Chí Tôn Chiến Thần

Chương 15


Vừa cúp điện thoại Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Anh ta nói mười phút nữa sẽ đem tới."
"Diễn, lại diễn, anh diễn cũng giống thật lắm." Triệu Đức Thành đưa tay chỉ vào đầu của mình: "Nếu như hôm nay anh có thể đem ra một rổ kim cương, mà mỗi viên kim cương đều giống như viên này của tôi, thì họ Triệu tôi đây liền chặt đầu xuống cho anh làm ghế ngồi.

Còn nếu không có thì anh liền nhanh chóng rời khỏi Mộng Nghiên cho tôi."
Triệu Đức Thành nhìn chằm chằm vào Giang Sách: "Thế nào? Nếu là đàn ông thì cá cược với tôi đi, được chứ?"
Giang Sách trầm mặc.

Đinh Mộng Nghiên kéo ống tay áo của anh: "Đừng để ý tới loại người này."
Triệu Đức Thành thấy Giang Sách không nói lời nào thì càng kiêu ngạo: "Ha ha, lời nói dối bị tôi vạch trần nên không dám đánh cuộc sao?"
Giang Sách lắc lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà lại chặt đầu anh xuống, làm tôi có chút băn khoăn."
"Tôi nhổ vào." Triệu Đức Thành đứng lên: "Giang Sách, anh không khoe khoang thì sẽ chết sao? Hỏi anh một lần nữa, có dám đánh cược hay không?"
"Được, đánh cược đi."
Triệu Đức Thành mặt mày hớn hở, giống như đã thấy được cảnh tượng Giang Sách ly hôn với Đinh Mộng Nghiên vậy.

Ngay lúc này.

Di động của Giang Sách lại vang lên một lần nữa.

"Hàng tới rồi, mọi người chờ tôi một chút."
Nhìn thấy Giang Sách đi ra ngoài, hai mẹ con Tô Cầm và Đinh Mộng Nghiên đều đổ mồ hôi đầy người.

Một rổ kim cương?

Đừng nói là Giang Sách cho dù là các cửa hàng châu báu quanh đây, cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy có thể lấy ra được một số lượng lớn kim cương như thế.

Lúc này nếu đánh cược thua chẳng lẽ phải ly hôn thật sao?
Một lát sau, Giang Sách đã quay lại.

Trên tay phải của anh cầm theo một cái giỏ, phía trên được che phủ bởi một tấm vải màu đỏ thẫm.

Giang Sách đi đến trước mặt mọi người, đem cái giỏ đặt trên bàn trà, duỗi tay vén miếng vải đỏ phía trên, làm lộ ra vật nằm bên trong chiếc giỏ, trong giỏ đang đựng từng viên từng viên kim cương lộng lẫy với kích thước lớn nhỏ như trứng bồ câu!
Mỗi viên đều sáng rực rỡ, đều trong suốt như pha lê, và mỗi viên đều to hơn viên của Triệu Đức Thành.

Chất đầy cái giỏ này đều là kim cương, có thể ước tính khoảng trên một trăm viên!
"Không, không có khả năng."
Triệu Đức Thành vươn tay lấy mấy viên kim cương trên bề mặt, muốn nhìn xem có phải phía dưới được lót bởi mấy cục đá hay không, kết quả làm cho anh ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn.

Không chỉ là ở trên bề mặt mà ngay cả bên dưới cũng toàn là kim cương.

Thật sự là một giỏ chứa đầy kim cương, không có một viên đá nào.

Tô Cầm lấy lên mấy viên bỏ vào lòng bàn tay cẩn thận quan sát, thân là một người phụ nữ, đối với những vật phẩm giống như là kim cương thì bà tương đối lành nghề, trải qua nhiều lần quan sát xác nhận đây thật sự là kim cương, kim cương hàng thật giá thật.

"Không thể tin được, thật không thể nào tin được, cuối cùng một giỏ đầy kim cương như vậy thì có giá trị là bao nhiêu đây?"
"Cho dù tính theo bình quân một viên có giá trị là ba mươi vạn, thì một trăm viên cũng là hơn ba mươi triệu rồi."

"Sách, ở Tây Cảnh thật sự không ai cần tới những viên kim cương này, để chúng rơi đầy đất như vậy sao?"
Giang Sách nhún vai.

"Đúng vậy, những người giàu ở Tây Cảnh họ chỉ để ý tới việc sẽ ăn cái gì, uống cái gì hay là mặc cái gì, loại đồ vật giống như cái này rải đầy trên đường phố, từ lâu đã không ai muốn ngó ngàng tới nó."
Tô Cầm khó hiểu hỏi: "Tại sao lại không có ai tới nhặt chúng lên?"
"Có mạng nhặt không có nghĩa là có mạng để sống quay về.

Huống hồ mang theo những thứ này trên người, dù cho làm việc gì đều rất phiền toái."
"Thì ra là thế."
Tô Cầm liên tục thở dài, trong lòng lại tự hỏi vì sao Giang Sách lại không nhặt một chút đem về, như vậy anh có thể trở thành một tỷ phú rồi cũng nên?
Trên thực tế nếu Tô Cầm biết được danh hiệu của Giang Sách cùng với số tài sản của anh là bao nhiêu, thì chắc sẽ không thở dài như thế.

Triệu Đức Thành lập tức thấy trên mặt mình nóng rát tới phát đau.

Vừa rồi anh ta còn có lời thề son sắt là Giang Sách đang khoác lác, kết quả người ta thật sự đem tới một giỏ chất đầy kim cương, Triệu Đức Thành cảm thấy trên mặt có từng đợt đau đớn.

.

đam mỹ hài
Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Đúng rồi, tôi nhớ rõ vừa rồi có người nói là nếu thật sự có một giỏ chất đầy kim cương thì sẽ chặt đầu mình xuống để người khác làm ghế ngồi phải không?"
Triệu Đức Thành nuốt nước bọt: "Cái kia, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, làm sao có thể coi đó là thật được chứ?"

Giang Sách lạnh mặt nói: "Lời nói vừa rồi không được tính sao?"
Ánh mắt Triệu Đức Thành lạnh lùng nhìn anh, sau đó cười lên ha hả đưa cổ mình ra phía trước: "Được, giữ lời thì giữ lời, nhưng anh có gan tới đây chém thật sao, nào tới đây!"
Đinh Mộng Nghiên liền nhổ một ngụm nói: "Vô lại."
Đột nhiên Giang Sách dùng tay trái nắm lấy đầu Triệu Đức Thành ấn mạnh xuống bàn trà, tay phải cầm lên một con dao gọt hoa quả, nhìn thẳng vào cổ anh ta mà chém xuống!
Xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Nhìn thấy con dao đang chém xuống, chân Triệu Đức Thành trong nháy mắt liền mềm nhũn xuống, giữa hai chân lập tức có một dòng chất lỏng đục chảy xuống, hôi tới mức làm người khác phải bịt mũi lại.

Phập một tiếng, con dao gọt hoa quả lướt ngang qua cổ của Triệu Đức Thành cắm thẳng tắp xuống mặt bàn.

Mũi dao trượt qua cổ anh ta để lại một vết thương hơi nông, máu tươi theo đó chảy ra đầy trên bàn.

Triệu Đức Thành giống như là xác chết nằm trên mặt bàn, ngay cả động một chút cũng không dám động.

Giang Sách lạnh lùng nói: "Nếu có lần sau thì dao của tôi chắc chắn sẽ không hụt đâu.

Anh có thể đi được rồi."
"Đi, tôi lập tức đi ngay."
Triệu Đức Thành làm gì còn dám ở đây nói lời vô nghĩa, nhanh chóng đứng dậy đưa tay sờ lên cổ mình, sau đó sải chân chạy thẳng về phía cửa ra, một đường té lên té xuống mới có thể chạy tới cửa lớn của nhà họ Đinh, ra khỏi cửa thì xém chút nữa là đụng phải Đinh Khải Sơn vừa đi chợ về.

"Ấy cháu trai, sao lại đi gấp gáp như vậy? Không ở lại ăn cơm chiều sao?" Đinh Khải Sơn nghi ngờ gọi với theo.

Triệu Đức Thành cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy như bay.

Đinh Khải Sơn chậm rãi bước vào cửa: "Cậu nhóc nhà họ Triệu làm sao vậy?"
Tô Cầm trừng ông một cái: "Cái gì mà cậu nhóc nhà họ Triệu? Cậu ta chính là một tên cặn bã.


Về sau cũng đừng mang hạng người như vậy về nhà nữa, vừa nhìn thấy đã khiến người khác phải ghê tởm."
Đinh Khải Sơn nhìn thấy trên bàn có một giỏ đựng đầy kim cương thì ngạc nhiên tới mức không khép được miệng: "Cái này là sao?"
Tô Cầm nói: "Đúng rồi Sách, con mau mau đem cái giỏ kim cương này trả về cho người ta đi, lỡ đâu làm mất chúng ta cũng không đủ tiền đền nổi đâu."
Giang Sách nhún vai: "Không sao đâu, dù gì cũng chỉ là đồ nhặt được."
"Lời này cũng không thể nói như vậy được, con vẫn là nhanh nhanh trả về lại cho người ta đi."
"Vậy được rồi."
Giang Sách đem giỏ kim cương đi ra ngoài, chỉ mấy phút sau đã về tới nhà, nhưng trên mặt lại mang theo cảm xúc muốn nói lại thôi.

Tô Cầm nhìn thấy có điểm không thích hợp liền hỏi: "Sách, con làm sao vậy? Tâm trạng từ nãy tới giờ vẫn luôn không được tốt cho lắm.

Có phải lại có người nào nói ra nói vào bậy bạ gì rồi không?"
Giang Sách khẽ thở dài một tiếng: "Ba, mẹ, Mộng Nghiên, thật ra con có chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ."
"Nói đi không cần phải khách khí như vậy."
"Năm ngày sau chính là sinh nhật của Giang Mạch, con muốn mời mọi người tới tham dự buổi lễ bái tế em ấy."
Đinh Khải Sơn nói: "Việc này sao.

Ba cùng với ba của con cũng được xem như là bạn học cũ nhiều năm, con còn là con rể của ba, về tình về lý việc bái tế cho Tô Mạch nhà họ Đinh chúng ta đều phải tham gia.

Yên tâm đi, năm ngày sau chúng ta sẽ tới tham dự."
"Cảm ơn ba.

Vậy bây giờ con lập tức gọi điện cho ông, sau đó lại thông báo cho mấy người lớn trong nhà một lượt."
Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng đưa mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: "Những người khác, ba thấy vẫn là thôi đi.".

Bình Luận (0)
Comment