Chí Tôn Đặc Công

Chương 103

Mãi cho đến khi Tần Dương trở lại phòng ngủ, Tần Dương vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ trong cái yêu cầu kỳ quặc của sư phụ.

Theo đuổi Văn Vũ Nghiên?

Cưới cô ấy làm vợ?

Chuyện quái gì vậy?

Không thể phủ nhận, Văn Vũ Nghiên rất xinh đẹp, với tư cách là hoa khôi được cả Đại học Trung Hải công nhận, cô có thể không xinh đẹp không?

Thế nhưng cô không chỉ có xinh đẹp, mà còn rất tài giỏi, mặc dù không biết là cô có nhờ vào gia đình hay không, nhưng cô đã tự lập nghiệp một mình khi mới vào năm nhất đại học, đến bây giờ công ty của cô cũng đã có quy mô hơn nghìn vạn, điều này đã chứng minh năng lực của cô.

Cô còn rất thông minh, phỏng chừng chỉ số IQ 148 của cô đã nghiền ép 99,99% dân số thế giới rồi. Tần Dương cũng rất thông minh, thế nhưng nếu như so sánh trí thông minh của hắn và Văn Vũ Nghiên thì người thua chắc chắn là hắn.

Văn Vũ Nghiên không chỉ là người có điều kiện tương đối tốt, mà điều kiện gia đình nhà cô cũng rất tốt, mặc dù Tần Dương không biết đến tột cùng thì Văn gia có thực lực cỡ nào, nhưng hắn biết việc bao cả khách sạn Lệ Cảnh để tổ chức tiệc sinh nhật, cũng không phải là chuyện có tiền là có thể làm được.

Cô quả thật là một người con gái cực kỳ ưu tú, thế nhưng cả hai người không thân nhau!

Thật sự không thân nhau!

Có phải là do tư thế rời giường của mình hôm nay không đúng hay không, mình còn chưa ăn sinh nhật hai mươi tuổi mà, đột nhiên lại nói một câu như vậy, đây quả thật là một câu nói nhảm.

Mạc Vũ cũng không nói nhiều, nhưng Tần Dương vẫn có thể nhận ra được rất nhiều thứ từ trong lời nói của hắn.

Hôm nay khi Mạc Vũ nói chuyện với mình, hắn có thể cảm nhận được sự thoải mái của ông, thậm chí Mạc Vũ còn kể chuyện quá khứ của Thu Tư và ông, lời nói bình tĩnh, còn nói chuyện với mình bằng giọng rất nhẹ nhàng nữa, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra trước kia.

Có lẽ, tất cả mọi thứ đều có liên quan đến vật ở trong chiếc hộp bằng gỗ đàn kia.

Cũng có thể, ông đã chuyển tiếc nuối và chờ mong tới trên người mình?

Bất kể là thuận lợi tốt nghiệp Đại học Trung Hải, hay là để mình theo đuổi Văn Vũ Nghiên rồi lấy cô làm vợ, đều có thể bù đắp cho ông rất nhiều tiếc nuối.

Tần Dương có hơi lúng túng khó xử, có chút bất đắc dĩ, thế nhưng hắn không hề có chút tức giận nào cả.

Mạc Vũ là sư phụ hắn, nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, ông dạy cho hắn mọi loại bản lĩnh. Đối với hắn mà nói, ông vừa là cha vừa là thầy, ân nặng như núi, hơn nữa vào lúc hắn bái vào sư môn thì, Mạc Vũ đã nói sẽ yêu cầu hắn làm hai việc, ngoại trừ hai việc này ra ông cũng không yêu cầu hắn làm quá nhiều việc.

Mạc Vũ đưa ra yêu cầu này, mặc dù có hơi kỳ lạ, nhưng nếu như suy nghĩ kỹ một chút, không phải là rất bình thường sao, tiếc nuối rằng mọi sự đã thành, thời gian không thể quay ngược lại, giờ đây Thu Tư cũng có cuộc sống hạnh phúc, Mạc Vũ lại có thể làm gì đây?

Chẳng lẽ nghĩ biện pháp hại chết Văn Ngạn Hậu, sau đó cướp Thu Tư đi? Đây không phải là nói nhảm sao?

Huống chi mặc dù Mạc Vũ yêu cầu Tần Dương theo đuổi Văn Vũ Nghiên là để xả giận cho hắn, thế nhưng Vũ Văn Nghiên cũng là một cô gái cực kỳ ưu tú, ở trong Đại học Trung Hải, cô chính là nữ thần ở trong lòng của mọi nam sinh. Cho dù có ở trên xã hội, thì chắc hẳn cũng vẫn là như vậy, Tần Dương cũng không thể xem là bị tủi thân được.

Cũng bởi vì thế, nên Tần Dương không có vội đồng ý với Mạc Vũ, nhưng cũng không có từ chối thẳng. Quả thật là Mạc Vũ cũng không có ép buộc hắn, chỉ muốn hắn suy nghĩ một chút mà thôi, dù sao thời gian vẫn còn sớm, cả hắn và Văn Vũ Nghiên cũng đều còn rất trẻ, còn lâu mới tới lúc nói chuyện cưới hỏi.

Cũng tốt, để cho mình hoãn một chút.

Nghĩ đến cái chuyện này, thật sự rất đau đầu.

Chuyện này còn không đơn giản rõ ràng bằng đánh đánh giết giết.

Sau khi Tần Dương rửa mặt thì hắn lên giường nằm, hắn cũng không nghe tiếng Anh, cứ nằm ngẩn người như vậy suốt. Buổi tối hôm nay đã phát sinh rất nhiều chuyện, hơi loạn,...

Tôn Hiểu Đông tò mò nhìn Tần Dương đang nằm trên giường, nói: 

- Lão đại, làm gì mà cậu ngẩn người ra vậy?

Tần Dương lấy lại tinh thần, thuận miệng trả lời: 

- Phải nghĩ một chuyện.

Hà Thiên Phong cười hì hì nói: 

- Nghĩ tới gái sao, hai lông mày nhíu lại, bày ra bộ mặt đau khổ, chẳng lẽ cậu đang nghĩ tới con gái nhà ai, trúng bệnh tương tư rồi à?

Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong đang cực kỳ đắc ý, chậc, quả thật là cậu đoán đúng rồi, đúng là đang nghĩ tới con gái nhà người ta, chẳng qua là nó không có liên quan gì tới bệnh tương tư cả.

Ma xui quỷ khiến, Tần Dương mở miệng hỏi: 

- Ai, hỏi các cậu một chuyện…

Ba người ở trong phòng ngủ đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn xem Tần Dương, bọn họ còn chưa bao giờ nhìn thấy Tần Dương dùng bộ dạng nghiêm trọng như vậy để thảo luận việc gì cả.

- Nếu như... Tôi nói là nếu như, trưởng bối trong nhà các cậu yêu cầu các cậu cưới một cô gái mà từ trước đến giờ các cậu chưa từng gặp cũng không có tình cảm, thì các cậu cảm thấy thế nào?

Đột nhiên vẻ mặt của cả ba người Hà Thiên Phong trở nên kỳ quái, liếc nhìn nhau, sau đó ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Tần Dương.

Tần Dương ra vẻ trấn định trả lời: 

- Tôi chỉ đang nghĩ thôi, muốn cùng nghiên cứu thảo luận với các cậu.

Hà Thiên Phong giơ nắm tay lên, khẽ ho hai tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi:

- Cô bé kia có đẹp không, tuổi tác có xấp xỉ nhau không?

Tần Dương gật gật đầu:

- Rất xinh đẹp, tuổi tác cũng xấp xỉ.

Tôn Hiểu Đông hỏi theo: 

- Hiền lành không, tài giỏi không?

Trong đầu Tần Dương vô ý thức nghĩ đến Văn Vũ Nghiên: 

- Có hiền lành hay không thì tôi không biết, nhưng là tuyệt đối thông minh tài giỏi.

Lâm Trúc không bỏ qua kẽ hở, hỏi ngay: 

- Điều kiện gia đình như thế nào?

- Rất có tiền.

Hà Thiên Phong vỗ đùi:

- Được, có tiền, xinh đẹp, còn có tài năng, còn do dự làm cái gì nữa!

Tần Dương nhìn chằm chằm Hà Thiên Phong: 

- Nhưng mà không có tình cảm.

- Tình cảm còn có thể bồi dưỡng mà!

Hà Thiên Phong thuận miệng trả lời một câu, mặt mày hớn hở nói: 

- Chỉ cần đối phương không ghét cậu, vậy thì không có vấn đề. Có câu nói là lâu ngày sinh tình, lão đại cậu hiểu mà, lâu ngày đương nhiên là sinh tình…

*nhật cửu sinh tình, ý rằng ở bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.

Nghe Hà Thiên Phong kéo dài trọng âm hai từ cuối, Tôn Hiểu Đông cùng Lâm Trúc đều cười ha ha.

- Đúng đấy, lâu ngày sinh tình!

- Câu này của lão nhị quả thật đáng khen!

Tần Dương im lặng, cái này chẳng lẽ là vô tình hỏi ngay chuyên gia rồi sao, còn là các chuyên gia sắp hàng trả lời cho mình nữa chứ!

Hà Thiên Phong nhìn vẻ mặt củaTần Dương, nét mặt của hắn lại càng quỷ dị thêm hai phần, khẽ ho hai tiếng: 

- Lão đại, kỳ thật cách giải quyết loại giả thiết mà cậu vừa nói cũng rất đơn giản, hiện tại khoa học kỹ thuật đã cực kỳ phát triển, giao thông, thông tin đều rất tiện lợi, cho dù trưởng bối muốn đính hôn cho mình, vậy thì ít nhất mình cũng có thể lén gặp mặt trước. Bây giờ cũng không phải là cổ đại, trước khi kết hôn không cho phép hai người được thấy mặt nhau.

- Nếu như đã là người xinh đẹp, tài giỏi, gia đình lại có điều kiện tốt, còn lại đơn giản cũng chỉ là xem coi đối phương có thuận mắt hay không, có cảm giác gì hay không, nhìn xem đối phương có phải là người ôn nhu hay không, tính cách có dễ ở chung hay không, nhân duyên quan trọng nhất là thích hợp, có gì không đúng chứ?

- Lùi một vạn bước, cho dù đối phương không thích cậu, hoặc là tính cách không giống nhau, hoặc là thực sự cả hai không có cảm giác gì cả, thậm chí chỉ nhìn không cũng đã thấy phiền rồi, vậy thì mình cứ từ chối thôi. Nếu như cuối cùng không được, cùng lắm thì đào hôn thôi. Lão đại cậu lợi hại như vậy, sợ gì không có người thích.

Tần Dương vô ý thức trả lơi:

- Đào hôn, đây chẳng phải là làm cho trưởng bối phải thương tâm sao... Chậc, tôi chỉ đưa ra giả thiết, không phải nói tôi, các cậu không nên suy nghĩ bậy bạ nha…

- Ha ha ha...

Ba người Hà Thiên Phong đều cười như điên.

- Chúng tôi không hiểu sai!

- Chúng tôi cũng chỉ đưa ra giả thiết, là do lão đại cậu không muốn thay mình vào mà!

- Đây cũng là do trong lòng lão đại cậu có quỷ nha!

Tần Dương rất là bất đắc dĩ, mẹ kiếp, không cẩn thận bị Hà Thiên Phong dùng mấy câu đào hố bẫy mình lại.

Hà Thiên Phong cực kỳ đắc ý, bày ra bộ dạng y như bị thám tử Sherlock Holmes nhập vào vậy, nói:

- Lão đại, hôm nay sau khi cậu đi ra ngoài tặng quà về, thì đã có gì đó không đúng rồi. Không những không nghe tiếng Anh, mà còn ngẩn người một mình, còn cau mày, còn bày đặt nói cái gì giả thiết với chúng tôi nữa chứ... Hoàn toàn khác với cậu lúc bình thường, hắc hắc, còn chưa chịu khai ra, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment