Chí Tôn Đặc Công

Chương 126

Những người ngồi ở bàn này đều là những người lớn tuổi có kiến thức rộng rãi, đến tuổi bọn họ thường thường đều chú ý dưỡng sinh, dùng thuốc bồi bổ cơ thể, cho nên làm gì có loại dược liệu quý báu nào mà họ chưa từng thấy qua?

Bọn họ tập trung toàn bộ sự chú ý vào khối dược liệu hình thù kỳ quái kia, dù bọn đã gặp qua đủ loại dược liệu kỳ lạ nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dược liệu lạ kỳ như vậy.

Thứ này thoạt nhìn rất giống như rễ cây bình thường, nhưng trông rất đẹp, nó khiến cho người ta có cảm giác không giống bình thường, hơn nữa cả khối dược tròn trịa no đủ tựa như một ông lão tuổi cao râu dài chạm đất.

Ông lão Triệu đột nhiên hét lớn một tiếng khiến tất cả mọi người giật mình, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người ông Triệu, một bà lão lớn tuổi oán giận nói:

- Ông Triệu, ông lúc la lúc hét cái gì thế, thiếu chút nữa dọa tôi đau tim rồi đấy!

Ông Triệu lại không để ý tới bà, ánh mắt nhìn chằm chằm dược liệu trong tay một ông lão khác:

- Đừng tách ra, đừng bẻ, cho tôi xem một chút!

Ông lão Triệu là một bác sĩ có tiếng, lúc tuổi trẻ mở một hiệu thuốc trung y, bây giờ đã trở thành hiệu thuốc nổi tiếng khắp Trung Hải. Ông Triệu nay đã về hưu, nhưng bản lĩnh không hề giảm bớt chút nào mà còn giỏi hơn lúc trẻ.

Ông Triệu cầm lấy khối dược liệu suýt bị bẻ gãy, đưa tới trước mắt xem xét tỉ mỉ, đôi mắt sáng rực lên, động tác cẩn thận từng li từng tí như là đang ôm của quý, e sợ cho đụng vào sẽ gãy mất một sợi.

Mọi người đều là người khôn khéo, nhìn dáng vẻ ông Triệu lúc này lập tức hiểu được.

Chỉ sợ lai lịch của hộp dược liệu này không đơn giản.

Ông Triệu cả đời đều tiếp xúc với thảo dược, có dược liệu nào mà chưa thấy qua, coi như để một gốc nhân sâm hơn trăm năm trước mặt ông thì đoán chừng mí mắt ông cũng không thèm nháy một cái, có thể khiến ông kích động đến mức ném luôn cả đũa thì có thể là hàng thông thường sao?

Vẻ mặt Tần Dương không thay đổi, từ biểu tình của ông Triệu hắn đại khái cũng đoán được đối phương đã nhận ra lai lịch của thứ này.

- Nè, ông Triệu, cái này là cái gì thế, ông biết thì nói cho mọi người đi.

- Đúng đó, đừng có giấu một mình, mau nói đi.

Thấy ông Triệu nghiêm túc như vậy mà mọi người trên bàn đều hiểu rõ lẫn nhau nên cũng không kiêng dè cái gì, mồm năm miệng mười bảo ông làm rõ ngọn ngành.

Ông Triệu xem kĩ khối dược liệu trong tay, lại nhìn một hàng dược liệu được xếp chỉnh tề trong hộp, khẽ cắn môi, ngẩng đầu chắp tay về phía Lôi Kiến Quân nói:

- Ông Lôi, có thể thương lượng một việc không?

Lấy sự không khéo của Lôi Kiến Quân thì trước đó ông đã đoán chừng lễ vật mà Tần Dương đưa đến e rằng không nhẹ, bây giờ nhìn bộ dáng của ông Triệu gấp đến mức phải nói trực tiếp như thế thì làm sao ông không biết đối phương muốn làm gì?

Lôi Kiến Quân cười ha ha:

- Ông Triệu, chúng ta là bạn cũ mà, có chuyện gì cứ nói đừng ngại. Nhưng mà dược liệu này là Tiểu Tần đưa cho cháu trai tôi bồi bổ thân thể, nói thế nào thì đây cũng là tấm lòng của Tiểu Tần nên tôi sẽ không chuyển nhượng đâu.

Ông Triệu nghe nửa câu đầu của Lôi Kiến Quân, trong lòng vui vẻ, vừa muốn mở miệng thì nửa câu sau của Lôi Kiến Quân đã phá hủy những lời ông muốn nói.

Nhưng nhìn hộp dược liệu trước mặt, ông Triệu cuối cùng vẫn không cam tâm:

- Ông Lôi, trong hộp có không ít, cháu của ông cũng không thể dùng nhiều như vậy, tôi cũng không muốn toàn bộ đâu, tôi chỉ cần một nửa là được, tôi không lấy không mà sẽ dùng tiền mua, 100 vạn một cây...

Trên bàn cơm, sắc mặt một đám ông lão bà lão lập tức thay đổi.

100 vạn một cây!

Thứ này đáng giá như thế sao?

Sắc mặt Lô Quân Di cũng thay đổi, cô vốn cho là Tần Dương tặng một ít dược liệu đơn giản mà thôi, dù sao hắn biết y thuật nên đưa cho trẻ con dược liệu bồi bổ thân thể cũng là bình thường, nhưng cô lại không ngờ tới thứ này sẽ quý đến thế!

100 vạn một cây mà trong hộp có mười hai cây, vậy chẳng phải là 1200 vạn sao!

Vẻ mặt Lôi Kiến Quân cũng hơi hơi thay đổi, vừa rồi ông chỉ nghĩ những dược liệu này không bình thường nhưng lại không ngờ nó quý giá như vậy, quý đến mức ông Triệu nguyện ý bỏ ra một trăm vạn mua một cây, cả hộp giá trị hơn ngàn vạn!

Lôi Kiến Quân nhanh chóng nhìn Tần Dương, lại phát hiện ánh mắt Tần Dương rất bình tĩnh, cũng không có bởi vì ông Triệu báo giá mà kinh ngạc, điều này cho thấy rõ rằng chính bản thân Tần Dương biết được thứ mình mang đến có giá trị cao bao nhiêu!

Lôi Kiến Quân quay đầu nhìn vẻ mặt mong mỏi của ông Triệu, kiên quyết lắc đầu nói:

- Ông Triệu, chúng ta cũng quen biết nhiều năm, việc gì cũng dễ nói chuyện, nhưng việc này không thể thương lượng!

Lôi gia mà cần sáu trăm vạn sao?

Huống chi lễ vật này là Tần Dương tặng cho Tiểu Huy nhân dịp đầy tháng bé, là tấm lòng chân thành của Tần Dương, là hồi báo khi Lô Quân Di và những người Lôi gia thật tâm kết giao với Tần Dương, nếu như Lôi Kiến Quân đem thứ này bán cho người khác lấy tiền thì trong lòng Tần Dương sẽ nghĩ như thế nào?

Những người khác thấy Lôi Kiến Quân tỏ thái độ, vốn dĩ còn có ý định gì cũng đều phai nhạt, sôi nổi nở nụ cười hoà giải.

- Ông Triệu, ông già lẩm cẩm rồi à, còn nói tiền nong với ông Lôi nữa chứ, ông có nhiều tiền hơn sao?

- Đây là lễ vật người ta cho cháu trai bồi bổ thân thể đó, hiện tại ông Lôi chỉ có một cháu trai, chính là bảo bối đó nha, vậy mà ông còn đòi thứ này, ông đang muốn chuốc oán cho mình à?

- Đừng nói mấy cái này nữa, ông Triệu, mau nói cho mọi người biết thứ kia đến cùng là cái gì mà có thể khiến ông bất chấp mặt mo cũng muốn mua...

Ông Triệu lưu luyến không rời nhìn dược liệu trong tay, không để ý tới những người khác, lần nữa mở miệng nói:

- Ông Lôi, thế này đi, tôi không cần sáu cây mà chỉ cần hai cây thôi. Cháu trai của ông có thể dùng thật nhưng thằng bé sẽ dùng không được bao nhiêu vì tuổi của nó còn nhỏ, nhiều nhất là dùng được bốn cái đến sáu cái là đủ rồi, về điểm này ông có thể hỏi Tần Dương, tôi nghĩ nó có lẽ cũng rõ ràng...

Tần Dương cười cười, không có mở miệng. Ông Triệu nói cũng không hề sai, Lôi Huy bây giờ còn nhỏ, dù thứ này có tác dụng chậm rãi, chỗ tốt khá nhiều, nhưng cũng không thể ăn quá đà, bốn cái cũng được rồi, nhưng mà ông Triệu lại không nói một chuyện.

Đó chính là thứ này không chỉ trẻ con mới ăn được, người khác cũng có thể ăn, Lô Quân Di có thể ăn, Lôi Kiến Quân Khâu Nguyệt Hoa đều có thể ăn...

Tần Dương tặng mười hai cây, vốn dĩ có bấy nhiêu cũng có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cho những người khác dùng, đương nhiên, chia chác thế nào là chuyện của nhà họ Lôi, Tần Dương sẽ không can thiệp vào việc này.

Ánh mắt Lôi Kiến Quân lướt qua một bàn ông lão bà lão mắt sáng rỡ, làm sao lại không biết tâm tư bọn họ, cười to nói:

- Ông Triệu, việc này ông đừng nghĩ nữa, người đang ngồi đây đều là bạn bè lâu năm cả mà, nếu tôi đồng ý với ông thì dù người khác muốn, tôi cũng không cho, hơn nữa tôi đã nói qua, thứ này là Tần Dương tặng cho Tiểu Huy, cho nên nó cũng là của Tiểu Huy chứ không phải của lão già này nên tôi cũng không làm chủ được, mọi người không nên làm khó tôi nha!

Lôi Huy?

Lôi Huy còn nhỏ thì hiển nhiên không thể làm chủ, vậy ai có thể làm chủ đây?

Đương nhiên là cha mẹ của Lôi Huy rồi.

Đã sớm kìm nén không được, Lô Quân Di đi lên phía trước, lấy lại cái hộp dược liệu ông Triệu vẫn còn lưu luyến không rời, còn không quên lấy về một cây còn lại trên tay ông Triệu:

- Đây là Tần Dương tặng cho Tiểu Huy, chúng tôi sẽ không bán!
Bình Luận (0)
Comment