Chí Tôn Đặc Công

Chương 105

Sáng sớm thứ bảy, Tần Dương đến nhà Trương Minh, tiến hành học tập theo thông lệ.

Trương Minh thân là giáo sư chuyên về âm nhạc, ở chỗ của mình có phòng nhạc chuyên môn. Trong phòng này có nhiều loại nhạc khí, piano, guitar, saxophone, violon…khác nhau, các nhạc cụ cơ bản hiện giờ đang lưu hành cũng có thể tìm thấy ở đây.

Trương Minh hỏi thăm Tần Dương, Tần Dương theo Mạc Vũ luyện tập chủ yếu là piano và guitar, mặc dù các loại nhạc cụ khác Tần Dương đều biết chơi nhưng trình độ thật sự chỉ ở mức tương đối.

Sau khi Trương Minh khảo sát Tần Dương xong liền tập trung sức lực vào piano, đôi khi luyện tập guitar. Dùng cách nói của Trương Minh, học nhiều quá ngược lại không thông thạo, chỉ có chuyên tâm nhất trí mới có thể đạt đến đỉnh cao, có chút thành tựu.

Trương Minh vẫn là đánh giá cao tương lai piano của Tần Dương nhất.

Dĩ nhiên Tần Dương không có ý kiến gì. Ban đầu hắn theo Mạc Vũ học tập đều là Mạc Vũ dạy gì hắn học nấy. Mà Mạc Vũ cái gì cũng biết, hơn nữa lúc dạy hắn cũng không nghĩ muốn hắn làm nhà âm nhạc hay gì đó, đương nhiên không yêu cầu quá cao.

Dưới sự chỉ dạy của Trương Minh, Tần Dương luyện tập đứt quãng hai tiếng đồng hồ, chương trình tuần này cũng đã kết thúc.

- Ừ, không tệ.

Trương Minh chắp tay sau lưng, hài lòng gật đầu:

- Tần Dương, thiên phú piano của em thật sự rất tốt, mới luyện tập không bao lâu mà so với lần đầu tiên thầy nghe em đàn đã có tiến bộ không ít, nghe càng lưu loát hơn, cũng có thêm tình cảm phong phú.

Tần Dương cười nói:

- Đó cũng là thầy chỉ dạy hay ạ.

Trương Minh đối với học trò khiêm tốn này của mình vô cùng hài lòng, cười nói: 

- Thầy cô chỉ là người chỉ lối, rèn luyện thì phải do mình là nhiều, học tập đương nhiên cần thầy dạy dỗ, nhưng cái chính vẫn là xem người học. Em có thiên phú, lại chăm chỉ, đây mới là mấu chốt, có thể không bao lâu nữa em sẽ có thể vượt ta người thầy là ta rồi. 

Hơi dừng lại một chút, Trương Minh cười nói:

- Có hứng thú kiếm chút học phí không?

Tần Dương sững sốt:

- Ý thầy là?

Trương Minh mỉm cười nói:

- Đàn nghệ của em đã rất lợi hại, nhưng chắc em không có kinh nghiệm biểu diễn nhỉ?

Tần Dương lắc đầu:

- Trước đây em chỉ học, chưa từng biểu diễn. Ừm, lần ở dạ tiệc chào đón tân sinh viên là lần duy nhất.

Trương Minh cười nói:

- Học được bản lĩnh rồi cần phải thể hiện ra, để nó sinh ra giá trị, nếu không thì học có ích lợi gì. Bây giờ chắc em thích hợp tăng thêm chút kinh nghiệm biểu diễn, như vậy sau này em tham gia vài hoạt động cụ thể, ở trường hợp cụ thể mới có thể tự nhiên hơn, chứ không vì hoàn cảnh bên ngoài mà ảnh hưởng đến sự phát huy của bản thân.

Tần Dương rất muốn nói với Trương Minh, bản thân đã gặp qua thế giới bên ngoài to lớn, đứng trong rừng súng mưa đạn cũng có thể trấn định như thường, còn đó tình huống nào có thể dọa được mình, ảnh hưởng đến mình?

Chỉ có điều Trương Minh cũng có ý tốt, hơn nữa nói cũng rất có đạo lý, Tần Dương liền sảng khoái đáp ứng:

- Em nghe lời thầy.

Trương Minh móc trong túi ra một tấm danh thiếp đã chuẩn bị trước, đưa cho Tần Dương:

- Trước đây thầy có một học sinh, bây giờ có chút danh tiếng trong giới nghệ thuật. Em ấy thích âm nhạc, bản thân đã mở một quán bar nhạc nhẹ, làm ăn rất tốt. Em ấy cần thầy đàn, mỗi này đến đó biểu diễn. Thầy đã nói chuyện với em ấy rồi, mỗi tuần em dành ra hai buổi tối đến đây biểu diễn, một mặt có thể kiếm chút tiền, một mặt có thể tích lũy một số kinh nghiệm biểu diễn.

Tần Dương nhận lấy danh thiếp, tấm danh thiếp này chỉ có một cái tên cùng một số điện thoại.

Miêu Toa.

Tần Dương sững sốt một chút, ngẩng đầu lên:

- Thầy, Miêu Toa này chắc không phải là Miêu Toa đó chứ?

Trương Minh cười cười:

- Em biết em ấy?

Tần Dương bất lực cười:

- Người thích nghe nhạc, chắc đều biết cô ấy mà, mấy năm nay cô ấy khá nổi.

Trương Minh ừ một tiếng:

- Ừ, chính là em ấy. Đây là số điện thoại riêng, em gọi cho em ấy, xem như làm quen một chút, người thì em chưa gặp được đâu. Cả ngày em ấy bay khắp nơi, quán bar của em ấy cũng có người quản lý, em ấy rất ít xuất hiện.

- Vâng!

Tần Dương cất tấm danh thiếp, địa vị của thầy giáo trong lòng lại có thêm hai phần nhận thức mới. 

Miêu Toa này là một ca sĩ mới ra mắt mấy năm gần đây, ca khúc “Tâm Nguyệt” nổi khắp nam bắc, ngay sau đó cô lần lượt ra mắt album, lượng tiêu thụ cũng rất lớn, trên nhiều bảng xếp hạng âm nhạc đều có bài hát của cô, cô cũng nhanh chóng bước lên hàng ngũ ca sĩ hạng A trong nước.

Mặc dù nền tảng Miêu Toa vẫn còn kém không ít so với một số ca sĩ lão làng, nhưng trong nhóm ca sĩ thời đại mới, cô được xếp vào hàng đầu, có thể nói ảnh hưởng rất lớn.

Không ngờ Miêu Toa lại từng là học sinh của Trương Minh.

- Thầy, Miêu Toa được khen là nữ ca sĩ có tài năng nhất lớp ca sĩ trẻ, vô cùng tiềm lực, nếu ban đầu thầy đã dạy cô ấy, lẽ nào chưa từng nghĩ đến nhận cô ấy làm đệ tử sao?

Bây giờ Tần Dương và Trương Minh đã rất quen thuộc, Trương Minh cũng không giấu diếm, bình thường nói chuyện phiếm cũng rất hiền lành nên Tần Dương nghĩ gì liền trực tiếp hỏi.

- Quả thực em ấy rất có thiên phú, lúc đó thầy cũng rất tán thưởng em ấy, nhưng phong cách của em ấy và thầy không hợp, nếu nhận làm đệ tử, đối với trợ giúp của em ấy cũng tương đối hạn chế, nên thầy tiến cử em ấy với một người bạn khác trong giới âm nhạc.

Tần Dương ồ một tiếng, trong lòng, trong lòng càng lúc càng bội phục Trương Minh hơn.

Đối mặt với tiềm năm của Miêu Toa, ông ấy không hề vì tài năng của đối phương mà cưỡng ép làm đệ tử, mà lại tiến cử cho người thích hợp hơn, việc này có thể thấy phẩm hạnh của Trương Minh.

Đây là một người có cả đức và hạnh. 

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà Trương Minh, Tần Dương liền cáo từ rời đi, quay lại đón xe đi Trung Hải Ảnh Thị Thành. Hắn đã đồng ý với Lý Tư Kỳ cuối tuần đến thăm đoàn phi,. Đương nhiên bản thân Tần Dương đối với việc quay phim cũng vô cùng hứng thú, muốn đến xem thử trường quay, xem thử phim truyền hình được quay thế nào.

Trường quay Trung Hải chiếm diện tích rộng rãi, trong đó có nhiều kiến trúc đặc sắc khác nhau, nhưng đa số là kiến trúc về phim lịch sử, đều là kiến trúc phong cách các triều đại Hoa Hạ, là trường quay phim truyền hình điện ảnh xếp thứ ba toàn Hoa Hạ.

Tần Dương dựa theo định vị Lý Tư Kỳ gửi, rất nhanh tìm thấy đoàn phim Hồng Lăng Cách Cách, chỉ có điều đoàn phim đã qua thời gian nghỉ trưa, đang tiến hành quay.

Địa điểm quay phim có cọc dây bao ở ngoài, ngăn toàn bộ những người không phận sự đứng xem xung quanh ở ngoài, đề phòng mọi người tiến vào quấy nhiễu việc quay phim.

Tần Dương đứng ở bên ngoài theo quy củ, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Lý Tư Kỳ, rất nhanh Tần Dương liền phát hiện cô đang ở một góc.

Lúc này Lý Tư Kỳ mặc quần áo nha hoàn trong phim, đang đứng ở một góc, trong tay cầm kịch bản, vô cùng chuyên chú, hiển nhiên là đang học thuộc kịch bản, chuẩn bị quay.

Tần Dương nhìn thần sắc nghiêm túc của Lý Tư Kỳ, trên mặt hiện lên mấy ý cười, cũng không gọi điện cho Lý Tư Kỳ, chỉ đứng ở xa nhìn, chuẩn bị xem thử cô quay thế nào, diễn ra sao.

- Cảnh 23, chuẩn bị khai máy!

Theo tiếng thét to của thư ký trường quay, đoàn phim vốn vẫn còn đang trong trạng thái lười biếng dường như lập tức “sống dậy”, mọi người với nhiệm vụ khác nhau nhanh chóng tiến vào chỗ làm việc.

Lý Tư Kỳ buông kịch bản trong tay xuống, nhanh chóng đứng lên, tiến vào trường quay, đứng sau lưng một mỹ nữ cung đình trẻ tuổi, thần thái an tĩnh, bộ dạng dè đặt hầu hạ.

Khóe miệng Tần Dương không nhịn được hơi nhếch lên, mỹ nữ mặc áo cung đình này chắc là nữ chính diễn vai Hồng Lăng cách cách.

Tần Dương tìm vị trí dựa vào tường, ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt nhìn mặt Lý Tư Kỳ, chuẩn bị nghiêm túc thưởng thức diễn xuất của Lý Tư Kỳ.

Người này không phải một mực ầm ĩ kêu rằng diễn xuất mình rất được sao?

Chắc là không phải chém gió chứ?
Bình Luận (0)
Comment