Chí Tôn Đặc Công

Chương 147

Hôm nay cô gái mặc áo sơ mi tay phồng, ống tay áo màu đen viền hoa, bên dưới là váy ngắn lá sen, vì ngồi lái xe nên váy ngắn chệch lên trên một chút, lộ ra bắp đùi trắng bóc. 

Mắt Tần Dương quan sát đối phương một cái, liền thu ánh mắt lại, nghiêm chỉnh ngồi yên ở ghế phụ. Nhưng trong lòng hắn đang lẩm bẩm, cô gái này ăn mặc tùy tiện như vậy, trong lúc sơ ý lộ ra mấy phần khí chất kiều diễm yêu mị, dù là chỉ là một ánh mắt, cũng có thể khiến người ta cảm thấy như vậy, không đơn giản mà.

Xe khởi động đi vào làn đường.

Cô gái yên lặng lái xe, không hề mở miệng nói chuyện, Tần Dương cũng yên lặng ngồi không nói chuyện.

Tần Dương hơi nghiêng đầu, đánh giá chỗ này. Đối với hắn mà nói, thành phố vẫn rất xa lạ. Hắn quan sát những ánh đèn chói loá kia, ánh mắt có chút xa xăm.

Cô gái chuyển mắt nhìn Tần Dương, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Tần Dương rất trẻ tuổi, cô cũng biết hắn là sinh viên năm nhất đại học, nhưng trên người Tần Dương cô lại thấy được một loại trầm tĩnh không thuộc về lứa tuổi này của hắn.

Nếu là một sinh viên bình thường, khi ngồi trên xe của mình, trong một không gian chật hẹp như vậy, tiếp xúc với một đại mỹ nữ như mình, sợ là ít nhiều cũng sẽ cảm thấy có chút không tự nhiên, lúc nào cũng phải nói chuyện phá vỡ sự yên lặng khác thường này đi, ví dụ như mấy chủ đề chúng ta đi đâu, ăn gì chẳng hạn. 

Nhưng trên người Tần Dương cô không hề cảm thấy chút gấp gáp hay thiếu tự nhiên nào, hắn rất điềm nhiên, trầm tĩnh. Hơn nữa không khí trong xe cũng rất kì quái, không phải vì sự im lặng của hai người mà trở nên ngột ngạt, ngược lại tỏ ra cực kì yên tĩnh hoà bình.

Khoé miệng cô gái khẽ nhếch lên, thật là một cậu trai đặc biệt.

Tần Dương vốn tưởng là ăn khuya, có thể cũng gần đây, nhưng hắn nhầm rồi, xe đi thẳng một đường, cách xa dòng xe chạy, sau đó xuất hiện ở bờ sông. Sau khi lái một đoạn quanh bờ sông, lại tiến vào một cái ngã ba, sau đó dừng lại trước cửa một quán ăn nhìn qua rất cũ nát.

Tần Dương có chút kinh ngạc, từ chiếc xe cô gái lái, phòng cô ở, đều có thể nhìn ra cô là con nhà giàu, nhưng quán này vừa nhìn qua là thấy rất bình thường, sao cô phải đặc biệt lái xa như vậy đến đây ăn khuya?

Ngắm cảnh sông sao?

Vị trí ở đây không tồi, cách xa trung tâm thành phố sầm uất và huyên náo, bên cạnh không xa chính là sông lớn thoáng đãng, gió sông thanh mát thổi, khiến tâm trạng người ta vui vẻ lên mấy phần.

- Đi thôi.

Cô gái hơi ghé mắt, nhìn Tần Dương cười:

- Mặc dù chỗ này hơi hẻo lánh, nhưng mấy món ăn ông chủ nấu rất ngon.

Tần Dương cười, đi theo xuống xe, sau đó cùng cô gái đi vào trong quán.

- Ông chủ, đã lâu không gặp.

Ông chủ hơn bốn mươi tuổi nhìn cô gái, mắt sáng lên:

- Trang tiểu thư, sợ là hơn một năm chưa nhìn thấy cô rồi.

Cô gái khẽ mỉm cười nói:

- Vâng, gần đây bận quá, mãi không có thời gian đến đây ăn khuya. Sức khoẻ chú ổn cả chứ?

- Cũng được.

Ánh mắt ông chủ quét qua Tần Dương, hơi có hai phần kinh ngạc:

- Hôm nay vẫn như cũ sao?

Cô gái cười:

- Vâng, món ốc cay chú làm đúng là tuyệt vời, cháu đưa bạn đến ăn thử.

- Được, hai người ngồi trước đi, lập tức có ngay!

Ông chủ nhiệt tình chào hỏi, sau đó nhanh chóng đứng trong khu bếp, bắt đầu lăng xăng.

Cô gái rất tuỳ ý ngồi xuống chiếc bàn trông có vẻ cũ kĩ trước mặt, tiện tay rút khăn giấy lau dầu mỡ trên mặt bàn, còn sẵn tiện lau sạch chỗ trước mặt cho Tần Dương.

- Cám ơn.

Tần Dương miệng nói cảm ơn, sau đó hỏi:

- Cô khá thân với ông chủ ở đây nhỉ?

Cô gái khẽ cười:

- Phải, lúc trước tôi thường đến đây ăn khuya, ăn nhiều lần tự nhiên cũng quen luôn.

Thường đến đây ăn khuya?

Tần Dương nghĩ lại ánh mắt kinh ngạc ông chủ vừa nhìn mình lúc nãy, trong lòng nhất thời nghĩ đến rất nhiều thứ.

Ăn khuya chắc không phải đi một mình, có lẽ là đi cùng anh Minh cô ấy nhắc đến?

Chỗ này người có tiền bình thường sẽ không đến, nhưng trước đây cô ấy thường đến, vậy có phải chứng minh trước đây điều kiện kinh tế của cô ấy không được tốt lắm?

Tần Dương không tò mò truy hỏi, ánh mắt lướt qua cảnh đêm sông lớn bên ngoài, cười nói:

- Nơi này đúng là yên tĩnh, cách xa đô thị ồn ào, ăn chút đồ ăn, uống chút rượu, đúng là hết ý.

Mắt cô gái cũng nhìn về sông lớn bên ngoài, ánh mắt có chút mê ly:

- Phải, bây giờ khí trời chuyển lạnh, nếu sớm hai tháng, mùa hè oi bức, ăn khuya ở đây, uống chút bia đá, hóng gió sông, đó mới gọi là thoải mái.

Ông chủ bưng một mâm đậu phộng giòn đặt lên bàn, lại đặt thêm một két bia bên cạnh, đặt đồ khui bia xuống:

- Cô cậu uống trước đi, đồ ăn nóng lập tức có ngay.

- Vâng, bọn cháu không vội mà.

Cô gái cầm đồ khui bia lên, mở gọn hai chai bia, cầm một chai rót đầy vào ly trước mặt Tần Dương rồi rót đầy cho mình.

Cô gái cầm ly bia lên:

- Chính thức giới thiệu một chút đi. Trang Mộng Điệp, Trang Mộng Điệp trong Trang Chu Mộng Điệp.

Trang Mộng Điệp?

Quán bar Mộng Điệp?

Tần Dương ngẩn người, cầm ly bia lên:

- Tần Dương, Tần trong “triều Tần”, Dương trong “ánh dương”!

Trang Mộng Điệp ngửa đầu, rất hào sảng một hớp uống cạn bia trong ly, mỉm cười nói:

- Tần Dương, cảm ơn cậu hôm trước đã cứu tôi, còn đưa tôi về nhà, nếu không sợ là xảy ra chuyện rồi.

Tần Dương cười cười:

- Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà, đừng khách sáo.

Trong ánh mắt Trang Mộng Điệp có chút ý cười:

- Chuyện ở ngõ hẻm sau quán bar tối hôm qua tôi đã nghe được rồi. Cũng may cậu không sao, nếu không, tôi sợ rằng phải áy náy cả đời.

Tần Dương lắc đầu nói:

- Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, cô cũng không cần áy náy. Chuyện tôi làm là do tự tôi chọn, kết quả có thế nào đương nhiên cũng do tôi gánh vác.

Mắt Trang Mộng Điệp hơi sáng lên:

- Khi tôi vừa nghe nói cậu bị Tề Cường đưa người đến chặn đã rất kinh hãi, nhưng nghe kết quả xong lại càng giật mình hơn. Tần Dương, cậu đúng là lợi hại, không ngờ một người lại đánh gục đám người Tề Cường đến mức đi bệnh viện. 

Chân mày Tần Dương hơi giựt giựt:

- Cô quen Tề Cường?

Trang Mộng Điệp gật đầu:

- Hắn là cầm đầu mấy tên côn đồ khu này, người mở tiệm căn bản không ai không biết.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Trang tiểu thư, cô cũng mở tiệm gần khu đó sao?

- Ừ, đúng vậy, cách nhau không xa nên tôi mới có đủ thời gian đến nghe cậu đánh đàn.

Tần Dương cười nói:

- Bà chủ Trang kinh doanh gì vậy?

Trang Mộng Điệp hé miệng cười một tiếng:

- Quán bar.

Tần Dương sửng sốt:

- Quán bar?

Trang Mộng Điệp thấy biểu cảm sửng sốt của Tần Dương, không nhịn được cười hì hì, rực rỡ như hoa:

- Phải, là quán bar, cách quán bar Mộng Điệp khoảng bảy tám trăm thước, quán bar Hoàng Triêu. Có điều không phải là quán bar âm nhạc như Mộng Điệp, là loại khá ồn…

Hơi dừng lại một chút, Trang Mộng Điệp nâng ly bia lên, cười tủm tỉm nhìn Tần Dương:

- Có phải rất ngạc nhiên khi biết tôi mở quán bar, vì sao lại đến quán bar Mộng Điệp làm khách không?

Tần Dương gật đầu một cái, chợt lại hỏi dò:

- Vì tên của quán bar Mộng Điệp?
Bình Luận (0)
Comment