Chí Tôn Đặc Công

Chương 135

Reng.. Reng… Reng

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Tần Dương dậy, Tần Dương trở mình, cầm điện thoại lên, nhấn vào trả lời.

- A lô..

- Tần Dương, nghe nói em từ chối lời mời của Miêu Toa à?

Tần Dương chớp chớp mắt, tỉnh táo hơn mấy phần:

- Thầy… Miêu Toa nói với thầy à?

- Ừ, lúc trước em ấy có gọi điện hỏi thăm thầy về em, thầy còn khen em một trận, em ấy nói muốn mời em em biểu diễn với tư cách khách mời, thầy còn vui mừng thay cho em, nhưng sau đó em ấy gọi lại nói là em từ chối rồi. Có chuyện gì sao?

Tần Dương cảm thấy có chút khó xử, hắn nghe Trương Minh nói như thế rõ ràng là hy vọng hắn có thể đồng ý biểu diễn. Làm thầy giáo, ai không hy vọng học trò của mình có thể vang danh chứ? 

Nhưng mình thực sự không thể nổi tiếng được.

Tần Dương có chút xấu hổ nói:

- Thầy, em đã nói cho Miêu Toa rằng em không thích cuộc sống bị người khác chú ý, cũng không thích nổi tiếng, nhưng mà thực ra em còn một vài nguyên nhân khác không thể nói ra nữa, nếu như thực sự nổi tiếng, em sẽ gặp phiền toái rất lớn…

Chuyện làm đặc công, Tần Dương cũng không thể nào giải thích được, chỉ có thể nói mơ hồ như thế, nhưng trong lòng Tần Dương vẫn có chút lúng túng. Trương Minh đã tận tâm giới thiệu mình như vậy, hiển nhiên muốn mình nổi tiếng trong ngành này, trở thành ngôi sao, nhưng tình trạng của mình thực sự không thể cho phép như thế được.

Trương Minh ở bên kia đầu dây sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

- Tại sao, em sợ gây phiền phức đến việc học sao?

Tần Dương cười khổ:

- Cũng không phải như thế, chuyện của em có chút phức tạp, em không thể giải thích rõ ràng cho thầy nghe được, mong thầy thông cảm.

Trương Minh ồ một tiếng, hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng vẫn rất độ lượng nói:

- Nếu đã mang đến phiền phức cho em, vậy cũng được, thầy không phải là muốn em nổi tiếng hay trở thành ngôi sao gì mà bảo em nắm bắt lấy cơ hội biểu diễn trước mặt mấy chục ngàn người này, chỉ mong em gia tăng được kinh nghiệm biểu diễn… Nếu bây giờ không được, vậy thì sau này vậy, chỉ cần thực lực vẫn còn không sợ không có cơ hội.

Tần Dương nghe Trương Minh nói vậy, trong lòng vẫn còn chút áy náy, hắn do dự một lát, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp:

- Nếu chẳng qua là để rèn luyện kỹ năng trình diễn thì em cũng có thể tham gia, đến lúc đó em đeo mặt nạ, làm khách mời thần bí là được rồi…

Trương Minh cười nói:

- Nếu em quả thực không muốn nổi tiếng, không muốn rước phiền phức vào mình, đó cũng là một biện pháp hay. Cũng giống như chương trình truyền hình “Ca sĩ giấu mặt” đó, dựa vào tiếng hát mà làm rung động người nghe, em cũng có thể dùng tiếng đàn của mình làm rung động lòng người.

Tần Dương cũng cảm thấy cách này có thể dùng được:

- Chuyện này em còn muốn hỏi qua Miêu Toa một chút, dù sao cũng là concert của chị ấy, chị ấy cũng chỉ muốn giúp em, không biết chị ấy có đồng ý với cách này hay không?

- Chắc sẽ đồng ý thôi, để thầy gọi em ấy giúp em.

Thấy Trương Minh chủ động muốn giúp mình mở miệng nói ra chuyện này, Tần Dương cười nói:

- Thầy, không cần làm phiền thầy vậy đâu, để tự em nói với chị ấy, nếu được thì em thử một chút, nếu không được thì hẳn tính tiếp.

Trương Minh gật đầu:

- Được rồi, dù sao sau này cũng là em làm việc với em ấy, em nói cũng tốt.

- Vâng, thầy cứ để em hỏi.

Cuối cùng Trương Minh lại dặn dò:

- Mặc dù thầy không biết phiền phức mà em nói đến là gì, nhưng thầy không ép em, em tự mình quyết định là được, không cần băn khoăn vì thầy.

- Vâng, cảm ơn thầy.

Tần Dương cúp điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Trương Minh đối xử với hắn rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy, Tần Dương càng cảm thấy mình phụ sự kỳ vọng của Trương Minh.

Cứ tính như vậy đã, để tối bàn bạc với Miêu Toa thử xem sao.

Nếu chị ấy từ chối, thì càng đơn giản, mình cũng không cần lo nghĩ nữa.



- Đeo mặt nạ? Khách mời biễn diễn thần bí?

Trong phòng làm việc của quản lý quán bar Mộng Điệp, Miêu Toa trợn tròn hai mắt, có chút giật mình nhìn chằm chằm Tần Dương.

Trong lòng Tần Dương cười khổ một cái, lúc trước Miêu Toa mời mình làm khách mời mình còn từ chối chị ấy, mà mới qua một ngày mình đã thay đổi chủ ý, còn nói ra yêu cầu quá đáng như muốn đeo mặt nạ nữa.

Đúng là có chút lúng túng.

Cũng không có cách nào khác, vì có lý do hắn không thể để lộ mặt, nhưng lại không muốn làm thầy thất vọng, cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp dung hòa cả hai này thôi.

- Vâng, đúng vậy, em biết em đưa ra yêu cầu này là không thỏa đáng, nếu như chị cảm thấy không thích hợp, vậy…

Tần Dương còn chưa nói hết, Miêu Toa đã cắt ngang lời của Tần Dương, cười hỏi:

- Đây là biện pháp mà thầy Trương nghĩ cho cậu à?

Tần Dương lắc đầu:

- Thầy ấy hy vọng em có thể gia tăng kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu nên em nghĩ đến biện pháp này, giống như show “Ca sĩ giấu mặt” vậy. Dĩ nhiên họ đã là ngôi sao, em chỉ là người mới nên không thể so với nhau được, cho nên nếu chị cảm thấy không được, cứ coi như em chưa từng nói mấy lời này đi!

- Được mà, sao lại không chứ?

Ánh mắt của Miêu Toa sáng lên, vỗ vào mặt bàn trước mặt một cái, cười nói:

- Biện pháp đeo mặt nạ này rất mới mẻ, độc đáo, rất có điểm nhấn.

- Hả?

Tần Dương mù mờ nhìn khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn của Miêu Toa, không từ chối, vậy là đồng ý à?

Mới mẻ, độc đáo?

Rất có điểm nhấn?

Miêu Toa cười hì hì nói:

- Cậu vốn là người mới, cũng không có bất kỳ danh tiếng nào, cho dù là không đeo mặt nạ cũng không ai biết cậu, nếu cậu đeo lại thêm chút thần thái huyền bí, hợp với tiếng đàn mạnh mẽ của cậu nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn.

Tần Dương hồi phục lại tinh thần:

- Chị Miêu, ý của em là, em muốn đeo mặt nạ để biểu diễn là vì không muốn ai biết đến em, chỉ có chị biết em là ai, sau chuyện này nếu có ai hỏi, chị cũng đừng nói ra tin tức của em…

Miêu Toa búng một ngón tay, mỉm cười nói:

- Không thành vấn đề, tôi tuyệt đối không nói, nếu như có nói, tôi cũng chỉ nói cậu là một người bạn của tôi, đến giúp tôi thôi, còn là ai ấy à, cứ để cho bọn họ tự đoán. Ha ha, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này cũng đã thấy thú vị rồi.

Tần Dương nghe Miêu Toa đã hứa không nói ra, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Như vậy có được không, có mang lại phiền phức gì cho chị không? 

- Phiền phức gì chứ, âm nhạc là dùng để thưởng thức, mọi người cùng nhau thưởng thức, xong rồi thì concert cũng thành công, không cần quá để ý đến chi tiết đâu.

Miêu Toa hiển nhiên là một người phụ nữ rất có mưu lược, không chút do dự đồng ý với yêu cầu của Tần Dương, hơn nữa còn nghĩ xong hết một loạt chuyện sau này rồi.

- Cậu không phải là không thích nổi tiếng sao? Ha ha, nếu sau này có cần biểu diễn gì đó, cậu chỉ cần đeo mặt nạ tham gia, dù sao cũng chỉ có mình tôi biết. Nếu cậu bỗng nhiên nổi tiếng thật, có người muốn tìm cậu thì cũng phải đến tìm tôi, tôi có thể miễn cưỡng trở thành người đại diện của cậu. Yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ thân phận của cậu đâu.

Tần Dương trợn mắt há mồm, lúc này mới bàn đến chuyện của concert mà chị đã nghĩ đến chuyện trình diễn sau này, có cần nghĩ như xa xôi vậy không?

Miêu Toa cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Nếu đã đeo mặt nạ, người thần bí nên thể hiện ra thực lực mạnh mẽ nhất mới có thể tạo ra sự tương phản rõ nét, sân khấu trình diễn của cậu nhất định phải đủ hoang dã, đủ mãnh liệt mới được. Thế cậu chuẩn bị biểu diễn bài nào vậy?
Bình Luận (0)
Comment