Chí Tôn Chiến Thần

Chương 155


Dưới vách núi, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, một nhóm đông người chạy tới, lôi Rắn Hổ Mang đang bị thương nặng ra khỏi đám cháy rồi nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Một số lượng lớn các phóng viên đã lăm lăm ống kính đuổi theo, một số chụp hình chiếc Porsche, một số chụp chiếc GTR đang bốc cháy.

Giang Sách lái xe về điểm xuất phát ban đầu.

Xe dừng lại và anh xuống xe.

Đinh Mộng Nghiên và Đình Khải Sơn vây đến, cảm thấy tự hào về Giang Sách.

Đinh Khải Sơn vui vẻ nói: “Con rể hiền, không ngờ con còn có bản lĩnh này! Lợi hại, quá lợi hại.

Hôm nay con thật sự làm cho ba được nở mày nở mặt.”
Giang Sách mỉm cười, nhìn về phía khác.

Mặc dù Đinh Trọng và Đinh Phong Thành cũng rất vui nhưng dù sao thì trong lòng họ cũng cảm thấy có đôi phần khó chịu, việc dựa vào Giang Sách mới có thể giành chiến thắng khiến họ cảm thấy khá không vui.

Liệt Diễm Hổ đi tới, lạnh mặt nói: “Chúng tôi đã thua, đồng ý đưa cho các người một nghìn vạn...”
Không đợi anh ta nói hết câu, Giang Sách đã đưa tay lên ngắt lời anh ta.

“Một nghìn vạn đó, tôi không cần, anh giữ lại làm tiền viện phí thuốc thang cho Rắn Hổ Mang đi.”
Liệt Diễm Hổ sửng sốt, hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”.


Truyện Mạt Thế
Giang Sách nhún vai, nói: “Coi như là thêm bạn bớt thù, những hành động trước đó của tôi đã khiến đội xe của các anh bị người ta chế nhạo, tôi cũng nên gánh vác một chút trách nhiệm.”
Liệt Diễm Hổ hơi cảm động, xét về kỹ thuật lái xe hay nhân phẩm, Giang Sách đều khiến anh ta vô cùng bội phục.

“Cảm ơn anh!”
Anh ta cúi gập người xuống thật sâu với Giang Sách, cả đội xe sau lưng Liệt Diễm Hổ cũng cúi người trước Giang Sách, bày tỏ sự tôn trọng của bọn họ với anh.

Giang Sách quay người rời đi.

Sau đêm nay, truyền thuyết về một huyền thoại xe đua đã đạt đến đỉnh cao!
...!
Hôm sau, lúc gần trưa.

Trong tòa nhà văn phòng của công ty chính nhà họ Đinh, Đinh Trọng cùng Giang Sách, Đinh Phong Thành, Đinh Mộng Nghiên đều đang ở đó.

Những nhân vật cốt cán khác của công ty cũng có mặt.

Đinh Trọng nhìn Đinh Phong Thành với vẻ bất lực, liên tục thở dài.

Ông ta hắng giọng, tuyên bố trước toàn thể nhân viên đang có mặt ở đó: “Chuyện đội xe Tật Tốc ký giấy sinh tử với nhà họ Đinh chúng ta mọi người đều đã biết rồi, do Đinh Phong Thành không có năng lực đánh bại đối thủ nên phải nhờ Giang Sách ra trận thay, và anh ta đã thành công giữ được uy tín cho nhà họ Đinh chúng ta.”
“Để trao thưởng cho Giang Sách, tôi sẽ chuyển năm phần trăm cổ phần công ty sang tên Đinh Mộng Nghiên theo như thỏa thuận ban đầu.”
“Bắt đầu từ hôm nay, Đinh Mộng Nghiên sẽ trở thành một trong những cổ đông của công ty sản xuất nhiệt Đinh.”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.


Mặc dù năm phần trăm cổ phần không nhiều, cũng không đủ để ảnh hưởng đến các mặt của công ty, nhưng điều đó có nghĩa là từ một nhân viên bình thường, Đinh Mộng Nghiên đã trở thành một trong những người nắm quyền kiểm soát công ty.”
Cô đã có quyền lên tiếng nhất định.

Một cuộc đua xe, thắng được năm phần trăm cổ phần, có thể nói là khá xứng đáng.

Khi nói những lời này, hai tay Đinh Trọng run lên, ông ta chưa bao giờ thừa nhận Đinh Mộng Nghiên, cho rằng phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, không thể làm được những việc lớn lao.

Nhưng trên thực tế, Đinh Mộng Nghiên đã hết lần này đến lần khác khiến ông ta bị vả mặt.

Cảm giác này rất khó chịu.

Sau khi tuyên bố thông tin này xong, Đinh Trọng nhìn Giang Sách, nói: “Những người khác ra ngoài hết đi, Giang Sách, cậu ở lại.”
Mọi người lũ lượt đứng dậy, rời khỏi phòng họp, trong phòng chỉ còn lại Giang Sách và Đinh Trọng.

Đinh Trọng hít một hơi thật sâu, nói: “Giang Sách, tôi phải thừa nhận là tôi đã nhìn nhầm.

Năng lực của cậu mạnh hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.

Mỗi một lần tôi nghĩ mình đã “đè chết” được cậu thì cậu luôn có thể bật lại như một chiếc lò xo, cho tôi một đòn phản công cực lớn.

Tôi càng “chèn ép” mạnh thì đòn phản công của cậu càng mạnh.”
“Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi?”
“Người đã từng đi lính ở biên cương phía Tây quả nhiên có ý chí ngoan cường hơn những người bình thường.”

Giang Sách không nói gì, anh biết Đinh Trọng bảo anh ở lại không phải để nói những lời thừa thãi này.

Đinh Trọng ngừng lại một vài giây, sau đó nói tiếp: “Nhưng Giang Sách à, tôi e là cậu đã mắc một sai lầm.”
Giang Sách cau mày lại, hỏi: “Sai lầm gì?”
“Cậu có bao giờ nghĩ, tại sao một người có năng lực cá nhân mạnh như cậu, đến bây giờ vẫn chỉ là một tên nghèo kiết xác, chỉ biết ăn bám nhà vợ không? Kỹ thuật lái xe của cậu, năng lực chiến đấu của cậu, thậm chí ý chí ngoan cường của cậu đều rất xuất chúng, rất nổi bật.

Nhưng cậu vẫn không bật lên được, cậu có biết tại sao không?”
Giang Sách mỉm cười, nói: “Xin được lắng nghe chỉ giáo.”
Đinh Trọng nhìn chằm chằm vào Giang Sách mấy giây, sau đó nói: “Bởi vì cậu quá kiên cường, không chịu khuất phục.”
“Gặp chuyện gì cũng không biết mềm dẻo linh hoạt, không biết khéo léo đưa đẩy, dù có giỏi giang đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì cả.

Đến cuối cùng chẳng phải cậu vẫn chỉ là một tên khố rách áo ôm thôi sao?”
“Về phương diện này cậu phải học hỏi Đường Mạt rất nhiều, cậu ta cũng từng đi lính giống cậu.

Nhưng người ta rất tinh tế, có óc quan sát để ý lời nói và sắc mặt của người khác, làm chuyện gì cũng thuận lợi suôn sẻ, còn cậu mãi mãi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi.”
“Không có tiền tài, không có địa vị, không có quan hệ.”
“Cậu chẳng có gì hết, còn ra cái vẻ “cậy tài khinh người”, thử hỏi làm sao mà cậu khá lên được? Giang Sách à, có những lúc cậu phải mềm mỏng chịu khuất phục chứ.”
Giang Sách thầm cười khẩy trong lòng.

Khuất phục ư?
Đường đường là chiến thần Tu La của biên cương phía Tây, thà chết đứng cũng không sống quỳ!
Giang Sách lạnh nhạt đáp: “Cái chúng ta theo đuổi hoàn toàn khác nhau, ông có nói nhiều cũng vô ích thôi.”
Đinh Trọng lắc đầu, nói: “Con cháu dạy bảo mãi mà không chịu nghe, thôi quên đi, tôi cũng không lãng phí nước bọt với cậu nữa.”
“Cuối cùng tôi muốn khuyên cậu một câu, đừng tưởng rằng cậu khiến tôi chịu thua vài lần mà nghĩ tôi thật sự không làm gì được cậu nhé.

Nếu tôi thật sự muốn đối phó cậu thì lúc nào tôi cũng có thể quay cậu vòng vòng đấy!”
“Cậu cũng đừng tưởng Mộng Nghiên có được năm phần trăm cổ phần là có thể muốn làm gì thì làm, tôi có thể cho nó cổ phần, cũng có thể lấy đi đấy.”
“Giang Sách, tôi khuyên cậu sau này hãy hành sự một cách cẩn trọng, làm người cho tốt.”

“Tự biết thân biết phận của mình đi.”
Giang Sách gật đầu, đứng lên chắp tay nói: “Ông nội, cháu cũng khuyên ông một câu, làm chuyện gì cũng đừng tuyệt tình quá đáng quá, nếu không, sẽ mất hết mọi thứ còn tự chuốc vạ vào thân đấy.”
Nói xong, anh liền quay người rời khỏi đó.

Nhìn bóng lưng Giang Sách, Đinh Trọng vuốt râu, lẩm bẩm một mình: “Giang Sách à Giang Sách, cậu đã quá ngông cuồng rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ phải trả một cái giá cực đắt cho sự ngông cuồng tự cao tự đại của ngày hôm nay!”
Trước cửa công ty.

Đinh Mộng Nghiên đang sốt ruột đợi Giang Sách ở đó, thấy anh bước ra, cô bèn nhanh chóng chạy tới.

“Ông nội nói gì với anh vậy?”
“Cũng không có gì, ông chỉ dặn anh sau này phải giúp em xử lý chuyện công ty cho tốt, không được để em quá vất vả thôi.”
“Chỉ vậy thôi ư?”
“Ừm.”
Mặc dù Đinh Mộng Nghiên không quá tin tưởng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Sách rung lên.

Anh rút điện thoại ra xem, khuôn mặt vẫn luôn bình thản điềm nhiên của anh lập tức hiện lên vẻ lo lắng và bất an, ngay cả Đinh Mộng Nghiên cũng thấy tò mò, là chuyện gì mà có thể khiến Giang Sách hoảng sợ như vậy?
“Có chuyện gì vậy?”
Giang Sách hít mấy hơi thật sâu, như thể anh đang cố gắng kìm nén nỗi bi thương của mình.

Anh tắt điện thoại, buồn bã nói: “Một chiến hữu ở biên cương phía Tây của anh qua đời rồi.”
“...”
Bấy giờ Đinh Mộng Nghiên mới hiểu tại sao anh lại trở nên bất an, đau buồn như vậy.

Cô không nói gì mà đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang run rẩy không yên của Giang Sách, để anh bình tĩnh lại..

Bình Luận (0)
Comment