Chí Tôn Đặc Công

Chương 130

- Tạm được, tất cả các tiết mục, đều đã chuẩn bị gần xong rồi, bây giờ chỉ đang suy nghĩ tìm ai làm khách quý đây...

Giang Ly cũng rất am hiểu tổ chức concert, thông thường mỗi concert của minh tinh, đều sẽ mời một ít khách quý có địa vị nhất định, một mặt là để hấp dẫn thêm nhiều người xem, mặt khác là để thể hiện sức thu hút, cũng làm cho concert càng sôi nổi hơn.

Chẳng qua việc mời khách quý nào dự concert cũng phải cân nhắc kỹ, anh mời người quá nổi tiếng, chưa chắc người ta chịu đến, dù sao đây là concert của anh, là sân nhà của anh, đến sân khấu của anh, làm nền cho anh, chưa chắc người ta đồng ý. Mời không được người nổi tiếng, lại chẳng có ích gì, người xem không thèm mua vé.

Cho nên mới nói, khi mời khách quý dự concert, bình thường đều mời bạn tốt trong ngành, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, cũng sẽ không có vấn đề ai lá xanh ai hoa hồng nữa.

Xã hội này không nơi nào không có nhân tình, mấy chuyện như đi làm nền này, cũng giống như vậy.

- Hiện tại cậu đã mời được ai chưa?

Miêu Toa lộ ra nụ cười khổ:

- Có hơi thảm, vốn tớ cũng không có nhiều bạn tốt cùng ngành, tớ có hỏi hai người, lịch trình làm việc của họ trùng với thời gian hòa nhạc của tớ, không có thời gian đến giúp.

Giang Ly nhíu mày:

- Vậy làm sao bây giờ, mình trần ra trận?

- Ừm, nếu không có cách nào, thì đành chịu thôi.

Giang Ly lo lắng nói: 

- Nếu như không có khách quý hỗ trợ kéo dài thời gian, vậy thì cậu sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu, cậu sẽ phải hát liên tục đó, thân thể làm sao chịu nổi?

Miêu Toa nhún nhún vai, rất không quan tâm nói: 

- Ra ngoài lăn lộn, dù sao cũng phải liều mạng mấy lần nha, huống chi đây còn là lần đầu tiên tớ tổ chức concert, cũng không thể vì không có khách quý mà nhụt chí. Yên tâm đi, tớ là thiếu nữ tràn đầy sức sống, nguyên khí tràn đầy, nhất định không có vấn đề.

Mặc dù Giang Ly lo cho Miêu Toa, nhưng mấy việc này thì cô cũng không giúp gì được cho Miêu Toa cả, chỉ có đồng tình vỗ vỗ vai bạn: 

- Được rồi, coi như vì tớ thấy cậu đáng thương quá, lúc nào cần tớ sẽ ra giúp cậu một tay!

Miêu Toa ừ một tiếng:

- Người khác có thể không đi, nhưng cậu thì nhất định phải đến đó, nếu không lúc về tớ nhất định sẽ cho cậu một trận!

Giang Ly nhìn về phía Tần Dương đang đánh đàn trên sân khấu, thay đổi chủ đề: 

- Mặc dù Tần Dương vẫn còn trẻ, nhưng tài đánh đàn lại cực kỳ tốt đấy, e rằng trong đồng lứa không có ai là đối thủ đâu. Hơn nữa tâm thái của nó ổn định, tuổi còn trẻ mà đã có phong thái điềm tĩnh rộng rãi, cũng không biết nó dưỡng thành như thế nào...

Miêu Toa cũng nhìn về phía Tần Dương trên sân khấu, khoanh tay lại:

- Thầy Trương chọn đệ tử như chọn hoa vậy, mãi mới tìm được một người, đương nhiên là cực kỳ xuất sắc.

Đột nhiên Miêu Toa dừng lại, quay đầu nhìn Giang Ly:

- Bỗng nhiên tớ có một ý tưởng khá to gan... Cậu nghe nó đánh đàn nhiều lần rồi, nó biết nhiều bài không, đánh như thế nào?

Giang Ly theo bản năng nhớ lại lần Tần Dương đánh đàn gần nhất, khẳng định gật đầu: 

- Nó biết rất nhiều, nó rất có thiên phú trên phương diện piano, hình như tớ còn chưa thấy nó đánh sai bao giờ đâu.

Giang Ly hiểu rất rõ người bạn thân này của mình, nghe thấy cô ấy nói như vậy, cũng đoán ngay được ý tưởng của bạn mình, mở to hai mắt:

- Đừng nói là cậu muốn mời Tần Dương tới làm khách quý nha, tớ nhớ được cậu có mấy bài hát đều cần đệm piano…

Miêu Toa nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nói:

- Tớ có cái ý tưởng này, cậu có thấy lúc nó tập trung biểu diễn thì trông rất hấp dẫn không, nếu như đến lúc tớ hát, nó đàn đệm cho tớ, soái ca với mỹ nữ, chẳng phải rất hợp sao?

Giang Ly cười khổ nói:

- Tớ vẫn biết là lá gan của cậu rất lớn, nhưng mà Tần Dương chỉ là một sinh viên năm nhất thôi, nó không có kinh nghiệm lên sân khấu biểu diễn đâu. Hơn nữa concert này lại rất quan trọng với cậu, nếu như bị hỏng, thì không giỡn được đâu.

Hiển nhiên Miêu Toa là một cô gái rất lớn gan, cũng rất có chủ kiến nữa, cười tủm tỉm nói:

- Âm nhạc, vốn chính là dùng để chơi mà, cũng không bị phá hỏng được đâu.

Giang Ly còn muốn khuyên nữa, Miêu Toa đã cười ha hả nói: 

- Lúc trước giáo sư Trương cũng giúp chúng ta nhiều, nếu như không phải thầy đề cử thầy dẫn đường cho tớ, tớ cũng không thể có được thành tựu như hôm nay. Tần Dương là học trò cuối cùng của thầy, tới giúp nó một chút, đây cũng là đền đáp ơn giúp đỡ của thầy Trương. Hơn nữa, quả thật nó đánh đàn rất khá, về sau nhất định cũng sẽ nổi tiếng, coi như ta sớm kết một thiện duyên...

Miêu Toa cảm thấy bản thân nói kiểu này, càng ngày càng cảm thấy chuyện này có thể thực hiện:

- Tốt, tớ đi gọi điện thoại, hỏi thầy Trương một chút, nếu như thầy Trương nói được, vậy thì quyết định như thế đi!

Miêu Toa kích động chạy đến văn phòng của Giang Ly để gọi điện thoại, Giang Ly nhìn bóng lưng của Miêu Toa, có hơi bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô gái này nha, đến bây giờ vẫn cứ như vậy, nghĩ cái gì là làm ngay…

Vừa vặn có nhân viên phục vụ tìm Giang Ly, Giang Ly dừng lại nói vài câu, đợi đến khi Giang Ly trở lại văn phòng, phát hiện Miêu Toa cũng vừa đặt điện thoại xuống, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

- Sao vậy, bộ dáng này là…?

Miêu Toa mở to hai mắt: 

- Cậu biết thầy Trương nói với tớ như thế nào không?

Giang Ly cũng rất là tò mò: 

- Nói thế nào, khen Tần Dương? Dù sao ông ấy cũng là thầy của Tần Dương, có khen học sinh của mình mấy câu cũng là chuyện rất bình thương nha?

Miêu Toa hưng phấn nói:

- Thầy Trương nói Tần Dương là thiên tài piano, kỹ thuật đánh đàn của nó hơn cả hạng nhất, thậm chí nó còn có thể đánh được cả mười bản nhạc khó nhất thế giới nữa!

Giang Ly lập tức giật nảy mình, mở to hai mắt. nàng cũng là người tốt nghiêp Học Viện Âm Nhạc, cũng biết Piano, đương nhiên biết độ khó của mười bản nhạc này, vậy mà Tần Dương lại có thể đánh hết tất cả?

Đây chính là dọa người nha?

- Nó giỏi như vậy sao? Khả năng không lớn, nó mới hai mươi tuổi, những bài kia đều cực khó, rất nhiều nghệ sĩ piano nổi tiếng cũng không đánh được nha...

Miêu Toa phấn chấn nói: 

- Thầy Trương còn nói thấy tận mắt Tần Dương đàn “Ánh lửa ma trơi” cho thầy nghe, thầy nói Tần Dương có một vị sư phụ, tài đánh đàn rất giỏi, cũng chính vì thấy Tần Dương đàn “Ánh lửa ma trơi”, thầy mới không tiếc thân phận kiên trì thu Tần Dương làm học trò...

- “Ánh lửa ma trơi”?

Ánh mắt Giang Ly sáng lên:

- Nói như vậy, nó thật sự rất có tài đánh đàn?

Ánh mắt Miêu Toa sáng lên, vừa hưng phấn vừa cười hắc hắc nói:

- Nếu như đến thời điểm tớ thay trang phục nghỉ ngơi, nó ở trên sân khấu đàn một khúc “Ánh lửa ma trơi”, hoặc là “Một điếu thuốc”, thậm chí là “Bản hòa tấu piano thứ ba”, vậy sẽ kinh người như thế nào chứ?

Giang Ly nghĩ tới một màn kia, cũng cảm thấy chuyện này có thể làm được, nhưng vì cẩn thận, cô đề nghị: 

- Đêm nay cậu có thể thử nó một chút, Nếu như quả thật nó có năng lực này, vậy thì đúng là có thể thực hiện, nếu như nó không có năng lực như vậy, vậy dĩ nhiên chuyện này coi như xong. Dù sao đây cũng là concert đầu tiên của cậu, nhất định phải thận trọng, cũng không thể làm hỏng nó được.

- Được!

11 giờ, Tần Dương ưu nhã cúi người chào khan giả, gây nên tiếng vỗ tay nhiệt liệt liên miên không ngừng. Miêu Toa nhìn thấy vẻ mặt của Tần Dương vẫn như thường, con mắt càng ngày càng sáng hơn.

Nghệ sĩ piano phải có phong thái như vậy!

Tần Dương đi xuống sân khấu, rất nhanh đã đi tới trước mặt hai người, hắn nhìn lướt qua Miêu Toa đang đội mũ, lại nhìn về phía Giang Ly, mỉm cười nói: 

- Chị Ly, em về trước nhé!

- Chờ đã!

Miêu Toa lên tiếng gọi Tần Dương lại, mỉm cười chủ động tự giới thiệu mình:

- Tôi là Miêu Toa, lúc trước chúng ta có nói chuyện qua điện thoại..
Bình Luận (0)
Comment