Chí Tôn Đặc Công

Chương 175

Mấy người Tần Dương vừa tan học, đang ra khỏi lớp, thì bị một nhóm người chặn lại, đứng đầu là Chu Trạch.

Trên mũi Chu Trạch còn dán một miếng băng cá nhân, việc này khiến gương mặt vốn cũng khá tuấn tú của hắn trở nên rất buồn cười.

Đám người xung quanh Chu Trạch đa số đều là bọn người đã đánh nhau với Tần Dương, trên cơ thể ít ít nhiều nhiều đều có thương tích, mặc dù nhìn khá đông, nhưng xem ra thì chẳng có tí khí thế nào cả, ngược lại còn có chút buồn cười.

Tần Dương và mấy người dừng lại, mắt lạnh lùng nhìn Chu Trạch đứng đằng trước.

Cả bọn đều đã biết rõ chỗ dựa sau lưng của Chu Trạch, và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối sách cho mình, nên trong lòng không hề hoảng sợ.

- Chu Trạch, thế nào? Chê đánh không đủ mạnh hả, nhóm người này của mày, trông giống như những tên lính bại trận đang bỏ chạy vậy, tao nhìn mà thấy mất mặt thay. Muốn chỉnh đốn bọn tao, mày kéo cả lớp mày đến đây xem thử có được không đã, chứ chỉ dựa mày mấy đứa bọn mày, haha... 

Hà Thiên Phong phát một tràng ha ha mặt đầy vẻ hung hăng:

- Xin lỗi nhé, Chu Trạch, tao không nhắm vào mày đâu, mà là tất cả bọn mày, toàn bộ đều là rác rưởi!

Chu Trạch còn chưa mở miệng được câu nào, thì đã bị những lời nói của Hà Thiên Phong làm cho mặt đỏ bừng lên, sắc mặt hắn u ám nhìn chằm chằm Hà Thiên Phong:

- Chỉ nói mồm thì ai cũng nói được, đánh được thì đã làm sao? Chẳng lẽ giáo viên bọn mày chưa nói với bọn mày sao, bọn mày sẽ nhận được hình phạt nghiêm khắc?

Ánh mắt Chu Trạch hơi chuyển động rồi dừng lại trên người Tần Dương:

- Còn đối với mày, Tần Dương, tao đã nói rằng sẽ đuổi mày ra khỏi Đại học Trung Hải!

Tần Dương sắc mặt không đổi, thậm chí còn có ý giễu cợt:

- Cô giáo đã nói qua rồi, vậy nên...... bọn mày đến đây để uy hiếp?

Chu Trạch nhìn sắc mặt của Tần Dương, cảm thấy có phần hơi kỳ lạ. Vì nếu hắn đã biết, tại sao vẫn bình tĩnh đến vậy, thậm chí nụ cười còn có ý giễu cợt?

Chu Trạch cũng không nghĩ nhiều, hắn đã bị đánh, cộng với việc thêm mắm thêm muối kêu khổ thì chú của hắn đã tỏ rõ thái độ nhất định sẽ tống cổ Tần Dương ra khỏi trường. Mặc dù chú của hắn, Chu Kiền cũng chỉ là một trong những phó hiệu trưởng, nhưng do hiệu trưởng cũ đã lâu không quản chuyện ở trường nữa, mà Chu Kiền là một trong những phó hiệu trưởng có thực quyền lớn nhất, muốn trục xuất một sinh viên gây gổ đánh nhau, còn không đơn giản và dễ dàng lắm sao?

Có sự bảo lãnh của chú ba hắn, Chu Trạch không chờ đợi gì hơn đưa ngay người đến tìm Tần Dương, chính là để ra oai, chính là để nhìn bộ mặt thất kinh hồn vía của Tần Dương, thậm chí hắn còn hy vọng nhìn thấy Tần Dương quỳ gối cầu xin hắn buông tha......

Thế mà, Chu Trạch đã thất vọng.

- Tao đến đây để nói cho mày một sự thật, ở Đại học Trung Hải này, đừng gây rối với những người không gây vào được. Nếu không, không có kết cục tốt đâu.

Chu Trạch ngừng lại một lúc hơi ngửa cổ lên rồi tiếp:

- Nếu bây giờ mày quỳ xuống xin tao, tao có thể suy nghĩ cho mày ở lại trường học. Chỉ ghi phạm một lỗi lớn là được.

Đồng tử của Tần Dương hơi thu lại: 

- Qùy xuống cầu xin mày?

Chu Trạch khoanh hai tay trước ngực đắc ý nói:

- Đúng, nếu không, mày đợi mà bị trục xuất khỏi Đại học Trung Hải này đi, không ai có thể cứu mày cả!

Tần Dương mỉm cười, hơi quay đầu nhìn qua bọn Hà Thiên Phong và những người khác

- Có cảm thấy bộ dạng này của hắn rất đáng ghét, rất ưa đánh không?

Mắt Hà Thiên Phong sáng lên cười nham hiểm:

- Haha, tôi sớm đã nghĩ như vậy rồi, lão đại, hay là, lại lần nữa đi?

Tần Dương hơi nhếch mép, ý cười giễu cợt:

- Được, lại một lần nữa!

Tôn Hiểu Đông vẻ đắc thắng cười chế nhạo:

- Được, lại lần nữa, xem bọn họ có ngầu được như vậy nữa không!

Chu Trạch nghe những lời đó của bọn Tần Dương, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bộ dạng uy hiếp đối phương, không coi ai ra gì hai tay đút túi quần vội vàng rút ra ngay và lui lại một bước chân, thế phòng bị nhìn bọn Tần Dương:

- Bọn mày muốn làm gì?

Tần Dương cười bí hiểm: 

- Dù sao, tao cũng sắp bị đuổi khỏi Đại học Trung Hải rồi, tao nhìn mày thấy rất ngứa mắt, nên tao quyết định phải cho mày mấy trận sướng tay mới được.

Chu Trạch mặt biến sắc, trước đó hắn đã được nếm mùi lợi hại của Tần Dương, cả nhóm cũng không phải đối thủ của một mình Tần Dương được, hắn đã rất dễ dàng quật ngã hết cả bọn, ít ra thì chịu trận đòn trước đó xem như là làm vốn để đuổi cổ Tần Dương. Nếu bây giờ mà chịu đòn nữa, vậy chẳng phải là chịu đòn không công sao?

Cũng vì mới tan học, xung quanh có rất nhiều sinh viên qua lại, ít nhất cũng trên trăm người đang nhìn thấy, giữa sĩ diện và chấp nhận chịu đòn, Chu Trạch phân vân khoảng giây lát, hắn đưa ra quyết định.

- Tần Dương, mày cứ đợi đó, chúng ta đi!

Tần Dương cười nhạt: 

- Thể hiện cho đủ phong độ rồi muốn bỏ chạy hả? Làm gì có chuyện dễ dàng vậy, các anh em, lên!

Bọn Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông vốn đã kiềm chế khá lâu, thấy Tần Dương dẫn đầu xông lên đánh thì đột nhiên vô cùng hưng phấn và lao cả ra.

Chu Trạch mặt trắng bệch quay đầu là chạy, nhưng chạy không qua được Tần Dương, mới chạy được mấy bước, đã bị Tần Dương nắm lấy cổ áo từ phía sau, lôi qua người. Một bàn tay tát vào mặt hắn, mặt mũi còn đang choáng váng thì đã bị ném ra sau cho bọn Hà Thiên Phong.

Hà Thiên Phong mắt sáng lên người soải về phía trước đè lên người Chu Trạch hai tay trái phải liên hoàn đánh lên người, lên mặt Chu Trạch, Hà Thiên Phong vừa đánh vừa chửi:

- Mẹ mày, ai cho mày thể hiện?

- Muốn đuổi đại ca tao hả, đánh chết mày!

Đám người mà Chu Trạch dẫn tới nhìn thấy Chu Trạch bị đánh thành như vậy, đành lấy hết dũng khí xông trở lại muốn cứu Chu Trạch đi. Tuy nhiên, Tần Dương giống như con mãnh hổ gặp trúng bầy cừu không gì ngăn được, tóm được một tên vật ngã một tên, Tôn Hiểu Đông cũng rất dũng mãnh, không uổng công bao nhiêu năm đi đánh nhau, mặc dù không so được với Tần Dương, nhưng xuống đòn cũng rất mạnh tay và điêu luyện.

Trong nháy mắt, đám người của Chu Trạch toàn bộ bị quật ngã hết trên mặt đất, bị bọn Hà Thiên Phong đánh một trận, mặt mũi bầm dập, thậm chí có hai đứa còn bị chảy máu mũi, so với hôm qua còn thảm hại hơn.

Bọn Hà Thiên Phong đều biết rằng Tần Dương nắm được hồ sơ đen của Chu Kiền, trong lòng không phải lo sợ, tất nhiên ra tay cũng không hề nhân nhượng. Trong mắt cả bọn, thằng nhãi Chu Trạch tự tìm đến tận cửa để khiêu khích thật đúng là tự dẫn xác đến chịu đòn mà, hơn nữa thủ đoạn đê tiện của đối phương càng làm chúng thêm hăng máu, điều này làm bọn họ ra tay ắt hẳn hung hãn hơn hôm qua.

Vụ đánh lộn kịch liệt như vậy, tất nhiên có sinh viên báo cáo lên giáo viên. Các nhân viên phòng bảo vệ trường học nhanh chóng đến, nhìn một đám sinh viên nằm rạp trên mặt đất, rồi nhìn bọn Hà Thiên Phong đứng một giễu võ dương oai, trưởng phòng bảo vệ tức nổ đom đóm mắt.

- Lại là các em! Vụ lần trước đánh nhau còn chưa giải quyết, còn chưa kết thúc, bây giờ lại đánh nhau?

Tần Dương cười cười đáp:

- Không có cách nào khác, có một số người nhìn rất ưa đánh, ngứa tay không thể nhịn được!

Hà Thiên Phong cười lớn: 

- Đúng vậy, một số người chính là không biết tự lượng sức, xin bị đánh nên ngứa tay lắm không thể nhịn được, hì hì hì, đã tay quá!

Trưởng phòng Bảo vệ bị thái độ của bọn Tần Dương chọc đến tức cười:

- Các em các em còn khoái chí nữa, tất cả đến phòng bảo vệ, đừng hòng chạy trốn, chuyện hôm qua vẫn còn ghi trong hồ sơ đó...

Tần Dương mỉm cười đáp:

- Được đó, vừa hay đem cả chuyện hôm qua xử luôn một thể, nếu không trong bụng cứ đeo dai dẳng một chuyện, tóm lại không phải là tốt cho lắm.

Tần Dương quay lại:

- Lão tứ.

Lâm Trúc chạy lại, hắn người khá thấp lại là một nhà kỹ thuật, chuyện đánh nhau không phải là sở trường, lúc nãy không hề gia tham gia vào.

- Tôi đoán có người ngồi không yên rồi, cậu về phòng lấy tập tài liệu trong ngăn kéo bàn của tôi mang đến đây...
Bình Luận (0)
Comment