Chí Tôn Chiến Thần

Chương 497


Thạch Khoan nhàn nhạt hỏi: “Ồ, vậy có chuyện gì mà khiến đội trưởng Tạ phải đích thân tìm tới đây vậy?”
Tạ Mạnh Trí nói: “Không phải chuyện gì khác, chính là chuyện liên quan đến việc học sinh bị trúng độc tại trường học trước đó, còn một số chỗ không rõ ràng, cần ông phối hợp điều tra.”
Thạch Khoan gật gật đầu: “Được thôi, các người sang phòng khách trước đợi tôi chút, tôi thu dọn chút rồi tới đó ngay.”
“Được, tôi chờ ông.”
Dứt lời, Tạ Mạnh Trí dẫn người của mình rời đi, nhân tiện cũng đưa Trịnh Bác Dương theo.
Có cảnh sát đi cùng, người của Xã Y Học đương nhiên không dám đụng vào Trịnh Bác Dương nữa, tính mạng của anh ta tạm thời an toàn.
Đợi đến lúc nhóm người Tạ Mạnh Trí rời đi, Thạch Khoan dựa lưng vào ghế, mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Thạch Văn Bỉnh lên tiếng: “Ba, tại sao chúng ta chỉ vừa mới chuẩn bị ra tay, bọn người Tạ Mạnh Trí lại tìm tới điều tra? Chuyện này chẳng phải quá trùng hợp rồi sao? Con cảm thấy chắc chắn là chúng ta đã bị theo dõi, đám chuột nhắt này chắc chắc đã nhắm đến chúng ta, biết chúng ta sẽ ra tay với Trịnh Bác Dương, cho nên mới lao tới.”
Và đúng thật là có chuyện như vậy.
Đến cả Thạch Văn Bỉnh cũng nhìn ra được, đương nhiên Thạch Khoan cũng có thể nhìn thấy cánh cửa trong đó.
Ông ta nheo nheo mắt, mở miệng: “Chắc chắn là nhóm người này không có ý gì tốt, điều tra là giả, tới đưa Trịnh Bác Dương đi mới là thật.

Nếu sự thật là vậy, thì manh mối bọn họ nắm giữ chắc chắn rất đáng sợ, có lẽ, hành động của chúng ta đã lọt vào tầm mắt họ từ lâu rồi, mà chúng ta vẫn còn ngây ngô chưa biết gì.”
Thạch Văn Bỉnh có hơi sợ hãi: “Ba, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chạy hả?”
Thạch Khoan lắc lắc đầu, mở miệng: “Nếu giờ chúng ta bỏ chạy, thì chẳng khác nào chưa đánh đã khai.


Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa có được thứ mình muốn, không lẽ con muốn nửa đời sau phải sống những ngày tháng nghèo khổ sao?”
Thạch Văn Bỉnh lắc lắc đầu.
Anh ta đã được sống buông thả rồi, làm sao tiếp tục sống những ngày tháng cực khổ được nữa.
Thạch Khoan nói: “Xem ra, chúng ta không thể không làm mấy chuyện mang tính cực đoan một chút rồi.

Văn Bỉnh, sắp tới con chỉ phụ trách theo dõi Trịnh Bác Dương, không được ra tay, hành sự phải nghe theo mệnh lệnh của ba.”
Hoặc là không ra tay, một khi ra tay nhất định phải giải quyết được đối thủ, sau đó nhanh chóng rút lui.
Bọn họ chỉ có một cơ hội.
Tuyệt đối không được để thất bại.
Giờ này khắc này, bên trong bệnh viện, Giang Sách đang ngồi trên chiếc ghế dài, điện thoại di động bỗng rung lên.
Mở ra xem, là tin nhắn Tạ Mạnh Trí gửi tới: Đã cứu được người ra rồi.
Giang Sách cất điện thoại đi, nở nụ cười điềm đạm, cũng may là anh kêu Tạ Mạnh Trí cho người theo dõi sát sao Thạch Khoan, nếu không thì hôm nay Trịnh Bác Dương chắc chắn đã bỏ mạng tại đó rồi.
Ngồi được một lúc, Giang Sách nhìn thấy một thân hình gầy ốm vội vã chạy tới.
Người đó không phải ai khác, mà chính là Trịnh Bác Dương.
Giang Sách đứng dậy đi tới, hai người nhìn nhau.
Anh mỉm cười nói: “Bác Dương, thật xin lỗi, bệnh của mẹ cậu thật sự quá nghiêm trọng, nếu kéo dài thời gian thêm nữa e là sẽ dẫn tới hậu quả không thể cứu vãn.


Cho nên tôi đã tự động tiến hành làm phẫu thuật mà chưa được sự đồng ý của câu, tôi muốn gửi một lời xin lỗi tới cậu.”
“Nhưng mà cậu cứ yên tâm, kết quả cuộc phẫu thuật thành công, bệnh của mẹ cậu đã được diệt tận gốc, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi yếu, đưa về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm nữa là được.”
Giang Sách nói những lời này với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, giống như chẳng có gì quá ghê gớm.
Nhưng khi lọt vào tai Trịnh Bác Dương, thì cảm giác như thế giới xung quanh anh ta tràn ngập ánh mắt trời, Giang Sách giống như vầng thái dương lóng lánh tỏa sáng trước mắt anh ta.
Thình thịch một tiếng, Trịnh Bác Dương quỳ xuống!
“A, cậu làm gì vậy?” Giang Sách lắp bắp kinh hãi.
Trịnh Bác Dương nói với điệu bộ sám hối: “Thần y Giang, người cần xin lỗi phải là tôi mới đúng! Nếu không phải tôi chấp mê bất ngộ, ngu ngốc tin vào mấy lời gièm pha, thì mẹ tôi đã không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.”
“Nếu tôi chọn tin tưởng và nghe theo những gì ngài nói, nhất quyết không nghe mấy lời của tên gian manh Thạch Khoan kia, thì có lẽ mẹ tôi đã được cứu từ lâu rồi.”
“Thần y Giang, ngài chẳng những không trách tội tôi, còn cứu mạng mẹ tôi ngay thời điểm tôi nguy cấp nhất, cũng giống như là cứu tôi một mạng.

Ngài chính là cha mẹ tái sinh ra tôi, là vầng thái dương của cuộc đời tôi.”
“Tôi thề, từ hôm nay trở đi, mạng của Trịnh Bác Dương này chính là của thần y Giang, anh muốn tới lấy lúc nào là tùy ý anh, tôi tuyệt đối không nói hai lời!”
Anh ta vừa nói vừa khóc, cảm giác vui sướng và sám hối lẫn lộn đan xen nhau, quấn lấy nơi sâu thẳm trong lòng anh ta.
Giang Sách mỉm cười lắc lắc đầu, duỗi tay đỡ anh ta đứng dậy.

“Đừng nói dứt khoát như vậy, tôi là bác sĩ, việc trị bệnh cứu người là việc tôi phải làm.”
“Bác Dương, cậu cũng học y, hy vọng đây chính là lời răn dạy cho cậu cả về sau này.

Nhớ kỹ, bác sĩ cứu người, đó là lẽ bất di bất dịch, đừng để bị danh lợi hay bất kỳ điều gì làm lung lay tư tưởng mình.”
“Đây mới là việc một đại trượng phu cần làm!”
Trịnh Bác Dương gật gật đầu: “Tôi biết rồi, thưa anh.”
Anh ta lau nước mắt, nói: “Lần này Thạch Khoan hại tôi thê thảm như vậy, chính là vì muốn lấy một ít nội tạng từ cơ thể tôi, tôi sẽ đi tố giác ông ta, vạch trần ông ta, để ông ta mọt gông trong tù!”
Giang Sách khẽ nhíu mày, anh mở miệng: “Trước tiên cậu đừng nói chuyện này ra vội.”
“A? Vì sao?”
“Thạch Khoan là một con cá lớn, giờ vẫn chưa phải lúc thu lưới.

Bác Dương, trước mắt cậu có thể tới đồn cảnh sát kể lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện cậu gặp phải hôm nay cho đội trưởng Tạ nghe, còn những chuyện khác, cứ giao cho cảnh sát làm, cậu không cần phải nhúng tay.”
Dứt lời, Giang Sách lại đặt một tấm thẻ ngân hàng trong tay Trịnh Bác Dương: “Thẻ này không có mật khẩu, trong thẻ có năm mươi vạn, xem như là tôi cho cậu mượn tạm, đợi sau này cậu có tiền rồi có thể trả lại tôi.

Việc cậu cần làm hiện tại là toàn tâm toàn ý chăm sóc mẹ mình, để bà ấy hồi phục lại hoàn toàn.”
Trịnh Bác Dương ngây ngẩn cả người.
“Không, số tiền này tôi không thể nhận được.”
“Thần y Giang, ngài trị hết bệnh cho mẹ tôi, đó đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với tôi rồi, sao tôi có thể cầm tiền của ngài được chứ.”
Anh ta định trả lại thẻ ngân hàng.

Giang Sách trừng mắt liếc anh ta một cái, nói với giọng lạnh lùng: “Cậu tưởng tôi cho cậu tiền sao? Còn không phải tại cậu nghèo à?”
Bàn tay đang giơ ra của Trịnh Bác Dương bỗng dừng lại giữa không trung.
Giang Sách tiếp tục nói: “Mẹ cậu bệnh nặng mới khỏi, cần rất nhiều thuốc bổ, đồ bổ để điều hòa cơ thể, giúp cơ thể khôi phục khỏe mạnh.

Cậu thì nghèo như vậy, lấy cái gì để chăm sóc mẹ cậu? Đến lúc đó, vì không có tiền mua đồ bổ thuốc bổ, mẹ cậu lại bệnh nặng lần nữa, như vậy chẳng phải lại từ tổn thất nhỏ thành lớn sao?”
“Còn nữa, số tiền này không phải tôi cho cậu, mà là cho cậu mượn.”
“Sau này cậu phải trả lại!”
“Cậu nghe rõ chưa?”
Trịnh Bác Dương cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, anh ta biết, Giang Sách cố tình nói như vậy.
“Tôi hiểu rồi, thần y Giang, tôi nhất định sẽ nỗ lực phấn đấu, sau này sẽ trả lại tiền cho anh, sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời!”
Giang Sách hài lòng gật đầu.
Kỳ thật, Giang Sách căn bản không quan tâm anh ta có trả lại tiền được hay không, bởi với anh mà nói, năm mươi vạn cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông.
Điều khiến anh vui chính là, anh đã thấy được hy vọng toát ra từ người Trịnh Bác Dương, anh đã thấy được sự hăng hái và tinh thần tiến về phía trước, đây mới đúng là phẩm chất mà người trẻ tuổi cần có.
“Được rồi, mau đi xem tình hình mẹ cậu chút đi.”
“Được.”
Trịnh Bác Dương cất tấm thẻ ngân hàng đi, lau khô nước mắt, mừng rỡ chạy vọt vào phòng bệnh.
“Mẹ! Con trai mẹ quay lại rồi đây.”.

Bình Luận (0)
Comment