Chí Tôn Đặc Công

Chương 150

- Hắc hắc...

Hà Thiên Phong bị Tần Dương trêu chọc như vậy nhưng cũng không tức giận, cười tủm tỉm nắm tay cô gái đứng bên cạnh đi vào phòng ngủ.

Hiển nhiên, cô gái này chính là bạn gái mới của hắn -Tô Văn Văn, bị hắn nắm tay ở trước mặt mọi người như vậy, rõ ràng là cô vẫn hơi thẹn thùng, có hơi kéo tay lại một chút, nhưng cũng không có rút ra.

Hà Thiên Phong cười hì hì, mang theo hai phần đắc chí giới thiệu: 

- Các huynh đệ, đây là bạn gái của tôi, Tô Văn Văn.

Tô Văn Văn bị Hà Thiên Phong nắm tay như vậy, khuôn mặt cô đỏ lên khẽ chào hỏi mọi người.

Hà Thiên Phong cười nói: 

- Văn Văn, để anh giới thiệu cho em một chút, đây là lão tứ Lâm Trúc, người nhỏ tuổi nhất trong phòng bọn anh, là cao thủ máy tính, nếu như em có khó khăn gì ở phương diện máy vi tính, thì có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.

Lâm Trúc nâng mắt kính lên nói bổ sung:

- Đừng nghe hắn chém gió, tôi chỉ có chút am hiểu về phương diện phần mềm thôi, cũng không biết nhiều về phần cứng đâu.

Hà Thiên Phong nhìn Tôn Hiểu Đông đang cầm điện thoại cười ngây ngô:

- Đó là lão tam Tôn Hiểu Đông, một tên điên thích thể thao, cao thủ Taekwondo đai đỏ đen, người chơi bóng rổ, lớp phó thể dục của lớp chúng ta.

Tôn Hiểu Đông ngẩng đầu chào Tô Văn Văn, sau đó lại cúi đầu tiếp tục nhấn điện thoại.

Hà Thiên Phong hơi khó hiểu nhìn thoáng qua Tôn Hiểu Đông, cái thằng này đang làm gì vậy, thần thần bí bí, chẳng qua hắn cũng không để ý nữa, chỉ ngón tay vào Tần Dương: 

- Vị này thì phải giới thiệu long trọng, đây là lão đại của phòng bọn anh, quyền đánh tiểu lưu manh, chân đá hội Tán Thủ, hoàng tử piano Tần Dương!

Tô Văn Văn cười tủm tỉm nói:

- Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu nha, cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy người thật.

Tần Dương sờ mũi, cười ha ha nói: 

- Tôi làm gì có danh tiếng gì chứ, cậu khen quá rồi.

Tô Văn Văn cười hì hì nói: 

- Cậu đánh “Bản giao hưởng định mệnh” ở trên bữa tiệc đón người mới đã chinh phục không ít người. Cậu chính là nhân vật ngôi sao của đại học năm nhất đó, danh tiếng cũng không nhỏ đâu.

Hà Thiên Phong đứng bên cạnh cười hắc hắc nói:

- Cho nên cậu ta mới có thể trở thành lão đại của phòng ngủ bọn anh.

Tần Dương hỏi ngược lại:

- Tôi là lão đại, không phải bởi vì tôi lớn tuổi nhất sao?

Nhất thời mọi người đều cười vui vẻ, lúc này Tôn Hiểu Đông chạy tới, mặt mày hưng phấn:

- Cô ấy đồng ý rồi!

Lâm Trúc cười hắc hắc:

- Thấy chưa, thiếu niên phải dũng cảm, cứ mạnh dạn mời, không phải là đồng ý ngay sao?

Hà Thiên Phong không hiểu chuyện gì cả, tò mò hỏi:

- Ai đồng ý?

Tần Dương thoáng kể lại mọi chuyện, ánh mắt của Hà Thiên Phong sáng lên: 

- Khá lắm, lão tam, cậu cũng không chậm đâu.

Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc: 

- Không nhanh bằng cậu, không nhanh bằng cậu.

Tần Dương đưa tay xem đồng hồ: 

- Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi! Hôm nay là Quốc khánh, lại là lần đầu tiên Tô Văn Văn đến chơi, cũng là lần đầu tiên lão tam hẹn hò, chúng ta ra ngoài tìm một chỗ tốt ăn một bữa thật ngon đi.

- OK!

- Đi, ăn bữa ngon!

Hà Thiên Phong cười nói: 

- Chúng ta đi đường Tam Hòa ăn đầu cá nấu ếch Mỹ đi, mùi vị cực ngon, cũng không đắt, còn được miễn phí rượu, ừ, chủ yếu là Văn Văn thích ăn cá...

Tô Văn Văn trừng Hà Thiên Phong một cái nói: 

- Không sao mà, ăn cái gì cũng được, không cần phải để ý đến em.

Tần Dương quay đầu nhìn Tôn Hiểu Đông:

- Cậu hỏi bạn của cậu một chút xem, nếu như cô ấy không có ý kiến, vậy thì đi ăn đầu cá nấu ếch Mỹ đi.

Tôn Hiểu Đông ừ một tiếng, lấy điện thoại gọi một cuộc, nói vài câu xong thì cúp máy:

- Không có vấn đề, cô ấy cũng thích ăn cá, tôi đi xuống lầu dưới đón cô ấy, chúng ta có sáu người, phải gọi hai chiếc taxi...

Tần Dương cười nói: 

- Không cần, tối hôm qua tôi có lái xe của bạn về, hơi chật một chút, một xe là được rồi.

Ánh mắt Hà Thiên Phong sáng lên: 

- A, lão đại, là bạn bè như thế nào, mà cả xe cũng cho cậu mượn thế?

Tần Dương giải thích nói: 

- Là bạn tôi biết lúc biểu diễn trong quán bar. Tối hôm qua đi ăn khuya, cô ấy uống rượu, tôi chở cô ấy về, tiện đường nên lái xe về đây, đợi đến tối tôi lái xe tới quán bar đưa cho cô ấy.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Chẳng lẽ chính là vị nữ chủ nhân xinh đẹp của quán bar cậu làm?

Tần Dương lắc đầu, thản nhiên trả lời:

- Đúng là nữ chủ nhân xinh đẹp, chẳng qua không phải là của quán bar Mộng Điệp, mà là của quán bar Hoàng Triều.

Tô Văn Văn mở to hai mắt:

- Quán bar Hoàng Triều cơ à? Tôi đã tới đó rồi, là một nơi rất lớn đó. Tần Dương, quan hệ bạn bè của cậu thật rộng.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc, y hệt như được thơm lây vậy:

- Lão đại rất trâu bò đó, tôi cảm thấy, qua một khoảng thời gian, lão đại tuyệt đối sẽ thành đầu sỏ Đại học Trung Hải, gì mà Thăng Long xã, Anh Liên xã, toàn bộ sẽ bị lão đại giẫm ở dưới chân!

Mọi người đi xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe đỗ ở bên kia đường, lập tức ánh mắt của Hà Thiên Phong sáng lên, nói:

- Vãi chưởng, Porsche cơ à? Một chiếc này ít nhất phải một trăm ba mươi vạn, bạn bè của cậu thật hào phóng, vậy mà lại dễ dàng cho cậu lái xe về, xem ra mối quan hệ rất tốt nha.

Tần Dương mở cửa xe, cười nói:

- Tôi giúp cô ấy chút chuyện.

Hà Thiên Phong dựng thẳng ngón cái: 

- Chất vl! Vốn tôi cho là tôi đã rất trâu bò rồi, nhưng sau khi gặp lão đại, tôi thấy chỉ có thể nói “chất vl” thôi!

(Nguyên văn: 6666, ý chỉ rất trâu bò, chất chơi)

Tần Dương lái xe đến phía dưới ký túc xá nữ, cô bạn học Tôn Hiểu Đông hẹn vẫn chưa tới, Hà Thiên Phong nháy mắt mấy cái, chợt nghĩ kế nói: 

- Lão đại, cậu xem, đằng nào thì chúng ta cũng tới đây rồi, nếu không thì chúng ta mời Hàn Thanh Thanh cùng đi ăn cơm luôn đi.

Tần Dương còn chưa lên tiếng, Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc đã không chút do dự bỏ phiếu đồng ý.

- Đồng ý!

- Đồng ý cả hai tay hai chân!

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Phòng của chúng ta vẫn luôn dân chủ, số ít phải làm theo số đông, đúng không?

- Đúng, lão đại, gọi điện thoại đi.

- Lão đại, một lát nữa cậu lái xe chở mấy cô gái tới là được, mấy người chúng tôi tự đón xe đi theo.

- Đúng, gọi điện thoại nhanh lên! Hàn Thanh Thanh người ta suốt ngày dạy kèm tiếng Anh cho cậu, lại còn luyện tập đối thoại với cậu nữa, cũng cần phải mời người ăn bữa cơm nha.

Đối mặt với sự tấn công của ba người Hà Thiên Phong, Tần Dương cũng không biết làm sao, lấy điện thoại di động ra: 

- Có lẽ người ta đã ăn rồi…

- Ăn hay chưa, cứ gọi điện thoại rồi hẵng nói!

- Đúng, cứ gọi đi!

Trong lúc mọi người đang ồn ào kế bên, Tần Dương bất đắc dĩ bấm số điện thoại của Hàn Thanh Thanh.

- Alo?

Tất nhiên gọi điện thoại, Tần Dương cũng thoải mái hỏi:

- Cậu ăn cơm trưa chưa?

- Không muốn ra ngoài, đang chuẩn bị nấu mì tôm giải quyết bữa trưa đây.

Tần Dương cười nói: 

- Tôi cùng với mọi người trong phòng đang ở dưới ký túc xá nữ, chuẩn bị ra ngoài ăn đầu cá nấu ếch Mỹ. Đừng ăn mì gói, đi ăn chung không?

- Chỉ có bốn người phòng các cậu thôi hả?

Tần Dương thẳng thắn nói: 

- Còn có hai bạn nữ nữa, là bạn của lão nhị và lão tam. À, Nhạc Vũ Hân có ở đó không, gọi cô ấy đi cùng luôn đi.

- Nhạc Vũ Hân không ở đây, cô ấy về nhà rồi.

Tần Dương ồ một tiếng: 

- Vậy thì bọn tôi chờ cậu nhé?

Hàn Thanh Thanh do dự vài giây đồng hồ sau đáp ứng nói:

- Được, bây giờ tôi vẫn còn đang mặc đồ ngủ, chờ tôi mười phút đồng hồ, được chứ?

Tần Dương cười cười:

- Được, không vội, chúng tôi chờ cậu.

Tần Dương cúp điện thoại, Hà Thiên Phong cười hắc hắc, giơ ngón cái lên:

- Hoàn mỹ!

Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc đều mỉm cười tủm tỉm theo, mỗi người đều tặng cho Tần Dương một ngón cái.

- Hoàn mỹ!
Bình Luận (0)
Comment