Chí Tôn Đặc Công

Chương 142

Để đáp lại những lời tra hỏi đầy lo lắng của Kiều Vi, Tần Dương thành thật trả lời:

- Ở trên lưng và cánh tay bị gậy sắt đánh vào, các chỗ khác không sao.

Sắc mặt của Kiều Vi hơi đổi:

- Thế thì phải cẩn thận kẻo có nội thương. Những kẻ này đều là loại người hung ác đó. Để tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Bản thân Tần Dương là người tu hành, hơn nữa y thuật của hắn cao minh nên hiểu rất rõ tình trạng của bản thân. Dù đúng là mình bị đánh trúng mấy lần nhưng chỉ có cơ bắp bị thương chứ xương cốt hay nội tạng không có vấn đề gì. Do đó hắn không muốn đi bệnh viện chịu khổ. Để chứng minh cho Kiều Vi thấy, Tần Dương bèn giơ tay duỗi chân trước mặt cô.

- Không cần đâu, cô nhìn xem, tôi vẫn cử động tự nhiên được, không có chuyện gì đâu.

Kiều Vi kéo cánh tay của Tần Dương đi ra ngoài:

- Có sao không thì cậu nói không tính. Bác sĩ nói mới tính. Mau đi, tôi dẫn cậu đến bệnh viện.

Ở bên cạnh, Cao Quân thấy Kiều Vi dắt tay Tần Dương đi thì vội vàng hỏi:

- Đội trưởng Kiều, chúng ta xử lý những người này như thế nào?

Ánh mắt chán ghét của Kiều Vi đảo qua đám người Tề Cường. Cô luôn hận loại người này bởi trong mắt Kiều Vi, họ là những kẻ gây nguy hại cho xã hội, là những nhân tố không ổn định. Nói một cách nặng nề hơn, bọn họ chính là cặn bã, rác rưởi của xã hội.

Kiều Vi khoát tay áo, nói:

- Mấy kẻ này đều là những người hay làm việc ác, bị thế cũng là gieo gió gặt bão mà thôi. Những kẻ bị thương thì đưa đến bệnh viện, những kẻ không bị thương thì đưa về đồn, nhốt một hôm rồi ngày mai sẽ thẩm vấn sau.

Cao Quân liếc nhìn Tần Dương:

- Đội trưởng Kiều, theo nguyên tắc, chúng ta cũng phải lấy lời khai của Tần Dương.

Kiều Vi không hề quan tâm, hời hợt đáp:

- Trước tiên tôi sẽ đưa Tần Dương đến bệnh viện để kiểm tra, sau đó tôi sẽ đích thân lấy lời khai của cậu ta… Còn cậu thì đến quán bar Mộng Điệp để xác minh tình hình. Ngoài ra cũng cần ghi chép lời khai của các hộ gia đình xung quanh. Thêm nữa, cậu cũng cần lấy đoạn băng từ máy quay giám sát ở đường lớn.

Cao Quân gật đầu:

- Được, để tôi làm.

Kiều Vi quay đầu rời đi, không thèm liếc nhìn những tên lưu manh đang nằm vật vã trên đất lấy một cái. Điều này thể hiện rõ ràng quan điểm của cô: gieo gió thì gặt bão.

Chuyện này có phải là phòng vệ chính đáng hay không thì Kiều Vi không quan tâm.

Nếu đối phương là người bình thường, bị đánh đến mức thê thảm như thế thì có lẽ Kiều Vi cũng sẽ cân nhắc xem xét tình hình. Thế nhưng những người này không phải là hạng tốt lành. Hơn hai mươi, ba mươi người vây đánh một người rồi bị người ta đánh lại thì rõ ràng là phòng vệ chính đáng.

Tần Dương không đánh chết người, chỉ gãy tay, gãy chân chút thôi nên mình không cần quá quan tâm.

Tần Dương đi theo Kiều Vi đến chỗ xe ô tô của cô – một chiếc xe việt dã mang thương hiệu Vạn Thành có giá khoảng 20 vạn đồng. Tần Dương ngồi xuống ghế cạnh ghế tài xế, cười khổ nói:

- Kiều tiểu thư, tôi không sao đâu, không cần đi bệnh viện.

Kiều Vi không quan tâm đến lời nói của Tần Dương, nhanh chóng khởi động ô tô, nhấn ga lên đường thẳng tiến bệnh viện.

- Kiểm tra một chút để đề phòng vạn nhất. Nếu thân thể bị người ta đánh có thể dẫn đến nội tạng bị ảnh hưởng. Có thể lúc ban đầu sẽ không cảm thấy gì nhưng đến lúc phát hiện ra có vấn đề thì đã muộn rồi!

Tần Dương nhìn thấy Kiều Vi nhiệt tình như thế, cố gắng đưa mình đến bệnh viện cũng vì tốt cho mình nên không từ chối nữa, chỉ cảm ơn:

- Được rồi, vậy thì cảm ơn cô, Kiều tiểu thư.

Kiều Vi cười hào sảng:

- Không cần khách khí như thế, cậu có thể gọi thẳng tên tôi là được. Lần này cũng là lần gặp mắt thứ ba của chúng ta rồi nhỉ.

Tần Dương cười đáp:

- Đúng thế, là lần thứ ba.

Kiều Vi hiếu kỳ hỏi:

- Ê, Tần Dương, cậu có luyện võ đúng không? Quả là người biết đánh đấm, có thể đánh gục nhiều người như thế là chuyện người bình thường không thể làm nổi.

Tần Dương sờ mũi, hơi xấu hổ nói dối:

- Ừm, lúc nhỏ tôi đã luyện võ cùng sư phụ, luyện cả kĩ thuật cận chiến cho nên khả năng đánh nhau của tôi khá giỏi. Hơn nữa mấy kẻ này cũng chỉ cậy đông người. Chỉ cần đánh gục mấy tên một cách tàn nhẫn là cả bọn sẽ sợ run cầm cập ngay.

Kiều Vi cười nói:

- Quả thật, cậu ra tay rất độc ác, có không ít kẻ gãy tay, gãy chân đó.

Tần Dương ừ một tiếng, thành thật nói hết mọi sự:

- Tôi còn dùng cục gạch để đập vào tay mấy người …

Kiều Vi sửng sốt trong giây lát rồi hiểu được:

- Vị bọn hắn muốn phế tay của cậu nên cậu mới đánh nát tay của bọn hắn?

Tần Dương nhìn thẳng vào Kiều Vi:

- Đúng thế.

Kiều Vi thấy Tần Dương nhìn mình chăm chằm thì không nhịn được cười:

- Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Chẳng lẽ cậu sợ rằng tôi nghe xong mấy lời vừa rồi sẽ bắt cậu lại ư?

Tần Dương cười cười:

- Vì chúng ta là bạn bè nên tôi mới nói sự thật cho cô biết.

Kiều Vi hỏi tiếp:

- Thế tay của bọn họ có thể chữa trị hay tàn phế trọn đời?

- Có thể chữa khỏi nhưng sẽ khó được như cũ. Ít ra là không thể đánh nhau nữa.

Kiều Vi cười rộ lên:

- Thế thì chẳng phải cậu khiến bọn hắn không thể nào làm được người xấu về sau nữa hay sao? Thế thì đây lại thành chuyện tốt nha. Vốn dĩ việc này là do bọn hắn tự rước họa vào thân, thật là đáng đời, cậu vừa mới trừ hại vì dân đó.

Tần Dương hơi kinh ngạc, vốn dĩ hắn còn lo ngại rằng đầu óc Kiều Vi máy móc nên sẽ gây phiền toái cho hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không sợ, dù là thân phận thượng tá hay thân phận thành viên tại ngũ của Long Tổ đều có thể giải quyết sự việc này rất đơn giản. Chẳng qua, hắn không muốn bộc lộ thân phận khiến bản thân gặp nhiều phiền phức.

Kiều Vi nhìn biểu hiện của Tần Dương thì không nhịn được cười:

- Xem ra cậu vừa lo lắng tôi sẽ bắt cậu đấy. Cái cậu này, nếu tôi không phải là cảnh sát, làm việc gì cũng phải có bằng chứng thì tôi cũng muốn đánh đập bọn chúng một hồi khiến bọn chúng không dám làm điều ác nữa. Hôm nay coi như cậu đã làm việc mà tôi hằng mong muốn nên tôi còn muốn cảm ơn cậu nhiều.

Tần Dương sửng sốt:

- Tại sao cô nói thế?

Kiều Vi thở dài:

- Trông xã hội, loại người nào cũng có. Loại người như Tề Cương chỉ kinh doanh làm vỏ bọc còn thực chất là lén lút làm nhiều chuyện mờ ám. Nhưng chúng tôi không thể tìm ra những bằng chứng chứng minh sự vi phạm của bọn họ. Do đó dù bắt được những kẻ này thì cũng có những “con dê” đứng ra thế tội. Đánh nhau chỉ là chuyện thường ngày đối với bọn họ, dù có bị bắt giữ thì cũng chỉ giữ được từ mười ngày đến nửa tháng nên bọn họ không sợ.

- Như vừa rồi cậu đánh đám người kia bị thương thì tám đến chín phần mười trong chỗ đó đều đã từng bị tạm giữ tại đồn cảnh sát. Thế nên tôi mới nói cậu xả giận cho tôi. Kẻ ác phải có kẻ ác hơn trị. Chúng tôi đối xử tử tế với bọn họ thì bọn họ không hề sợ. Tôi đoán rằng kiểu đánh đập tàn nhẫn như của cậu sẽ khiến bọn họ sợ, lúc làm chuyện xấu xa về sau cũng phải cân nhắc nhiều.

Ánh mắt của Tần Dương nhìn Kiều Vi mang theo sự kinh ngạc:

- Suy nghĩ của cô có vẻ đúng…

Kiều Vi hừ lạnh:

- Dù hiện tại tôi là cảnh sát nhưng nếu trở về cổ đại thì tôi không muốn tiếp tục làm bộ khoái (Editor: bộ khoái: nghề tương đương với cảnh sát hồi xưa). Tôi muốn làm một nữ hiệp đi hành hiệp trượng nghĩa, làm điều mình yêu theo cách mình yêu.

Tần Dương không kìm được mà cười khẽ, cô nàng Kiều Vi này quả là thú vị.

Kiều Vi đột nhiên nhớ tới một việc, cười tủm tỉm hỏi:

- Trước đó cậu cũng từng bắt mấy tên lưu manh cống nạp mười vạn đồng đúng không. Lần này, những tên lưu manh này dám trêu vào cậu, cậu đã đánh gục toàn bộ, thế đã yêu cầu bọn họ nhả ra bao nhiêu tiền rồi?

Tần Dương im lặng:

- Đến việc này mà cô cũng tò mò sao?

Kiều Vi cười to:

- Tất nhiên rồi, tôi còn hơi áy náy không biết có phải vì chúng tôi xuất hiện nên cắt ngang kế hoạch phát tài của cậu không?

Mặt Tần Dương đen lại… Cô Kiều Vi này cho rằng mình dọa người đến nghiện rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment