Chí Tôn Chiến Thần

Chương 419


Ngày hôm sau.
Viên Nhai Vĩ đang một mình uống rượu giải sầu trong quán bar, trong đầu cực kỳ khó chịu, trong lòng vẫn còn lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Kể từ khi Kỳ Chấn đến, anh ta đã thay đổi từ người đứng đầu sang trợ tá của người đứng đầu.
Cái này cũng chưa tính là gì cả.
Điều khiến anh ta khó chịu nhất là Giang Sách vậy mà lại trèo lên đầu anh ta!
Viên Nhai Vĩ anh ta cực khổ làm việc ở Châu báu Hằng Tinh hơn mười năm, nhưng kết quả không bằng một người ngoài?
Giám đốc mua hàng, bao nhiêu thu nhập bất chính đấy, một công việc không tệ như thế nói cho Giang Sách là cho Giang Sách, không tôn trọng ý kiến của Viên Nhai Vĩ một chút nào.
Một loạt hành động của Kỳ Chấn đã làm tan nát trái tim của Viên Nhai Vĩ.
Hết ly này đến ly khác.
Khó chịu quá.
Lúc này, một người đàn ông gầy gò ngồi bên cạnh anh ta, gọi một ly rượu, uống với Viên Nhai Vĩ.
Người đàn ông nhấp một ngụm, cười nói: "Sếp Viên, người có thân phận như anhsao lại ở đây uống rượu giải sầu một mình?"
Viên Nhai Vĩ liếc mắt nhìn đối phương một cái, hình như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng không quen.
"Anh là ai?"
"Tên tôi là Reeves, giám đốc chi nhánh của Châu báu Thiệu Anh."
Viên Nhai Vĩ cau mày.
Châu báu Thiệu Anh?
Anh ta biết rằng đó là một xí nghiệp châu báu lớn cạnh tranh với Châu báu Hằng Tinh, nhưng Châu báu Thiệu Anh lại ở lĩnh vực cấp thấp hơn, khác với Châu báu Hằng Tinh.
"Người của Thiệu Anh, ngồi cạnh tôi làm gì?"
Reeves mỉm cười: "Sếp Viên, tôi cũng giống như anh, đều làm việc cho ông chủ lớn, nên tôi rất hiểu tâm trạng của anh.


Tôi cực khổ làm việc ở khu Giang Nam, kết quả ông chủ lớn vừa đến, tất cả hàng hóa đều bị anh ta nuốt mất.

Cái này cũng chưa tính là gì, điều khó chịu hơn nữa là lại để người khác giành lấy thành quả lao động của mình, thật sự rất bực!"
Viên Nhai Vĩ đập mạnh vào bàn.
"Đúng đó."
"Kỳ Chấn là ông chủ, tôi chấp nhận."
"Vậy nhưng Giang Sách kia là gì? Dựa vào đâu mà giành đồ từ miệng tôi?"
"Anh ta chẳng bỏ tí sức nào đã không công được bao nhiêu lợi."
"Bà mẹ nó!"
Càng nói càng khó nghe, Viên Nhai Vĩ chỉ thiếu nước cầm loa rống lên khắp nơi thôi.
Reeves gật đầu đồng ý: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, cho nên sếp Viên, không bằng chúng ta liên thủ làm một chuyến?"
Trái tim Viên Nhai Vĩ tức thì treo lên.
Anhta nhìn Reeves bất thiện: "Thằng kia, đừng tưởng rằng tôi đang tâm trạng không tốt lại uống quá nhiều nên có thể tùy tiện lừa gạt tôi.

Ông đây làm trong ngành này hơn mười năm rồi, có chuyện gì mà chưa từng gặp chứ?"
"Nếu anh muốn dùng chuyện này để châm ngòi, khiến Châu báu Thiệu Anh chế ngự được Châu báu Hằng Tinh, thì anh nên tiết kiệm sức lực đi.

Viên Nhai Vĩ tôi không dễ lừa như vậy."
Reeves vội xua tay: "Chao ôi, sếp Viên, anh hiểu lầm rồi.

Tôi thực sự cần anh giúp một việc, chuyện này làm xong cũng có lợi cho anh.

Đôi bên cùng có lợi."
Viên Nhai Vĩ nhấp một ngụm rượu: "Nói."
Reeves nhìn xung quanh, ghé vào tai anh ta nói nhỏ: "Tôi gần đây mua một số lượng lớn hàng mới, nhưng nhìn nhầm rồi, hàng này đều là hàng lỗi, phải bồi thường rất nhiều tiền."
"Cho nên, tôi hy vọng anh có thể ăn một phần mẻ hàng này cho tôi, giúp tôi chia sẻ áp lực.

Nếu không, tôi nhất định sẽ bị ông chủ lớn phía trên mắng chết."
Tính toán kiểu gì thế này?
Viên Nhai Vĩ chế nhạo: "Anh cho rằng tôi là đồ ngốc à? Tự anh mắt kém mua phải hàng kém chất lượng, lại bảo tôi chịu trách nhiệm thay cho anh?"
Reeves tiếp tục: "Không phải bảo anh chịu trách nhiệm, mà là để Giang Sách chịu trách nhiệm."
“Ồ?” Viên Nhai Vĩ trở nên hứng thú.
"Bây giờ Giang Sách là giám đốc thu mua, anh chỉ cần để cho anh ta mua một phần lô hàng này, sau đó tất cả tổn thất sẽ do anh ta gánh chịu.

Bằng cách này, tôi không chỉ giảm bớt áp lực, mà anh cũng có thể tìm cớ để bắt bí Giang Sách.

Cả hai chúng ta đều có được thứ mình cần, tại sao lại không làm?"
Vừa nói xong, tinh thần của Viên Nhai Vĩ tức khắc tốt lên.

Đúng vậy, để cho Giang Sách đi làm tên khốn xui xẻo này, để anh gánh chịu tổn thất, nhân cơ hội giáng chức.
Thế thì không phải ghế giám đốc mua hàng lại bị bỏ trống sao? Viên Nhai Vĩ có thể tiếp tục kiêm nhiệm một cách danh chính ngôn thuận, tin rằng Kỳ Chấn sẽ không bác bỏ mặt mũi của anh ta hai lần liên tiếp.
“Đó là một ý kiến hay.” Viên Nhai Vĩ nhìn Reeves: “Nhưng anh phải cho tôi một manh mối.

Đại khái chúng tôi tổn thất bao nhiêu tiền?”
Reeves cho biết: "Tôi đã chi tổng cộng ba trăm triệu cho lô hàng này.

Nếu bên anh chỉ ăn một phần thì sẽ lỗ từ một trăm đến hai trăm triệu."
Một đến hai trăm triệu.
Hơi nhiều.
Tuy nhiên, nếu coi đây là cái giá để hạ Giang Sách thì vẫn khá đáng giá.
Hơn nữa, số tiền này là tiền của Châu báu Hằng Tinh, không phải tiền của Viên Nhai Vĩ, có thể thử một lần!
“Thỏa thuận.” Viên Nhai Vĩ vui vẻ nói.
Cả hai cùng nâng ly, chạm ly, uống một hơi cạn sạch.
Một âm mưu chống lại Giang Sách chính thức ra đời.
Giờ phút này, Giang Sách vẫn đang ngủ ở nhà không biết gì.

Một loạt sự việc tối hôm qua khiến anh quá mệt mỏi, hôm nay không thể không ngủ thêm một chút.
Trong khi đang mơ mơ màng màng, anh cảm thấy có thứ gì đó trượt trên mặt mình.
Vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên đang nằm bên cạnh Giang Sách, tay cầm một cây bút nước màu đen, không biết đang vẽ gì trên mặt anh.
“Em đang làm gì vậy?” Giang Sách giật nảy mình.
"Không làm gì cả, chỉ vẽ một con rùa nhỏ trên mặt anh thôi, một con rùa nhỏ rất thích ngủ, hí hí hí."
Giang Sách lập tức bật dậy, vội vàng vào phòng tắm rửa con rùa nhỏ trên mặt.
"Em đó, đúng là càng ngày càng nghịch ngợm."
Đinh Mộng Nghiên nhún vai: "Còn nói em, anh nhìn đi, mặt trời tới mông rồi anh còn ngủ."
Giang Sách từ trong phòng tắm đi ra: "Không phải tối hôm qua là vì giúp đỡ anh hai Đinh Phong Thành của em đến nửa đêm mới ngủ à, làm anh buồn ngủ chết đi được."
"Đúng rồi, còn chưa hỏi anh, tối hôm qua xảy ra chuyện gì thế?"

"Nói đến cũng thật là nguy hiểm.

Anh cả của em ra tay đúng là tàn nhẫn, suýt chút nữa đã giết chết Đinh Phong Thành."
Giang Sách kể lại quá trình chi tiết.
Đinh Mộng Nghiên nghe xong thì lắc đầu.
"Đinh Hồng Diệu cũng quá đáng nhỉ? Anh ta muốn diệt trừ Đinh Phong Thành đến vậy à?"
"Đương nhiên, bây giờ Đinh Phong Thành chính là cái gai trong lòng anh ta, nếu không rút ra thì sẽ khó ăn khó ngủ."
"Vậy thì anh hai của em cũng quá nguy hiểm rồi."
Giang Sách nhún vai: "Không gặp nguy hiểm thì sao có thể đạt được thành tựu trong sự nghiệp? Nếu như tùy tiện có thể ngồi vào vị trí gia chủ, như vậy Đinh Phong Thành sẽ không có chút cảm giác tự hào nào rồi.

Nguy hiểm vẫn cần có, hiện tại chúng ta chỉ có thể cẩn thận từng bước, đề phòng Đinh Hồng Diệu khắp nơi thôi."
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Giang Sách vang lên.
"Alo?"
"Giang Sách, là tôi, Viên Nhai Vĩ."
"Có chuyện gì vậy?"
"Là vầy, công ty có một lô hàng hóa cần mua.

Không phải anh vừa trở thành giám đốc mua hàng sao? Chuyện này do anh xử lý."
Viên Nhai Vĩ kể lại tình huống xong thì cúp điện thoại.
Giang Sách nhìn vào điện thoại di động, nhìn Đinh Mộng Nghiên, cười khổ lắc đầu: "Sóng này chưa dứt, sóng khác đã tới.".

Bình Luận (0)
Comment