thẩm Thu Ý gật đầu nhìn anh, trong giây lát, cô cảm thấy trong đầu có vàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành trống rỗng.
Thật vất vả mới nhìn thấy anh, cô muốn nói chuyện với anh, nhưng đột nhiên không biết phải nói gì.
Cô sợ câu tiếp theo của anh sẽ là “Tôi đi trước đây”, đang định nói thì cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Cậu đã ăn tối chưa? Có muốn cùng nhau ăn một bữa không?"
Thẩm Thu Ý hơi ngây người.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, ánh mắt Vân Phong dần dần tối sầm, ho khan hai tiếng, đang định giải thích thì ngay sau đó, giọng nói của cô gái vang lên: "Được..."
Vân Phong nhìn thấy đôi mắt sáng như sao trên khuôn mặt trắng nõn của cô, trong lòng chợt nhói lên, đầu lưỡi chạm vào má, cà lơ phất phơ cười nói: "Vậy đi thôi."
Anh đút hai tay vào túi rồi đi về phía trước, Thẩm Thu Ý nhìn bóng lưng anh, bỗng chợt bừng tỉnh, sau khi xác nhận vài giây, cô nhận ra đây không phải là một giấc mơ.
Lúc học cấp 3, cô sẽ căng thẳng khi ở một mình với anh.
Nhưng mà lúc nãy, cô thế mà lại lấy hết can đảm để đồng ý.
Có lẽ là do cô thực sự không muốn cứ gặp mặt ngắn ngủi với anh như vậy rồi lại tách khỏi trong biển người mênh mông.
Thẩm Thu Ý kìm nén trái tim đang đập liên hồi của mình, sau đó đi theo anh.
Hai người đi đến tầng đồ ăn của trung tâm thương mại, khi lên lầu, Vân Phong hỏi: "Muốn ăn gì? Cậu chọn đi."
Đôi mắt của Thẩm Thu Ý đảo quanh: “Tôi ăn gì cũng được, nhưng hình như cửa hàng nào cũng phải xếp hàng chờ.”
Đang là giờ ăn trưa, lại là cuối tuần nên trung tâm thương mại khá đông đúc.
Thẩm Thu Ý theo anh đi dạo xung quanh, khi tới trước một quán cá dưa chua, Vân Phong hỏi cô có ăn được không, cô gật đầu, sau đó Vân Phong đi lấy số, lúc này mới phát hiện có hơn ba mươi người xếp trước.
Vân Phong cũng không dám dẫn cô đến một quán ăn trống gần đó, sợ khó ăn nên khẽ cười một tiếng: “Xem ra đợi thêm một tiếng nữa cũng không thể ăn."
Cô sợ anh không chờ được: “Cậu có vội không? Nếu vội thì bỏ đi..."
Anh nhếch môi, lười nhác ngồi xuống ghế trước cửa, ngước mắt nhìn cô: “Tôi không vội, cậu căng thẳng làm gì?”
Thẩm Thu Ý mím môi nói: "Tôi đoán phía trước sẽ có số bị hủy, có lẽ không cần phải đợi quá lâu."
"Cậu muốn đi mua gì đó trước không? Hay là ngồi ở đây chờ?"
Thẩm Thu Ý nhớ ra mục đích ra ngoài hôm nay nên nói: "Tôi muốn đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày, bây giờ tôi đi luôn, sẽ nhanh chóng trở lại."
Cô muốn đi một mình, nhưng sau đó Vân Phong đứng dậy nói: "Chúng ta đi cùng nhau đi, tôi cũng cần mua chút đồ."
Thẩm Thu Ý gật đầu, trái tim nóng lên.
Cả người cảm thấy có chút lâng lâng.
Hai người đi bộ đến siêu thị trong trung tâm thương mại, Vân Phong lấy xe đẩy, thấy cô muốn đẩy một chiếc xe khác thì anh nói: “Giúp cậu đẩy thôi, tôi cũng không mua nhiều."
Cô ngạc nhiên một lúc rồi đáp lại, sau đó Vân Phong đẩy xe vào lối vào, cô đi theo bên cạnh anh.
Cô nhớ tới trước đây đã từng nhìn thấy nhiều cặp đôi đi siêu thị cũng như thế này.
Ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, đứng cạnh cô lại là chàng trai mà cô đã thầm yêu suốt 8 năm.
Thẩm Thu Ý bình tĩnh lại, lấy sổ tay ra, xem ghi chú trên đó rồi chọn đồ, Vân Phong đi theo nói chuyện với cô: "Sau này cậu sẽ ở lại Hoài Thành làm việc à?"
"Ừm."
“Cậu đã tìm được việc làm chưa?”
"Được rồi, là một tòa soạn báo."
“Đúng rồi, tại sao cậu lại vào đại học G?” Vân Phong nhớ lại những gì cô nói hồi cấp ba: “Tôi nhớ cậu nói muốn vào Lạc đại mà?”
Ký ức ùa về, Thẩm Thu Ý cụp mắt xuống: “Điểm hơi thấp, thi không đậu."
Lúc thi đại học cô có chút phát huy thất thường.
Vì vậy cuối cùng đã tới phương Bắc.
Vân Phong: "Không có gì, đại học G cũng rất tốt."
Thẩm Thu Ý ngước mắt nhìn anh: "Hiện tại cậu thế nào?"
"Khá tốt, mở câu lạc bộ thể thao với Chu Phi Trì, cậu có thời gian thì có thể đến đó chơi."
Thẩm Thu Ý gật đầu, trong đầu muốn hỏi anh bây giờ có bạn gái chưa, nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi.
Cô sợ sẽ nghe được câu trả lời khẳng định từ anh.
Đi về phía trước, Thẩm Thu Ý nói muốn mua một ít dầu gội, Vân Phong nói: "Được, tôi đi mua đồ khác một chút."
Một lúc sau, Vân Phong quay lại với thứ gì đó thì thấy Thẩm Thu Ý đang đứng nghiêng trước kệ, tay đang chọn đồ gì đó.
Cô gái có dáng người mảnh khảnh, chiếc váy màu xanh bơ làm nổi bật vóc dáng, đường viền cổ áo để lộ xương quai xanh thanh tú, bên dưới xẻ tà, để lộ hai chân thon dài như củ sen, có chút gợi cảm.
Cô giơ cánh tay mảnh khảnh lấy chai dầu gội trên kệ xuống, ánh đèn từ trên nóc siêu thị chiếu xuống mái tóc nâu như thác nước, soi sáng làn da trắng lạnh như ngọc, mắt sáng ngời.
Đã vài năm trôi qua, Thẩm Thu Ý đã trở nên xinh đẹp đến mức có thể thu hút sự chú ý của người khác chỉ trong nháy mắt.
Trước kia khi còn học cấp 3, cô cũng không khiến người ta chú ý như vậy.
Anh nhớ tới dáng vẻ cô bình tĩnh băng bó cho người khác ở lối vào trung tâm mua sắm vừa rồi, trầm tĩnh lạnh nhạt, hoàn toàn khác với dáng vẻ sống nội tâm, ít nói và rụt rè mà anh biết ở trường cấp 3.
Vân Phong không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại cô.
Một chút ký ức trào tới, như một chiếc lông vũ nhỏ, khẽ chạm vào những khao khát sâu kín nhất trong lòng anh.
Vân Phong nhìn cô, trái tim như có gì đó chạm tới.
Sau khi Thẩm Thu Ý chọn đồ xong, cô quay lại và nhìn thấy Vân Phong đang đi về phía mình, người đàn ông bắt gặp ánh mắt của cô thì hỏi: "Mua một chai lớn như vậy à?"
"Sau khi so sánh thì đây là cách tiết kiệm chi phí nhất."
"Có lời sao?"
Cô suy nghĩ, sau đó lập tức phân tích những ưu và nhược điểm của thứ này cho anh nghe, còn đưa ra rất nhiều lý thuyết có cơ sở.
Vân Phong dựa vào xe đẩy, yên lặng nghe cô nói, cuối cùng liếm răng cười nói: "Vậy lát nữa cậu có thể xách nổi không?"
Thẩm Thu Ý sửng sốt một lúc, cô thực sự không cân nhắc đến điều này, cậy mạnh nói: "Không có gì, tôi có thể xách..."
Nhiều hành lý như vậy, không phải cô vẫn tự mình chuyển được sao?
Mua sắm xong, hai người đi tính tiền, túi của Thẩm Thu Ý rất to, cuối cùng cô cầm lên, hơi cau mày, có chút khó khăn tiến về phía trước vài bước thì chiếc túi trên tay đã được cầm lấy.
Vân Phong nhận lấy, nhìn cô nhếch môi: "Bây giờ không phải vừa có lời vừa không tốn nhiều sức sao?"
Đầu ngón tay của Thẩm Thu Ý chạm nhẹ vào tay anh, tai cô hơi nóng, như có dòng điện chạy qua: “Cảm ơn cậu..."
Vẻ mặt người đàn ông rất thoải mái, cô nhìn thấy cơ bắp săn chắc trên cánh tay anh, biết anh luyện tập thể thao, chắc chắn phải rất khỏe mạnh.
Còn nhớ khi còn học cấp 3, nữ sinh trong lớp thường mê mẩn hai người, một người là Lục Kiêu Trần, một người là Vân Phong.
Đặc biệt khi tập thể dục, Vân Phong cao ráo, có đôi chân dài, cơ bắp săn chắc, toát ra nội tiết tố nam mạnh mẽ.
Thẩm Thu Ý nhớ lúc học cấp 3, cô giống như một người ẩn trong bóng tối, không giỏi kết bạn với người khác, một số bạn nữ trong lớp còn cô lập cô.
Mà Vân Phong chính là ánh sáng soi vào góc tối trong trái tim cô.
Cho dù là cô thì cũng không thể không thích một chàng trai rực rỡ như vậy.
…
Khi ký ức mờ dần, hai người quay lại quán cơm họ đã đặt số, đợi một lúc đã tới lượt.
Vân Phong giao cho cô nhiệm vụ gọi đồ ăn, thực ra gần đây dạ dày cô không tốt lắm, ăn cũng không nhiều, nhưng cân nhắc đến Vân Phong, sợ anh ăn không đủ no nên cô gọi rất nhiều.
Vân Phong nghe đối phương gọi món, có chút kinh ngạc: "Gọi nhiều như vậy có thể ăn hết không?"
Thẩm Thu Ý xấu hổ vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: "Không phải còn có cậu sao?"
Anh cười: “Có phải cậu đánh giá quá cao lượng cơm của tôi rồi không?"
Thẩm Thu Ý liếc nhìn người phục vụ vừa rời đi, chớp đôi mắt, che nửa mặt bằng thực đơn, nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy tôi gọi phục vụ quay lại, bảo cô ấy hủy một vài món nhé?"
Cô gái có đôi mắt sáng ngời, có chút ngây thơ như trẻ con, Vân Phong nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô thì khẽ cười: "Không sao đâu, không ăn hết thì gói lại."
Một lúc sau, đồ ăn được mang đến, may là mỗi món không nhiều, Thẩm Thu Ý cố gắng ăn nhiều hơn, lại không nhịn được nhìn người đàn ông đối diện.
Nếu đôi mắt cô là một chiếc máy ảnh, cô không biết mình đã lén chụp bao nhiêu bức ảnh về anh.
Đáng tiếc là không phải, cô chỉ có thể giữ hình ảnh của anh trong lòng.
Sau bữa tối, Vân Phong tính tiền xong đi ra, Thẩm Thu Ý đang đợi bên ngoài thấy anh đi ra, sau đó anh hỏi cô tiếp theo sẽ làm gì, cô sợ ý đồ của mình quá rõ ràng nên không dám ở cùng anh quá lâu, nói muốn về nhà trước, anh liền nói đưa cô về.
Khi hai người bước ra khỏi trung tâm mua sắm, điện thoại trong túi Vân Phong đột nhiên reo lên.
Anh nhấc điện thoại đi phía trước, Thẩm Thu Ý đi theo phía sau, cô nghe thấy anh nói chuyện với đầu bên kia điện thoại, sau đó đột nhiên nhắc đến tên cô.
Hả? Ý gì đây?
Cô sửng sốt đi về phía trước, ngay sau đó, Vân Phong cúp điện thoại, cất điện thoại vào túi, đột nhiên quay người lại.
Thẩm Thu Ý còn chưa kịp dừng lại đã đụng phải anh ở phía trước, cô sợ hãi đến mức loạng choạng lùi lại, người đàn ông vô thức giơ tay ôm lấy sau đầu cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, Thẩm Thu Ý cảm nhận được khí tức của người đàn ông, nhịp tim cô đột nhiên trở nên hỗn loạn, cô choáng váng.
Vân Phong ngửi thấy mùi lê tươi mát trên người cô, anh cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở chiếc cổ và xương quai xanh của cô gái, yết hầu của anh hơi trượt, anh buông ra, nhìn lông mi run rẩy của cô: “Xin lỗi, dọa cậu rồi sao?"
"Không sao..."
Vân Phong nói: “Lộ Xuyên hẹn tôi đi hát karaoke.”
Lộ Xuyên là người ngồi đằng trước Thẩm Thu Ý trước kia, đồng thời cũng là "Tiểu Lộ" trong miệng Thư Vũ, tính tình rất tốt, hai người vẫn giữ liên lạc đến khi học đại học.
Thẩm Thu Ý nói: “Vậy cậu đi trước đi…”
"Cậu ta biết tôi gặp được cậu nên nhất quyết yêu cầu tôi đưa cậu tới."
Thẩm Thu Ý choáng váng.
Hai người đứng gần nhau, Vân Phong rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp của anh truyền vào tai cô: “Đều là người quen, cậu đi không?”