Chí Tôn Chiến Thần

Chương 67


Tô Trung Nguyên liếc mắt nhìn Giang Sách một cái, cười nói: “Cậu thì tính là cái thứ gì? Cũng dám ở trước mặt tôi la lối om sòm?”
Giang Sách lắc lắc đầu, trên đời này luôn có một số người nếu như mình cho họ một chút mặt mũi, bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ chịu nhớ lâu một chút xem mình là ai.

Vì vậy anh trầm mặt đi về phía Tô Trung Nguyên.

Tô Cầm sốt ruột lo lắng muốn giữ tay Giang Sách lại, nhưng bị Tô Nhàn đứng ra ngăn cản.

Dù sao cô ấy cũng đã từng được chứng kiến qua sức mạnh của Giang Sách khủng bố như thế nào rồi.

Lúc ấy chỉ có một mình anh mà có thể giải quyết nhanh chóng mười mấy hai mươi người của Long đầu trọc chỉ trong vòng chưa đến ba mươi giây.

Hiện tại chỉ với năm sáu tên vệ sĩ trước mắt này căn bản không đủ để làm khó được anh rồi.

Mắt thấy Giang Sách đi tới, một người trong đó có thân hình cao gần 1m9 cơ bắp quần cuộn tiến lên phía trước đón đường, đưa tay muốn nắm lấy cổ áo của anh.

Kết quả Giang Sách nhanh tay hơn một bước nắm chặt lấy cổ tay anh ta, dùng sức bóp mạnh một cái, ngay sau đó tiếng xương cốt vỡ vụn cùm cụp cùm cụp liền vang lên thanh thúy!
“A...!”
Người đàn ông cơ bắp thảm thiết kêu lên một tiếng, đau đớn ngã ngồi trên mặt đất.

Nhìn thấy một màn này, mấy tên vệ sĩ còn lại vội vàng lao tới, cũng không có ai nhìn rõ được động tác của Giang Sách như thế nào, chỉ thấy trong chớp mắt mấy người này toàn bộ đều bị đánh bay ra ngoài, ngã sõng xoài trên mặt đất miệng sùi bọt mép.

Thời gian trước sau không quá bốn năm giây, vậy mà mấy tên vệ sĩ cao to cường tráng này đều bị một mình Giang Sách đánh cho thảm hại không ngóc đầu lên được.

Tô Trung Nguyên giật mình sợ hãi liên tục lùi về sau mấy bước.


Đây là chuyện con người có thể làm được sao? Không thể nào, đây chính là một con quái vật mới đúng!
Đứng trong đám người vây xem, Nhiếp Tranh khẽ bật cười, danh hiệu Tu la chiến thần của Tây Cảnh đâu phải tùy tiện muốn cấp cho ai thì cấp? Đừng nói mấy tên giá áo túi cơm này, cho dù bây giờ số người tiến đánh nhiều gấp mười lần hiện tại đi chăng nữa cũng không ai làm gì được anh.

Sau khi nhẹ nhàng giải quyết xong mấy người vệ sĩ, Giang Sách liền đi lên phía trước nắm lấy cổ áo Tô Trung Nguyên kéo lê trên mặt đất, siết cổ ông ta chặt đến mức cơ hồ thở không nổi.

Giống như đang kéo một con lợn chết, anh chậm rãi đem Tô Trung Nguyên từ trong nhà kéo ra phía cửa, trực tiếp ném ra bên ngoài, thân mình của ông ta bay lên đánh mạnh vào cây cột bên đường.

Tô Trung Nguyên đau đớn không ngừng hét lên.

Giang Sách hung thần ác sát đứng ở trước mặt ông ta, mặt không biểu tình nhàn nhạt nói: “Không phải ông rất sính ngoại sao? Hiện tại mua vé máy bay đi ra nước ngoài ở ngay lập tức cho tôi, không bao giờ được phép quay trở về nước thêm một lần nào nữa.

Từ giờ trở đi nếu để tôi còn nhìn thấy ông xuất hiện ở trong nước, thấy một lần tôi sẽ đánh một lần.”
Tô Trung Nguyên sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, gật đầu lia lịa.

“Được được, tôi lập tức đi ngay đây.”
Ông ta cũng bất chấp hình tượng của mình, giống một con chó vừa bò vừa chạy ra ngoài, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Giang Sách đứng ở trong gió đêm, mỉm cười lắc lắc đầu.

Tô Cầm, Tô Hồng Văn và những người khác cũng đi ra, nhìn Tô Trung Nguyên chật vật chạy trốn, không khỏi bật cười vui vẻ.

Giang Sách có chút xin lỗi nói: “Mẹ, cậu, con xin lỗi, đáng lý ra trong ngày mừng thọ của bà ngoại con không nên đánh nhau với người ta như thế này.”
Tô Hồng Văn xua tay: "Không có chuyện gì, tên khốn Tô Trung Nguyên kia, nhìn thấy ông ta là cậu liền tức giận.

Hôm nay may mà có cháu thay cậu hung hăng giáo huấn ông ta một trận, cậu còn phải cảm ơn cháu mới đúng.


Nhưng mà Giang Sách này, thân thủ của cháu thật đúng là không hề đơn giản nha.”
Giang Sách cười nói: "Không có gì, chỉ là cháu đã từng đi lính ở Tây Cảnh được mấy năm, cho nên kỹ năng so với những người khác cũng tốt hơn một chút mà thôi."
Chỉ hơi tốt một chút thôi sao?
Nhiếp Tranh ở một bên trong lòng cười khổ, Giang Sách thật sự là quá mức khiêm tốn rồi.

Dõi mắt nhìn toàn bộ vùng Tây cảnh này, sẽ có được mấy người có thân thủ giỏi như anh cơ chứ? Danh hào Tu la chiến thần cũng đâu phải tự nhiên không làm gì mà có được.

Tô Nhàn đang đứng một bên chạy tới: “Con đã nói là thân thủ của anh rể rất lợi hại mà, ba còn không chịu tin lời con nói, lần này thì ba được tận mắt nhìn thấy rồi nhé?”
Tô Hồng Văn trừng mắt lườm cô một cái: “Không lớn không nhỏ, được rồi, tiệc mừng thọ hôm nay đến giờ cũng gần xong rồi, hiện tại con có thể về nhà được rồi đó.”
Tô Nhàn thè lưỡi: “Con không muốn trở về.

Làm con gái đi lại ban đêm không an toàn."
“Điều này cũng đúng.” Tô Hồng Văn nhìn về phía Giang Sách: “Giang Sách, nếu không cháu đưa con gái của cậu về nhà được không? Dù sao thân thủ của cháu tốt như vậy, có cháu đưa con bé về cậu cũng yên tâm hơn.”
“Dạ, chuyện này…”
Giang Sách tiến thoái lưỡng nan, đáp ứng cũng không tốt, không đáp ứng lại càng không tốt.

Tô Nhàn ngược lại vui mừng hớn hở, sở dĩ cô ấy không muốn trở về chính là bởi vì muốn được ở cùng Giang Sách nhiều hơn một chút, lúc này nghe được anh sẽ đưa mình về, trong lòng như muốn nở hoa, cầm chặt cánh tay anh ngượng ngùng lắc lắc.

"Anh rể, một mình đi về em sợ lắm, anh chở em về nhà được không?"
Giang Sách bất đắc dĩ thở dài, cầm chìa khóa xe của Tô Hồng Văn, đưa Tô Nhàn rời đi.

Nhiếp Tranh ở một bên, trong mắt hiện lên ý cười vui vẻ:"Lão đại không chỉ thân thủ giỏi giang, đối xử với phụ nữ lại vô cùng tốt, ước chừng cả đời này đều sẽ làm khổ không ít phụ nữ cho mà xem.


Lúc này ở một góc khuất không ai chú ý.

Trịnh Vận hiện đang bị thương cả về thể xác lẫn tinh thần đột nhiên thò đầu ra nhìn Giang Sách cùng Tô Nhàn cùng nhau bước lên một chiếc xe, nghiến răng nghiến lợi tức giận.

“Giang Sách, đồ khốn nạn, mày đã có vợ rồi vậy mà còn dám nhớ thương cô em vợ.”
“Ăn trong chén nhìn trong nồi, quả thực không bằng heo chó!”
“Tô Nhàn, em nhất định phải gả cho anh, đừng ai nghĩ có thể cướp em đi ra khỏi vòng tay của anh được.”
Vừa nói anh ta vừa lấy di động ra bấm số gọi đi.

Sau khi đầu dây bên kia có người nghe máy, anh ta nhỏ giọng nói: “Xe đã bắt đầu chạy rồi, Tô Nhàn đã lên xe rời đi cùng với một người đàn ông, nhưng không phải như kế hoạch trước đó, người đàn ông này không phải là ba của cô ấy.”
“Cho nên… Các ngươi cũng không cần khách khí làm gì, có thể đánh chết anh ta cũng được.

Có điều tôi phải nhắc nhở các người một câu, người đàn ông này thân thủ rất lợi hại, tốt nhất là nên chuẩn bị thêm nhiều người hơn chút nữa”
“Nhớ kỹ, đàn ông có thể đánh chết, người phụ nữ thì chỉ được hù dọa, nhưng không được phép chạm vào.

Chờ khi tôi đến, chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch ban đầu."
"Bây giờ tôi sẽ đọc biển số xe để cho mọi người dễ nhận biết.

Bọn họ đi trên một chiếc xe SUV màu trắng, biển số xe là …”
Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi chuyện, Trịnh Vận cúp điện thoại.

Trong lòng thật vui vẻ nói thầm: "Giang Sách, mày dám cướp đoạt người phụ nữ của tao hả? Ha ha, hôm nay tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn thân!"
Vốn dĩ sáng sớm hôm nay trước khi đi đến tiệc mừng thọ Trịnh Vận đã sắp đặt thật tốt mọi thứ, thừa dịp đêm tối để cho một nhóm côn đồ ở trên đường về chặn xe của Tô Nhàn lại, sau đó người đàn ông đi cùng thì có thể đánh đập, nữ thì đùa giỡn một chút.

Khi thời cơ đến anh ta sẽ giả vờ vô tình đi ngang qua, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Đến lúc đó Tô Nhàn sẽ bị anh ta làm cho cảm động, cũng cảm thấy Giang Sách là kẻ vô dụng bất tài, anh ta có thể thuận lý thành chương cùng Tô Nhàn hạnh phúc bên nhau, mọi thứ đều được thiết kế hoàn mỹ như vậy.


“Hắc hắc, Tô Nhàn, để xem em làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh đây!”

Trên đường, chiếc SUV màu trắng đang chậm rãi tiến về phía trước.

Dù sao trời cũng rất tối, Giang Sách lấy an toàn làm chủ nên không cho xe chạy quá nhanh.

Suốt chặng đường này Tô Nhàn đều không ngừng trò chuyện cùng anh, nói chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ vô cùng.

Cũng không biết vì cái gì, một người luôn đối đãi lạnh lùng với người khác như cô, mỗi khi gặp được Giang Sách sẽ nhịn không được nói chuyện không ngừng.

Kỳ thật đây chính là tâm tình thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu đi.

Trong số những người đàn ông mà Tô Nhàn đã gặp, chưa bao giờ có ai tốt đẹp, ưu tú giống như Giang Sách vậy.

Càng nhìn anh cô ấy càng cảm thấy yêu thích, cũng thấy thật đau lòng.

Đau chính là… Tại sao lúc trước anh ấy lại lựa chọn kết hôn cùng với chị họ của mình là Đinh Mộng Nghiên, mà không phải Tô Nhàn?
Không một ai biết cô ấy muốn đổi vị trí cho Đinh Mộng Nghiên đến nhường nào.

Đáng tiếc trên đời này không có từ nếu, càng không có bắt đầu lại từ đầu.

Sự sắp đặt của số phận chính là luôn bất công như vậy, dù có thích lại cũng chỉ vì thân phận xấu hổ mà mãi mãi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.

Tưởng tượng đến nơi đây, Tô Nhàn liền khổ sở muốn khóc lên.

Mà lúc này Giang Sách vẫn đang bình tĩnh điều khiển cho xe chạy trên đường, từ kính chiếu hậu anh phát hiện có một chiếc xe đã bám theo xe của mình từ rất lâu rồi.

Nhận thấy có gì đó không ổn, anh hạ giọng nói nhỏ với Tô Nhàn: "Chiếc xe phía sau có vấn đề, nhớ để ý cẩn thận một chút.".

Bình Luận (0)
Comment