Chí Tôn Đặc Công

Chương 180

Trong căn phòng rộng rãi có hai cái bàn bi-a, mấy đứa con trai ăn mặc chỉnh tề đang đánh bi-a, trên ghế sa lon gần đó có cũng vài nam nữ thanh niên vừa uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ.

Đây là phòng trường học cung cấp cho các câu lạc bộ để sinh hoạt, nhưng nơi này rõ ràng đã được sửa chữa qua, dù là một loạt rượu ngon được bày trong tủ rượu, hay là những chiếc ghế sa lon bằng da thật, hoặc là đồ nội thất bằng gỗ có giá trị không nhỏ cùng với đủ loại vật phẩm trang sức đẹp đẽ đều làm cho nơi này giống như là một văn phòng cao cấp chứ không phải phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.

Đây là phòng sinh hoạt của Hội Thăng Long, cũng gọi là "Câu lạc bộ Thăng Long", chỉ có thành viên chính thức của câu lạc bộ mới có tư cách đi vào nơi này.

Trương Khôn ngồi trên ghế sa lon, bưng một ly rượu, yên lặng ngẩn người.

Mới vừa rồi cha hắn lái một chiếc xe hãng Buick mới tinh rồi dẫn theo Trương Khôn đích thân đến đại học Trung Hải gặp Tần Dương, sau đó cung kính đưa cho hắn chìa khóa xe Buick, lại còn tặng kèm thêm một tấm thẻ ngân hàng.

Cái này là lễ vật Trương Long dùng để chuộc tội với Tần Dương.

Vốn dĩ Trương Long muốn hẹn Tần Dương đi ăn cơm chiều nhưng Tần Dương đã từ chối, cho nên Trương Long mới trực tiếp đến nhà chuộc tội, hơn nữa cố ý mang theo Trương Khôn, hắn biết rõ Trương Khôn và Tần Dương có mâu thuẫn.

Trương Long ra tay rất hào phóng, chiếc xe và thủ tục giấy phép các thứ vừa đủ 30 vạn, trong tấm thẻ ngân hàng có cả 50 vạn.

Trương Khôn tận mắt nhìn thấy Tần Dương tùy ý lấy chìa khoá và thẻ ngân hàng, cũng tận mắt thấy dáng vẻ cung cung kính kính của cha mình, tuy Trương Long cũng không bảo hắn xin lỗi Tần Dương nhưng lại để hắn chứng kiến toàn bộ cảnh này, ý gì thì không cần nói cũng biết.

Người mà Trương Long không thể trêu vào thì Trương Khôn cũng không thể trêu vào. Trương Long mang hắn theo, một phần để xin lỗi, một phần khác là khuyên bảo Trương Khôn về sau đừng có đi trêu chọc Tần Dương.

Trương Long cũng không nói thêm gì vì hắn tin rằng Trương Khôn có thể hiểu, cho nên sau khi xin lỗi xong thì Trương Long liền rời đi, còn Trương Khôn thì đi tới câu lạc bộ Thăng Long, buồn bã uống rượu.

Nghĩ lại những lời, những chuyện trước kia đã làm với Tần Dương, bây giờ xem ra mình thật đúng là ngây thơ.

- Nè Trương Khôn, từ lúc cậu vào cửa đến giờ thì không nói câu nào, chỉ yên lặng uống rượu, bộ thất tình à?

Người nói chuyện là một thanh niên ngồi cạnh hắn, tên là Tất Minh Huy, một gã phú nhị đại, nhà kinh doanh khách sạn nên quan hệ với Trương Khôn không tệ.

Trương Khôn cười khổ lắc đầu:

- Dạo này tôi có yêu đương gì đâu mà thất tình?

Một cô nữ sinh trang điểm xinh đẹp cầm một chai nước uống, mỉm cười nói:

- Vậy cậu xụ mặt, hậm hực không vui vì cái gì, tới tháng hả?

Trương Khôn lắc lắc đầu nói:

- Không có gì, chỉ là cảm giác mình đã làm một chuyện rất mất mặt mà thôi.

Tất Minh Huy nâng ly chạm vào ly của Trương Khôn:

- Sao thế, có khó khăn gì cứ nói để mọi người xem có thể giúp cậu hay không...

Trương Khôn do dự một chút:

- Lúc trước tôi có một đàn em bị người khi dễ nên tôi muốn ra mặt thay nó...

- Là đứa sinh viên khoa Tiếng Anh năm thứ nhất có biệt danh là hoàng tử piano?

Nữ sinh xinh đẹp bưng đồ uống dựa vào ghế sa lon, cười tủm tỉm nói:

- Trước đó đã nghe cậu nói qua, giờ thế nào?

Trương Khôn cũng ngượng ngùng nói ra chi tiết, cười khổ nói:

- Cha tôi vừa mang tôi đi chuộc tội, còn tặng hắn một chiếc xe Buick giá trị 30 vạn, đưa cả một tấm thẻ ngân hàng, có bao nhiêu tiền bên trong thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ sẽ không thấp hơn chiếc xe kia.

Toàn bộ mọi người đều lấy làm kinh hãi, tư thế uống rượu của Tất Minh Huy đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt giật mình hỏi:

- Chỉ vì cậu và nó xung đột thôi hả?

Trương Khôn lắc đầu:

- Không phải, do bọn họ đi quán karaoke rồi phát sinh xung đột với người của cha tôi.

Đôi mắt mọi người lại mở to hơn nữa, lúc trước đã cảm thấy kỳ lạ, Trương Khôn chỉ là một sinh viên, cũng không phát sinh xung đột gì với Tần Dương, sao mà phải đền nhiều tiền như vậy chứ?

Nghe Trương Khôn kể xong thì mọi người mới hiểu được, thì ra không phải là vì Trương Khôn chuộc tội, mà là chính Trương Long đắc tội Tần Dương nên mới tới cửa đền tội!

Nghĩ đến đây mọi người thầm giật mình.

Quan hệ xã hội của Trương Long khá phức tạp, thủ hạ cũng rất nhiều người, có thể nói muốn tiền có tiền, muốn người có người, nhờ có quan hệ nên có những chuyện rất nhiều người khác không thể làm hoặc là không tiện làm thì với hắn lại dễ dàng làm được. Cũng bởi vậy, hắn được người ta gọi là anh Long, có địa vị đặc thù, nhưng mà bây giờ ngay cả anh Long cũng phải cúi đầu nhận sai?

Tất Minh Huy để ly rượu trong tay xuống, giật mình hỏi:

- Tên Tần Dương này có địa vị thế?

Mỹ nữ xinh đẹp cũng hỏi:

- Đúng đó, người này dường như không phải dân bản xứ mà còn có năng lực lớn như vậy. Cha cậu đã xảy ra xung đột với hắn, thế́ biết lai lịch của hắn nhỉ?

Trương Khôn lắc đầu:

- Không có, lúc ấy bọn thủ hạ của cha tôi bị hắn đánh tơi bời, cha tôi bèn gọi điện cho một vị lãnh đạo trong thành phố, nhưng mà 2 phút sau ông ấy nhận được cuộc gọi từ vị lãnh đạo kia nói rằng cha tôi chớ chọc vào hắn, nói hắn không thể trêu vào...

Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, lãmh đạo trong thành phố nói thẳng với Trương Long là không thể trêu vào Tần Dương?

Một thanh niên ngồi bên cạnh nãy giờ không có lên tiếng bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó vỗ đầu một cái:

- À, tôi nhớ rồi...

Tất cả đều quay đầu, bị động tác của thanh niên này làm cho giật mình, mỹ nữ xinh đẹp cả giận nói:

- Diệp Kiếm Phi, cậu rống lên làm gì, muốn hù chết người à.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi!

Diệp Kiếm Phi vội vàng xin lỗi, sau đó đôi mắt sáng lên nói:

- Tôi nhớ tới hai ngày này xảy ra một chuyện cũng có liên quan đến hoàng tử piano.

- Chuyện gì?

Tất cả mọi người đều lập tức có hứng thú, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm người thanh niên kia.

Vẻ mặt Diệp Kiếm Phi hưng phấn nói:

- Phó hiệu trưởng Chu Kiền có một đứa cháu tên là Chu Trạch công khai theo đuổi hoa khôi năm nhất, cũng là mỹ nữ khoa tiếng Anh Hàn Thanh Thanh, nhưng Hàn Thanh Thanh và hoàng tử piano có quan hệ mật thiết nên Chu Trạch tuyên bố muốn đuổi hoàng tử piano ra trường học, sau đó bọn hắn đã xảy ra xung đột tại sân bóng rổ...

- Tên hoàng tử piano có tiếng là đánh nhau giỏi, một mình đánh ngã Chu Trạch và người hắn dẫn theo, sau đó phó hiệu trưởng Chu Kiền lên tiếng, muốn phạt nặng con sâu làm rầu nồi canh dám thay đổi phong cách trường học, hiển nhiên là nhằm vào hoàng tử piano...

Trương Khôn khó chịu xen vào:

- Nó tên là Tần Dương.

Diệp Kiếm Phi ồ một tiếng, tiếp tục kể:

- Sau khi có tin đồn rằng thằng kia sẽ bị phạt, Chu Trạch dẫn người đi thị uy, ai biết lại bị hoàng tử piano... Tần Dương hung hăng đánh cho một trận. Chu Kiền biết được tin tức thì tự mình chạy tới, các cậu đoán sau đó như thế nào?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật sự không quan tâm chuyện này nên tất nhiên không biết kết quả.

Trương Khôn lại mơ hồ đoán được gì đó, không xác định hỏi:

- Sau đó Tần Dương không hề bị gì hết?

- Đúng rồi đó!

Diệp Kiếm Phi vỗ đùi, hưng phấn nói:

- Bọn người Tần Dương cũng không bị chi cả, nhưng mà đầu sỏ gây chuyện là Chu Trạch lại bị xử phạt nặng, những người khác thì bị cảnh cáo nghiêm khắc...

Tất cả mọi người lần nữa mở to hai mắt, ánh mắt kinh ngạc.

Đậu má, còn có chuyện này?

Phó hiệu trưởng Chu Kiền cũng phải thua?

Vốn dĩ muốn nghiêm trị Tần Dương, nhưng sau cùng lại xử phạt cháu trai mình, còn Tần Dương lại không hề bị gì?

Tần Dương là ai?

Địa vị lớn như vậy?

Một thanh niên cao lớn vẫn luôn dựa vào cạnh bên bàn bi-a bỗng nhiên xoay người, trầm giọng hỏi:

- Nếu hắn đã không đơn giản, vậy chúng ta có nên kéo vào Hội Thăng Long không?

Trương Khôn trợn tròn mắt, giật mình đáp:

- Phó hội trưởng, trước đó tôi và nó đã có xích mích, chưa chắc nó sẽ đồng ý gia nhập đâu.

Thanh niên cao lớn bật cười:

- Không phải cha của cậu đã nhận lỗi rồi à, hắn cũng đã chấp nhận, vậy chuyện này tất nhiên cũng kết thúc, không ảnh hưởng đến việc chúng ta mời hắn gia nhập Hội Thăng Long. Có thành công hay không, thử một lần là biết thôi.
Bình Luận (0)
Comment