Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 87

Giọng nói trầm thấp của Vân Phong dừng bên tai, mang lại cảm giác cực kì an toàn, ngay lập tức đã vỗ về được tâm trạng rối bời không yên của cô.

Đúng thế, có anh ở đây, cô còn phải sợ hãi điều gì chứ.

Trái tim Thẩm Thu Ý trào dâng cảm giác ấm áp, cô ngoảnh đầu lại hỏi anh: “Thế anh muốn đi không? Nếu mà anh đi, vậy thì em đi cùng anh.”

Vân Phong ừm một tiếng, nhếch đuôi lông mày lên: “Sao lại không đi? Hai chúng ta ở bên nhau rồi, không phải là nên thông báo chính thức một chút sao?”

“Không nhìn ra… vậy mà anh còn rất phô trương đấy.”

Thẩm Thu Ý mím nhẹ môi.

Vân Phong vừa cười vừa đưa tay nhéo mặt cô: “Theo đuổi được cô bạn gái xinh đẹp như thế này, chẳng lẽ anh phải còn giấu đi ư?”

Thẩm Thu Ý nghe thấy vậy cụp mắt xuống, má lúm đồng tiền hơi lộ ra, cô nhẹ nhàng đáp lời, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, vậy thì em cũng muốn khoe khoang một chút.”

Vân Phong thấy dáng vẻ đáng yêu của bạn gái nhà mình nghiêm túc nói những lời nào đó, không nhịn được mà bật cười, Thẩm Thu Ý ngơ ngác: “Anh cười gì vậy?”

Ý cười của Vân Phong không giảm bớt, anh vuốt thẳng tóc cô lại, rồi ôm chặt cô thêm lần nữa: “Không có gì, tiếp tục xem bạn trai em gắp thú bông đi.”

-

Buổi tối, lúc hai người xem phim xong đã sắp mười giờ rồi.

Rời khỏi trung tâm thương mại, Vân Phong hỏi: “Em có đói bụng không? Có muốn ăn khuya một chút không?”

“Anh có đói không?”

“Hơi hơi đói.”

Thẩm Thu Ý thấy vậy thì nói cũng được, dù sao thì ăn cái gì không quan trọng, cô chỉ muốn ở chung với anh lâu thêm một chút thôi.

Sau khi ở bên anh, tựa như mỗi giờ mỗi phút cô đều muốn dính lấy anh không rời.

Lên xe, cô không hỏi cụ thể là đi ăn khuya ở đâu, ai ngờ một hồi sau thì thấy xe lái vào khu dân cư Giang Bân, mãi đến khi tới trước một tòa nhà mới dừng lại, Thẩm Thu Ý ngơ người: “Không phải anh nói là đi ăn khuya hả, đây là đâu vậy?”

Vân Phong cong khóe môi: “Nhà anh đó.”

Thẩm Thu Ý: “?”

“Về nhà ăn chút bữa khuya, có vấn đề gì hả?”

Thẩm Thu Ý đang sững sờ thì đã thấy Vân Phong xuống xe rồi, anh đi đến cạnh ghế phụ, mở cửa xe cho cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã được anh dắt xuống xe rồi.

Thẩm Thu Ý không ngờ rằng vậy mà Vân Phong sẽ đưa cô đến nhà anh, cô mịt mờ quan sát xung quanh: “Anh sống ở khu nhà này hả?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông dắt cô đi thẳng về phía trước, Thẩm Thu Ý có hơi do dự: “Ba mẹ anh, với cả em gái của anh nữa đều đang ở nhà hả?”

Vân Phong nhịn nét cười bên khóe môi xuống: “Đúng thế, họ đều đang ở nhà cả, vừa lúc để em gặp bọn họ một chút luôn.”

“Hả?”

Cô bị dọa tới mức đứng hình tại chỗ, căng thẳng đến nỗi nhiệt độ trên mặt tăng vèo vèo, thấy anh muốn túm cô đi tiếp về phía trước, cô có hơi hoảng hốt giữ chặt anh: “Vân Phong, chuyện đó…”

Trong cổ họng của người đàn ông bật ra tiếng cười, anh đi đến bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô đi về phía trước: “Đồ ngốc, thế mà em lại tin thật à.”

“Đùa em thôi, đây là nhà anh tự thuê, anh ở một mình.”

Thẩm Thu Ý thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Vân Phong trầm giọng nói bên tai cô: “Lần nào cũng đều là anh tới chung cư của em, hôm nay anh cũng muốn dắt em đến đây xem thử.”

“Vâng…”

Thang máy từ từ lên cao, Thẩm Thu Ý cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, tim lại đập hơi loạn nhịp.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô một thân một mình đi đến nhà của một người con trai muộn như vậy, đã thế lại còn không phải là bạn bình thường, mà là bạn trai của cô.

Tới nơi rồi, anh dắt tay cô ra ngoài, đi tới cửa chung cư, mở cửa.

Sau khi mở cửa ra, cô thấy bên trong phòng lớn hơn phòng cô thuê rất nhiều, đưa mắt nhìn quanh thì thấy cách trang hoàng bên trong là tông màu trắng xám mà cô thích, cửa sổ ngoài ban công hướng về phía sông Hoài Thành.

Sau khi đổi dép lê xong, Thẩm Thu Ý đi theo anh vào phòng khách, Vân Phong nói: “Em cứ ngồi tự nhiên đi, anh đi xếp đồ mới mua vào tủ lạnh một lát.”

Tối nay bọn họ còn đi siêu thị một chuyến, mua một ít đồ, Vân Phong đi vào trong phòng bếp, lúc quay lại thì thấy cô gái đang đứng cạnh bàn trà, dường như ánh mắt đang quan sát cái gì đó.

Anh bước đến ngồi xuống sô pha, ngước mắt nhìn cô: “Em đang nhìn gì thế?”

“Em thấy căn phòng này của anh có hơi bừa bộn một chút.”

Cô có hơi OCD chỉ cho anh thấy bàn trà lộn xộn và cả phòng khách, nói với anh: “Em thấy mấy cái này cần được dọn dẹp một chút, còn cả chỗ kia nữa, tốt nhất là thu dọn luôn cả chỗ đó một chút…”

Thẩm Thu Ý còn chưa dứt lời, Vân Phong đã nắm chặt tay cô, Thẩm Thu Ý vừa chưa kịp phản ứng lại đã mặt đối mặt ngồi kề sát lồng ngực anh.

Người đàn ông lười biếng tựa người trên sô pha, đôi chân dài hơi mở rộng, đưa tay giữ chặt vòng eo mảnh mai của cô, giọng nói trầm thấp lười biếng lưu luyến bên dái tai cô: “Mấy cái đó để lát nữa xử lý sau, anh phải xử em trước đã.”

Đôi tay Thẩm Thu Ý chống lên lồng ngực anh, nghe thấy vậy, gương mặt hơi ửng đỏ: “Em thì sao chứ…”

“Em nói thử xem?”

Sau đó anh đưa tay giữ chặt gáy cô, kéo cô vào trong lòng, đôi môi mỏng nóng rực hôn nhẹ lên chóp mũi cô, rồi sau đó dời xuống, dừng trên cánh môi cô.

Hơi thở mát lạnh của anh xâm chiếm lấy hô hấp của cô, anh nhanh chóng cạy mở hàm răng đóng chặt, càng xâm nhập vào sâu hơn nữa, đầu ngón tay Thẩm Thu Ý níu lấy cổ áo anh, nhắm mắt lại, say mê đắm chìm trong nụ hôn ngập tràn tình yêu của anh.

Một lúc sau, Thẩm Thu Ý cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, nhẹ nhàng giãy dụa trong lồng ngực anh, ngay lập tức cảm giác được người đàn ông khó khăn mà dừng lại, hơi thở nặng nề, cô mở mắt ra, thấy ánh mắt anh dừng trên mặt cô, liếm liếm đôi môi mỏng hơi phiếm ánh nước, cố kiềm chế khao khát.

Bỗng tim cô đập loạn lên.

Rõ ràng chỉ đơn giản là một cái hôn nhưng người này làm sao có thể làm đến mức… khiến cô có cảm giác dường như ngay sau đó anh sẽ mang cô theo cùng mây mưa một trận vậy…

Cô cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của cơ thể anh, mang theo hormone nồng nặc, cô vừa cụp mi xuống, cần cổ lại bị hôn lên một lần nữa, anh để lại dấu dâu tây nhàn nhạt, cuối cùng kề sát bên tai cô thầm thì: “Đêm nay anh không muốn đưa em về.”

Thẩm Thu Ý ngẩn ra, cuối cùng mơ hồ bị anh bế dậy, đi về phòng ngủ.

Anh ôm cô đến trên giường, lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác, nụ hôn của anh lại lần nữa rơi xuống.

Cô cầm lòng chẳng đặng, tiếp tục hôn anh tới mức dây dưa khó rời, sau đó Vân Phong cố nhịn xuống dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn về phía cô: “Nếu không thì đêm nay em ngủ ở chỗ anh nhé? Anh sang phòng khách ngủ.”

Cô nhẹ giọng nói: “Nhưng em không có áo quần…”

“Không sao cả, anh đưa đồ của anh cho em.”

Hai người lại dây dưa quấn quýt thêm một lúc, sau đó Thẩm Thu Ý đồng ý, anh mới đi lấy đồ vệ sinh cá nhân cho cô.

Cô đi đánh răng rửa mặt, bây giờ mới phản ứng lại — Anh nói muốn ăn khuya, nhưng dường như đang muốn đào hố cô?

Cái tên này…

Thật ra thì nếu đổi thành người con trai khác, cô chắc chắn sẽ không nhanh chóng đồng ý ngủ lại nhà người ta như vậy.

Nhưng không biết có phải vì đã thích Vân Phong quá lâu hay không, cô có cảm giác tình cảm giữa hai người họ cứ như nước chảy thành sông, hơn nữa cô cũng rất bằng lòng.

Đánh răng rửa mặt xong, cô nằm lên trên giường anh, sau một hồi thì Vân Phong rửa mặt xong bước ra, đi đến bên mép giường, kéo cô dậy hôn hít thêm một lúc, lại bỗng không hiểu sao mà nằm luôn lên trên giường, kéo cô vào trong lòng mà hôn.

Thẩm Thu Ý phản ứng lại: “Không phải là anh nói muốn ngủ sô pha hả?”

Vân Phong cong khóe miệng lên, quang minh chính đại nói: “Dỗ em ngủ trước đã, rồi anh lại quay về.”

“...?”

Cô đã bao lớn rồi còn phải dỗ ngủ?

Thẩm Thu Ý biết mục đích của anh, đỏ mặt rúc vào lồng ngực anh, hai người thân mật một lát, cô nghĩ tới điều gì đó, có hơi ngại ngùng nói rằng: “Vân Phong…”

“Hửm?”

Cô nhẹ nhàng mở lời: “Lúc trước anh… đưa mấy người con gái về nhà rồi?”

Cô đối diện với ánh mắt anh, vội vàng giải thích: “Em không có ý muốn hỏi dò kỹ càng đâu, chỉ đơn giản là tò mò thôi…”

Cô cũng biết rằng kiểu người giống như anh, chắc chắn ít nhiều gì cũng đã từng có mấy người bạn gái cũ, nếu đã từng phát sinh chút gì, cũng rất bình thường thôi, ngược lại cô cũng sẽ không để ý đến.

Vân Phong nghe vậy, liếm môi, nở nụ cười: “Nói thật nhé, hình như có hơi mất mặt, suy cho cùng thì người đẹp trai như anh đây, thế mà lại độc thân nhiều năm như thế.”

Thẩm Thu Ý còn hơi sửng sốt, đã nghe được anh nói: “Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết một chuyện.”

“Thẩm Thu Ý, em là người bạn gái đầu tiên của anh.”

Cô ngẩn người mấy giây, trái tim bị niềm hạnh phúc ngọt ngào lấp đầy.

Hóa ra đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng anh vẫn để dành lần yêu thích đầu tiên, cho cô.

Sau đó cô chậm rãi nở nụ cười: “Ừm, anh cũng là mối tình đầu của em.”

“Anh biết.”

“Hả? Sao mà anh lại biết được?”

Vân Phong cười: “Đã nhìn trúng anh rồi, còn có thể để người khác vào mắt được sao?”

Thẩm Thu Ý nghe vậy, trái tim như bị đụng vào một cái.

Quả thật, nếu đã thích Vân Phong, cô còn có thể thích người khác nữa sao?

Thẩm Thu Ý đưa tay choàng lên cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, âm thanh nhẹ nhàng mang chút rầu rĩ, có hơi giống đang làm nũng: “Vân Phong, em thật sự rất thích anh…”

Bỗng nghe thấy cô nói như vậy, Vân Phong sửng sốt, chợt nở nụ cười, ôm chặt lấy cô: “Ừm, anh biết.”



Sao khi ngủ nhờ một đêm ở nhà Vân Phong, có lần một thì sẽ có lần hai, đã có lần hai thì sẽ có nhiều lần khác nữa.

Mấy ngày sau đó, tối nào Thẩm Thu Ý cũng sẽ được Vân Phong dắt tới chung cư để ngủ, có điều Vân Phong không muốn dọa cô nhanh như vậy, cho nên vẫn cố chịu đựng mãi, kìm chế hành động đúng mực.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Thời gian chậm rãi đến cuối tuần sau, ngày mà các bạn học hội họp.

Thời gian chính thức của buổi họp lớp là buổi tối, nhưng trong nhóm chat của lớp mới buổi chiều đã có người rủ đi hát karaoke, bọn họ đã đặt phòng xong, ai rảnh thì có thể đi đến đó trước.

Vốn Vân Phong định đi cùng Thẩm Thu Ý, nhưng câu lạc bộ có việc đột xuất, Thư Vũ lại nói muốn đi karaoke, vì thế Vân Phong để hai cô gái đi trước, sau khi anh bận xong sẽ tới sau.

Buổi chiều, Thẩm Thu Ý xuất phát cùng với Thư Vũ.

Lúc Thư Vũ lái xe đến đón cô, đã thấy chiếc váy ngắn len nhung màu đen mà hôm nay Thẩm Thu Ý mặc, mái tóc xoăn được tết gọn lên, trên cổ đeo chiếc dây chuyền ngang xương quai xanh, làn da trắng sáng nõn nà, đôi chân thẳng tắp mảnh mai, cả người xinh đẹp như một báu vật.

Thư Vũ thấy cô, phấn khích tới mức hét lên: “Thu Thu, hôm nay cậu xuất hiện trong buổi họp lớp với dáng vẻ này nhất định là đẹp điên luôn! Chắc chắn sẽ hạ gục mấy nhỏ hay ghen tị đã trang điểm kỹ càng rồi vẫn xấu hơn cậu! Mấy người đó đứng cạnh cậu, tuyệt đối sẽ tự thấy xấu hổ, bị cậu hạ gục trong nháy mắt!”

Thâm Thu Ý bất đắc dĩ đỡ trán: “Khoa trương đến mức đó ư?”

“Thật mà, bé cưng à cậu xinh đẹp quá đi, đến nỗi tớ muốn cướp người với Vân Phong luôn này.”

“Cậu bình thường lại chút đi…”

Thư Vũ cười hì hì kéo cô lên xe.

Mười lăm phút sau, hai người tới trung tâm thương mại, KTV bọn họ đặt ở ngay trong trung tâm thương mại.

Đi tới cửa KTV, Thư Vũ thấy dáng vẻ cô có hơi căng thẳng, an ủi cô: “Không sao đâu Thu Thu, cậu phải tự tin lên một chút, hôm nay tớ bảo vệ cậu, nếu có ai dám bắt nạt cậu, chắc chắn tớ sẽ xử lý người đó.”

Thẩm Thu Ý mỉm cười: “Ừm.”

Hai người dựa theo số phòng được nhắn trong nhóm chat, sau khi tìm được, đẩy cửa bước vào.

“Hi.”

Thư Vũ chào hỏi với họ.

Tiếng hát vang vọng trong ghế lô lớn, có mười mấy người, nhìn thấy hai cô gái, lần lượt dừng lại, chào hỏi với hai cô: “Này, các cậu tới rồi, hoan nghênh hoan nghênh…”

Lớp trưởng bước lên trước, nhiệt tình chào đón các cô, lúc nhìn thấy Thẩm Thu Ý thì hơi ngơ người ra: “Thẩm Thu Ý?”

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng chào hỏi với anh ấy, lớp trưởng với mấy cậu trai xung quanh dạo gần đây chưa gặp Thẩm Thu Ý đều ngạc nhiên, bởi vì vừa nãy mới nhìn cũng đều không nhận ra cô.

Chỉ nhớ rõ hồi cấp 3, cô gái này ngồi ở một góc, không thích nói chuyện, ngoại trừ thành tích tốt ra, cảm giác tồn tại rất thấp.

Hai người đẹp Thư Vũ và Thẩm Thu Ý được nhiệt liệt chào đón ngồi vào, mấy cô gái đến trước ở trong phòng nhìn thấy Thẩm Thu Ý, quay qua nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ…

Sao Thẩm Thu Ý lại trở nên xinh đẹp như thế này rồi?

Cô cứ như từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng vậy, khiến người ta ngạc nhiên.

Các cô gái khác đã từng khinh thường cô vì gia đình của Thẩm Thu Ý cũng như tính cách yên tĩnh không hợp với số đông, thường xuyên cô lập cô ở trường, hồi cấp 3 Thẩm Thu Ý không hề biết cách trang điểm, cách ăn mặc cũng rất giản dị, nhưng người con gái ấy bây giờ cứ như đã lột xác, rực rỡ lạ thường.

Thẩm Thu Ý và Thư Vũ ngồi xuống sô pha, ngoảnh đầu lại đối diện với tầm mắt nhìn chằm chằm của các cô gái, mấy cô gái gượng cười hai tiếng, nhanh chóng chào hỏi với hai người: “Thẩm Thu Ý, lâu rồi không gặp…”

Thẩm Thu Ý nhìn về phía họ, thản nhiên đáp lại: “Đã lâu không gặp.”

Một lúc sau, các chàng trai để Thẩm Thu Ý và Thư Vũ chọn bài hát, hai người hát mấy bài, giọng ca dễ nghe của Thẩm Thu Ý lại lần nữa nhận được tràng vỗ tay cảm thán đầy kinh ngạc của mọi người, các cô gái nhìn sự săn đón như có như không của những chàng trai với Thẩm Thu Ý, không ngờ sau mấy năm, vậy mà họ lại không so được với cô, trong lòng chua chát, cực kỳ khó chịu.

Hồi lâu sau, họ ngồi cạnh Thẩm Thu Ý, cố ý hàn huyên với cô, tựa như Thẩm Thu Ý cũng quên đi chuyện hồi trước từng bị mấy cô gái đó nhằm vào, rất lịch sự mà đáp lời.

Có một cô gái dùng giọng điệu kỳ quặc nói: “Thu Ý, bây giờ cậu đẹp quá, thật sự khiến người khác hâm mộ, sao cậu lại trở nên xinh đẹp như vậy thế? Tôi muốn hỏi một chút… có phải cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Thẩm Thu Ý ngoảnh đầu nhìn cô ta: “Sao thế?”

Đối phương vội xua tay: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, theo đuổi cái đẹp là chuyện rất bình thường, chỉ là tôi muốn cậu giới thiệu mấy bệnh viện thẩm mỹ không tồi thôi.”

Thẩm Thu Ý lạnh lùng hỏi lại: “Cậu muốn phẫu thuật thẩm mỹ sao?”

Cô gái kia giật mình, thuận miệng bịa chuyện: “Đúng thế, tôi chỉ muốn đi độn cái mũi cao một tí, giống như của cậu thôi mà. Nếu cậu đã từng đi rồi, chắc chắn tôi sẽ yên tâm hơn.”

Thẩm Thu Ý lạnh nhạt cong môi: “Xin lỗi, tôi chưa từng đi phẫu thuật thẩm mỹ, cái mũi của tôi trước giờ vẫn luôn cao như vậy.”

“... Hả?”

Thư Vũ ngồi một bên im lặng hóng chuyện nhích lại gần, cười với mấy cô gái: “Cậu nói xem đi đâu mà tìm bệnh viện có thể làm ra khuôn mặt vừa đẹp vừa tự nhiên như của Thu Ý chứ? Nếu như có, tôi cũng muốn làm.”

Thư Vũ thở dài, an ủi họ: “Hẳn là các cậu nên tự tin với vẻ ngoài của bản thân một chút, tuy rằng mũi của cậu không quá cao, đôi mắt cũng không phải là rất lớn, nhưng đâu phải người nào cũng phải trở thành người đẹp top đầu như Thu Ý, đúng không nè?”

Mấy cô gái: “...”

Sắc mặt họ cứng đờ, cảm giác bị cười nhạo một phen, tức giận đến mức không phản bác nổi, chỉ đành nhanh chóng chuyển đề tài.

Một lúc sau, Thẩm Thu Ý với Thư Vũ ngồi vào bên còn lại, Thư Vũ cười: “Như hồi nãy cũng hả giận ghê, đám người kia có thấy buồn nôn không, vừa thấy cậu xinh đẹp đã nghi ngờ cậu phẫu thuật thẩm mỹ.”

Thẩm Thu Ý mỉm cười, ngược lại cũng thực sự không để đám người đó vào trong lòng.

Bây giờ đối với cô mà nói, những người đó không còn mảy may có thể tổn thương tới cô.

Mọi người tiếp tục hát hò, rất nhanh đã tới xế chiều, Thẩm Thu Ý nhận được tin nhắn của Vân Phong, nói anh đến rồi, chưa đầy mấy phút sau, cửa phòng bao được đẩy ra, có mấy chàng trai bước vào.

Các chàng trai gặp mặt nhau, ồn ào đùa giỡn mấy câu để chào hỏi, Vân Phong đi tuốt đằng trước rồi tới nhìn thấy Thẩm Thu Ý, đáy mắt anh gợn lên ý cười, sau đó cà lơ phất phơ đi qua, ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt tay cô một cách tự nhiên như không.

Đám người nhìn thấy cảnh tượng này, xúm lại trêu chọc: “Thành thật khai mau, hai người ở bên nhau từ khi nào thế?”

“Hai người giỏi quá ha, hồi trước không thấy hai người có dấu hiệu này nha!”

Thẩm Thu Ý bị trêu chọc đến mức xấu hổ, Vân Phong cười nói: “Làm sao nào, không được hả?”

“Trai xinh gái đẹp, quá xứng đôi luôn ấy!”

“Hai người là một trong số ít đôi của lớp chúng ta tiêu hóa nội bộ, đêm nay hai người cứ chờ mà uống rượu đi!”

“Có tiện tiết lộ một chút không, là ai theo đuổi ai vậy?”

Vân Phong nhìn về phía Thẩm Thu Ý, gãi gãi lòng bàn tay cô, kéo dài giọng nói: “Nói cho đúng thì chắc là tôi theo đuổi trước?”

Thẩm Thu Ý nhìn anh, mỉm cười: “Ừm, anh theo đuổi trước.”

Mấy cô gái nghe thấy lời Vân Phong nói, nhìn thấy ánh mắt đong đầy dịu dàng khi Vân Phong nhìn về phía Thẩm Thu Ý, không sao ngờ tới, đứa con cưng của trời như Vân Phong vậy mà sẽ thích Thẩm Thu Ý, lại còn chủ động theo đuổi cô.

Mọi người trò chuyện hát hò với nhau, Vân Phong không chơi cùng với mấy chàng trai mà ngồi với Thẩm Thu Ý ở trong góc, bóc quýt cho cô, sau đó cầm một múi đưa đến bên miệng đút cô ăn.

Hành động thân mật của anh cũng không sợ người khác nhìn thấy, Thẩm Thu Ý đỏ mặt, há miệng cắn lấy, Vân Phong hỏi: “Hồi nãy không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thẩm Thu Ý ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì cơ?”

“Có người nào tìm em nói linh tinh không?”

“Không có.”

Vân Phong nhướng đuôi lông mày lên: “Thế thì được.”

Cô ngoảnh đầu lại hỏi anh: “Anh cứ ở cùng với em vậy hả? Không đi nói chuyện với mấy người họ hả?”

Vân Phong cười: “Nói chuyện với đám ông lớn đó có gì hay chứ?”

Vân Phong ôm hờ lấy cô, xoa xoa đầu cô: “Vẫn là ở chung với em thú vị hơn.”

Thẩm Thu Ý mím môi mỉm cười: “Được thôi…”

Thật ra Vân Phong muốn ở cạnh cô là vì không muốn cho ai bắt nạt cô.

-

Suốt cả buổi tối, gần như Vân Phong ở cạnh Thẩm Thu Ý một tấc không rời, chỉ cười với một người con gái là Thẩm Thu Ý, chỉ đối xử tốt với một mình cô, trong ngôn ngữ cử chỉ đều mang theo sự cưng chiều.

Những người vốn không vừa mắt Thẩm Thu Ý thì giờ trong lòng càng đố kỵ phát điên, nhưng lại không dám thở ra câu nào.

Mà Thẩm Thu Ý cũng bởi vì có Vân Phong làm bạn nên trong lòng kiên định hơn rất nhiều, bây giờ đã đủ dũng cảm đối diện với những người từng khinh thường cô.

Sau khi họp lớp xong, Thẩm Thu Ý bị đài truyền hình cử đi nơi khác công tác, kỳ hạn một tuần.

Tuy thời gian không dài, nhưng đối với người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt như Vân Phong và Thẩm Thu Ý mà nói, bảy ngày này có vẻ cực kỳ dài.

Ngày hôm đó, Vân Phong tiễn cô ra sân bay, cô gái lưu luyến không rời với Vân Phong, sau đó bước lên máy bay đi đến nơi khác.

Sau khi đến chỗ công tác bên kia, hai ngày đầu còn đỡ, những ngày sau Thẩm Thu Ý đã bắt đầu nhớ anh.

Có hôm công việc cực kỳ mệt mỏi, vì sai sót của người khác, cô bị sếp phê bình chung, xế chiều khi làm việc xong, cô trở về khách sạn, vừa hay Vân Phong gọi điện tới, người đàn ông nghe thấy âm thanh hơi ỉu xìu của cô, hỏi cô có chuyện gì vậy, cô chỉ nói rằng làm việc hơi mệt.

“Không sao cả, cố kiên trì thêm chút, rất nhanh sẽ trôi qua thôi, nhé?”

Nghe âm thanh người đàn ông an ủi cô, cảm giác tủi thân và nhớ nhung đồng loạt xông lên chóp mũi cô: “Vân Phong…”

“Sao vậy em?”

Cô gắng sức kiềm chế, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không có gì, mấy ngày nữa là em được về rồi.”

Vân Phong cười, không nghe ra cảm xúc khác thường của cô: “Ừm, anh chờ em trở về.”

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Vân Phong nói anh tới siêu thị rồi, tối nay anh về nhà ăn cơm, hồi chiều Đỗ Cầm bảo anh mua chút đồ ăn chín về nhà.

Cúp máy, anh bước vào siêu thị, đi tới quầy thực phẩm.

Mua đồ xong, anh bước tới quầy tự tính tiền, bỗng nghe thấy có người đang gọi anh: “Vân Phong.”

Anh ngẩng đầu lên nhìn, là Thư Vũ.

“Hi.”

Thư Vũ cầm chút đồ, đi tới trước mặt anh, cười nói: “Trùng hợp quá, cậu đi dạo siêu thị một mình hả.”

“Ừm, mua chút đồ.” Anh nhìn thấy hai bịch nước giặt trên tay cô ấy: “Để vào tính chung luôn đi.”

“Ơ…”

“Không có gì đâu, cậu cũng đừng xếp hàng nữa.”

“Được rồi, cảm ơn cậu nha.”

Tính tiền xong, Thư Vũ nói muốn chuyển tiền cho anh, nhưng Vân Phong nói không cần, chút tiền lẻ thôi, Thư Vũ cũng rất thoải mái: “Được, hôm nay coi như tôi hưởng ké chút ánh sáng của bạn thân vậy ha ha ha.”

Hai người đi ra ngoài, Thư Vũ hỏi anh chuyện về Thẩm Thu Ý dạo gần đây, Vân Phong nói hai hôm nay cô đi công tác rồi.

Sau đó lúc đi đến giao lộ, Thư Vũ chào tạm biệt anh, rồi cảm khái một câu: “Cậu nhất định phải đối xử tốt với Thu Ý nha, nhất định đừng phụ lòng cô ấy thích cậu nhiều năm như vậy, nếu không thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

Vân Phong nghe thấy vậy, hơi giật mình: “Nhiều năm như vậy?”

Thư Vũ cũng ngây người, vài giây sau cô ấy khó tin nói: “Cậu… không biết hả?”

Vân Phong không rõ nguyên do: “Nghĩa là sao?”

Thư Vũ không ngờ Thẩm Thu Ý chưa cho Vân Phong biết chuyện này, vừa định cười giỡn cho qua, sau đó nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Vân Phong, cô ấy đành phải nói thật: “Tôi cứ tưởng là cậu biết rồi chứ, chính là bắt đầu từ hồi cấp 3 Thu Ý cô ấy, đã thích cậu rồi…”

Sóng to gió lớn cuộn trào trong đầu Vân Phong, anh ngơ ngác mấy giây: “Người con trai mà cô ấy thích hồi cấp 3 là tôi sao?”

“Đúng thế, nếu không thì sao? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn chưa buông bỏ được cậu, nếu không thì cậu nói thử xem, với điều kiện như thế kia của cô ấy, có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cô ấy chứ? Cô ấy đều chưa đồng ý đâu.”

Vân Phong cụp mi xuống, cảm xúc quay cuồng nơi đáy mắt, bỗng nhiên rất nhiều ký ức hồi cấp 3 ùa về trong đầu.

Chẳng trách hồi cấp 3 anh thường cảm thấy Thẩm Thu Ý đang nhìn anh, chẳng trách được mỗi lần anh nói chuyện với cô ở trên lớp, dường như cô rất dễ xấu hổ đỏ mặt, chẳng trách lần đầu tiên gặp nhau sau khi xa cách, lúc cô nhìn thấy anh, vành mắt đỏ lên…

Vân Phong rũ mắt, yết hầu nhúc nhích, khàn giọng nói: “Tại sao, trước giờ cô ấy không nói cho tôi biết chứ.”

Thư Vũ thở dài: “Thật ra lúc tốt nghiệp cấp 3, vốn là cô ấy muốn tỏ tình với cậu rồi.”

Vân Phong ngước mắt lên mắt nhìn cô ấy.

Thư Vũ nghĩ một hồi rồi dứt khoát kể hết mọi chuyện ra luôn, bất đắc dĩ nói: “Sau khi thi tốt nghiệp cấp 3, cậu có còn nhớ có một buổi chiều, cô ấy hẹn cậu ra ngoài, nói là muốn trả một quyển sách cho cậu không, thật ra là cô ấy muốn tìm cậu để tỏ tình.”

“Nhưng chiều hôm đó, ba cô ấy xảy ra tai nạn giao thông trên đường, bà nội cô ấy biết được tin này thì đột phát bệnh tim, phải nhập viện gấp. Sau đó ở bệnh viện, cậu gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi tại sao cô ấy còn chưa tới, khi cô ấy nói không có cách nào tới chỗ hẹn, bà nội cô ấy vừa ra đi không lâu…”

Cho nên dưới tình huống như vậy, Thẩm Thu Ý thực sự không biết phải mở lời thế nào, cũng đột nhiên không còn can đảm để nói ra.

Nhưng lúc ấy, Vân Phong vẫn chưa nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều.

Thế mà giữa bọn họ lại bỏ lỡ nhau như vậy.



Sau khi Vân Phong tạm biệt Thư Vũ, cảm xúc trong đầu quay cuồng, cuối cùng anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay sớm nhất đến thành phố mà cô đi công tác, muốn nhanh chóng nhìn thấy cô.

Sau khi đặt vé xong, anh chạy tới sân bay.

Ba tiếng sau, sắc trời tối mịt, máy bay thuận lợi tiếp đất, Vân Phong xuống máy bay, gọi điện thoại cho Thẩm Thu Ý.

Đầu bên kia bắt máy: “Alo?”

Giọng nói anh nặng nề: “Em đang ở đâu.”

“Dạ?”

“Anh đến thành phố M rồi, anh tới tìm em.”

Thẩm Thu Ý kinh ngạc, sau đó báo địa chỉ khách sạn cho anh, anh nhanh chóng đặt xe chạy tới.

Nửa tiếng sau, anh tới khách sạn, sau khi vào thang máy, anh tới phòng cô, gõ cửa.

Cửa mở ra, Thẩm Thu Ý đứng bên trong nhìn thấy anh, còn có hơi ngạc nhiên: “Vân Phong, sao anh lại đến đây…”

Người đàn ông bước vào trong, đóng cửa lại, ôm lấy cô, đè cô lên vách tường, tựa đầu lên trán cô, nhỏ giọng thở hổn hển, khàn giọng nỉ non: “Anh xin lỗi.”

Thẩm Thu Ý ôm lấy anh: “Anh sao vậy?”

Vân Phong run rẩy cụp mi xuống, đáy mắt đỏ tươi: “Đáng lẽ ra anh nên biết sớm một chút, hóa ra em đã thích anh nhiều năm như thế.”
Bình Luận (0)
Comment