Chí Tôn Đặc Công

Chương 145

Tần Dương vừa nghe Lâm Trúc nói vậy, nhất thời biết hắn nói là chuyện kia, dù sao chuyện này gần đây ở Hoa Hạ cũng được bàn tán xôn xao.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Cậu chỉ có một người, một máy tính, có thể đánh chiếm trang web của đối phương, khiến trang web bị sập?

Lâm Trúc lắc đầu:

- Không phải, khiến trang web bị sập là do lưu lượng cực lớn trong chớp mắt nên trang web không thể chịu đựng được dẫn đến bị sập. Tôi chỉ là tìm thấy cửa sau, đổi nội dung trang web bọn họ một chút, sau đó cắm đầy cờ hiệu, viết thêm chút chữ mà thôi.

Tần Dương bừng tỉnh, chợt tò mò hỏi:

- Cậu viết gì?

Trên mặt Lâm Trúc hơi có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

- Tôi viết “Phạm vào Hoa Hạ của ta, tuy xa ắt phải giết”…

Tần Dương giơ ngón cái lên, cười hì hì nói:

- Làm hay lắm!

Lâm Trúc nghe Tần Dương khen ngợi mình, trên mặt nhất thời có chút hưng phấn không che giấu được, nhưng chợt có chút khẩn trương nhỏ giọng dặn dò:

- Chuyện này cậu không thể nói cho người khác biết, nếu không tôi xong đời luôn.

Tần Dương ừ một tiếng, bảo đảm nói:

- Yên tâm, tôi giúp cậu giữ bí mật, có điều sao cậu muốn kể chuyện này với tôi?

Lâm Trúc gãi đầu, cười nói: 

- Một mặt là do cậu nhìn thấy rồi, cũng đoán được rồi, mặt khác tôi tin cậu, hơn nữa lão đại cậu rất thần bí, trước đây những việc cậu làm e là cũng không đơn giản…

Chân mày Tần Dương hơi nhếch lên:

- Ồ? Sao lại nói vậy?

Lâm Trúc có chút lúng túng nói:

- Nếu tôi nói ra, cậu không được nổi giận đấy.

Tần Dương nghe Lâm Trúc nói vậy, tựa hồ hiểu ra gì đó, mỉm cười nói:

- Cậu điều tra tôi?

Lâm Trúc lúng túng gật đầu:

- Ừ, những gì lão đại cậu trước đây biểu hiện ra tuyệt đối không phải một học sinh bình thường có thể có. Tôi nhất thời tò mò liền tra tư liệu của cậu…

Tần Dương cũng không tức giận, thấp giọng cười nói:

- Tra được gì rồi sao?

Lâm Trúc gãi đầu một cái, có chút mông lung nói:

- Gia đình gì đó của cậu tôi đều tra được, quỹ tích trưởng thành cuộc sống tôi cũng tra rồi, nhưng chính giữa có mấy năm trống không, chỉ tra được mấy năm nay hình như cậu xuất ngoại, nhưng làm gì thì không tra ra…

Tần Dương cười cười, Lâm Trúc có thể nói ra những điều này chúng tỏ hắn thật sự đã điều tra mình, có điều hắn không tra được cũng là bình thường. Dù sao thân phận đặc công Long Tổ của Tần Dương là tuyệt mật, người ngoài không thể nào tra được, mặc cho hắn là hacker siêu cấp. Vì phần này trên sơ lược cuộc đời hắn là ngụy tạo, để phòng ngừa có người điều tra bản thân.

Lâm Trúc nhẹ giọng nói:

- Mặc dù không biết rốt cuộc cậu làm gì, nhưng chắc hẳn không đơn giản. Hơn nữa chúng ta là bạn cùng phòng, là bạn bè, cũng đáng tin cậy nên tôi mới nói với cậu, huống hồ tôi cũng không làm chuyện gì xấu…

- Ừ, cùng một vị trưởng bối xuất ngoại, lăn lộn mấy năm.

Tần Dương thuận miệng trả lời một câu, cười nói:

- Có điều cậu làm mấy thứ này trong phòng ngủ rất dễ bại lộ thân phận.

Lâm Trúc cười khổ nói:

- Tôi thấy cậu trễ như vậy vẫn chưa về, tưởng là cậu không về, Tôn Hiểu Đông ngủ say như chết, kết quả không ngờ cậu về vừa vặn bắt gặp...Nhưng điều lão đại cậu nói là một vấn đề, xem ra sau Quốc khánh tôi phải dọn ra ngoài rồi.

Tần Dương không hề ngạc nhiên với quyết định này của Lâm Trúc, hacker bình thường đều tích hoạt động một mình, dù ở chung cũng nhất định là đồng loại, còn hắn ở cùng với mọi người như thế này, còn làm hoạt động hacker, sớm muộn e rằng bị phơi bày.

- Ừ, chắc chắn rồi sao?

Lâm Trúc ừ một tiếng nói:

- Thật ra ban đầu tôi vào trường học đã muốn ở phòng riêng, nhưng ở cùng mọi người rất vui vẻ, nên tôi cứ mãi câu kéo không hành động. Có điều tôi quả thực cần một không gian riêng, tôi cũng muốn mua một ít dụng cụ, dựa vào một cái máy tính không thể được…

Tần Dương quan tâm hỏi:

- Có vấn đề về mặt kinh tế sao?

Lâm Trúc cười nói:

- Không vấn đề gì, hai năm này tôi cũng giúp không ít phần mềm diệt virus hoặc những sản phẩm khác tìm ra sơ hở, hơn nữa còn tạo ra phương án bù đắp, mấy công ty lớn đó đều rất có tiền, ra tay cũng rất hào phóng…

Tần Dương gật đầu hiểu rõ, cách kiếm tiền mà Lâm Trúc nói cũng là cách kiếm tiền rất chính đáng của hacker. Rất nhiều sản phẩm của công ty phần mềm đều có chỗ sơ hở, những chỗ sơ hở này có lớn có nhỏ, tìm ra những sơ hở này rồi tạo ra phương án bù đắp, những công ty này bình thường đều đồng ý đưa ra thù lao tương ứng, thuê hacker trá hình làm kĩ thuật viên công ty bọn họ, hơn nữa còn là loại rất cao cấp.

Hacker cũng có chính có tà, có hacker lợi dụng kỹ thuật muốn làm gì thì làm trông thế giới internet, có hacker lợi dụng kỹ thuật là chuyện tốt, kiếm tiền chính đáng.

- Được, chúng ta giữ bí mật cho nhau đi.

Tần Dương mỉm cười nói với Lâm Trúc, những gì bản thân hắn trải qua thực ra không sợ bị bại lộ, vì có thể bị người khác tra ra đều là thứ người khác có thể tra, những thứ không thể bị người khác nhìn thấy thì không tra được, hắn nói vậy cũng để làm Lâm Trúc yên tâm.

- Được!

Tần Dương suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Chỉ cần cậu không làm chuyện xấu, nếu do kỹ thuật của cậu gây phiền phức cho phía chính phủ, cậu có thẻ nói với tôi, có lẽ tôi sẽ tìm cách giúp cậu. Ừ, vị trưởng bối kia của tôi có chút quan hệ.

Ánh mắt Lâm Trúc sáng lên, nghiêm túc gật đầu:

- Được, cảm ơn lão đại!

Tần Dương cười ha ha nói:

- Anh em cùng lớp, không cần khách sáo.

Đang lúc nói chuyện, Lâm Trúc đã giúp Tần Dương thoa xong thuốc, đậy nắp hộp lại trả cho Tần Dương:

- Thoa xong rồi, có điều khi ngủ tốt nhất cậu nên nằm nghiêng, nếu không cao thuốc sẽ dính lên giường.

Tần Dương ừ một tiếng: 

- Được!

Sáng ngày thứ hai, Tần Dương ngủ nướng, mãi đến gần mười hai giờ mới dậy, sờ vết thương trên người một chút, cảm thấy cao thuốc thoa đã có tác dụng, đã giảm sưng rồi, sờ lên cũng đau nữa.

Tần Dương mặc quần áo, che vết thương trên người lại, leo xuống giường.

- Dậy rồi à lão đại? Hôm qua cậu bỏ đi đâu vậy, tôi gần một giờ mới ngủ không thấy cậu đâu, còn tưởng cậu cua được em nào ở quán bar không về nữa chứ. Nghĩ cậu lợi hại như vậy, chắc không thể xảy ra chuyện gì nên không gọi cho cậu.

Tần Dương cười cười:

- Tối qua tôi đánh đàn xong quay về bị một đám côn đồ gây sự, đánh nhau một trận nên về trễ.

- Lại đánh nhau?

Tôn Hiểu Đông lấy làm kinh hãi, nhìn khắp người Tần Dương, phát hiện tinh thần Tần Dương rất tốt, không thấy thương tích gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói:

- Đám côn đồ kia khẳng định rất xui xẻo...

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, nhiều tên phải vào bệnh viện, ước chừng một hai tháng cũng không bình phục đâu.

Tôn Hiểu Đông giơ ngón cái với Tần Dương:

- Ngầu lòi! Tôi biết ngay mấy tên côn đồ đó chọc tới cậu, khẳng định không có kết cục tốt đẹp. Đúng rồi, sau khi đánh xong cậu có muốn bọn chúng bồi thường tinh thần cho cậu không?

Tần Dương không nói, sao phản ứng đầu tiên của Tôn Hiểu Đông cũng hỏi mình chuyện này vậy, y chang Kiều Vi? Lẽ nào hình tượng của mình trong lòng họ chính là như vậy sao?

- Sao lại hỏi vậy, tôi không thể quang minh vĩ ngạn một chút sao? Sao ai cũng hỏi tôi có đòi tiền không?

Tôn Hiểu Đông cười hì hì nói:

- Biết sao được, câu “khi nào rảnh lại đến chơi” của cậu, thực sự quá đi sâu vào lòng người, khiến tôi không thể không nghĩ như vậy.

Tần Dương bĩu môi một cái:

- Vậy đúng là khiến cậu thất vọng rồi, còn chưa đánh xong cảnh sát đã tới, tôi không thể trước mặt cảnh sát đòi tiền chúng. Người không biết còn tưởng tôi quay ngược lại tống tiền người ta…

Tôn Hiểu Đông thở dài, mặt đầy tiếc nuối:

- Thế thì thật đáng tiếc!

Đáng tiếc?

Tần Dương xám mặt lại, tam quan tên này sao lại vặn vẹo như vậy?

thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Bình Luận (0)
Comment