Chí Tôn Đặc Công

Chương 187

- Tần Dương, cậu không đi xem buổi biểu diễn thật à?

Tần Dương ngẩng đầu, mỉm cười nói:

- Ừ, tôi còn có chút chuyện, các cậu đi xem đi, chơi vui vẻ nhé.

Nhạc Vũ Hân vẻ mặt có chút thất vọng, miệng lầm bầm nói: 

- Có cơ hội tốt để hẹn hò như vậy mà không đi, thật là lãng phí.

Tần Dương cười cười, không tiếp lời.

Phải đi chứ, chỉ là không đi cùng các cậu, mà còn phải đi sớm hơn các cậu nữa.

Bọn người Hà Thiên Phong đang thảo luận rất sôi nổi về việc đi đến Trung tâm thể thao quốc gia Olympic như thế nào. Cuối cùng kết quả cuộc thảo luận là mọi người sẽ sớm một chút, tìm chỗ cùng nhau ăn cơm, nếu chờ ăn uống xong xuôi mới đi, lúc đó sợ đường sẽ bị kẹt xe mất.

Tần Dương không tham gia thảo luận cùng mọi người, một mình lặng lẽ về phòng, sau đó lái xe đi thẳng đến Trung tâm thể thao quốc gia Olympic.

Tần Dương cất sẵn mặt nạ trong xe, treo sẵn thẻ nhân viên làm việc, im lặng đi vào hội trường từ phía sau nơi nhân viên làm việc.

- Tới rồi hả, thay quần áo trước đi, sau đó em có thể ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, buổi biểu diễn 7:30 sẽ bắt đầu, tiết mục của em biểu diễn vào lúc là 8 giờ 15, tranh thủ trong lúc em biểu diễn, chị sẽ thay đồ, đồng thời cũng nghỉ ngơi một chút, đến lúc đó sẽ có người báo trước cho em ra.

Tần Dương khẽ ừ một tiếng, cũng không nhiều lời.

Miêu Toa nháy mắt mấy cái, nói khẽ:

- Bình tĩnh vậy, đến lúc đó có những mấy vạn người xem đó, để xem em còn có thể bình tĩnh như bây giờ không?

Tần Dương im lặng vài giây, mỉm cười nói:

- Vậy phải chờ ra sân mới biết.

Miêu Toa khóe miệng nhếch lên: 

- Em có hồi hộp hay không chị không biết, nhưng ngược lại bỗng nhiên chị thấy có chút hồi hộp rồi đây. Mấy vạn người mà, chị chưa từng biểu diễn trước nhiều người như thế...

Tần Dương khẽ nói:

- Cố gắng hát là được, còn một người nghe, hay là mấy vạn người nghe, là chuyện của người khác, không có liên quan gì đến chị.

Miêu Toa ánh mắt sáng lên:

- Thật là biết nghĩ, yên tâm đi, hồi hộp là chuyện hồi hộp, nó sẽ chỉ càng làm cho chị thêm hưng phấn, cảm xúc càng thêm dâng lên. Hôm nay chị sẽ chơi một trận ra trò!

Tần Dương cười cười:

- Em đi trước, đợi lát nữa gặp.

Tần Dương đi tới phòng hóa trang, thay đổi xong đồ hôm đã chọn, bởi vì đeo mặt nạ và trang điểm là khâu không thể thiếu được.

Tần Dương ngồi trong phòng chờ, cũng có chút nhàm chán, nên mở điện thoại chơi game.

Đang chơi thì điện thoại hắn vang lên.

Tần Dương vừa nhìn, là Kiều Vi gọi.

- Tần Dương, cảm ơn tấm vé của cậu, chúng tôi đã vào hội trường rồi. Sao cậu lại không đến vậy, như vậy cơ hội ngồi phía trước để gặp gỡ minh tinh...

Ngồi phía trước?

Tôi đã gặp ở hậu trường rồi, cần gì phải xếp hàng ngồi phía trước?

Tần Dương cười thầm trong bụng, miệng cười nói:

- Tôi không thần tượng minh tinh, với lại, tôi có chút việc, cho nên mới không đến được.

Kiều Vi ừ một tiếng:

- Tôi nhìn thấy bạn học của cậu rồi, họ cũng vào rồi.

- Ừm, chúc các cậu có buổi tối vui vẻ.

Kiều Vi cười nói:

- Ngày mai thứ bảy, buổi tối có bận gì không?

Tần Dương sáng thứ bảy theo giáo viên học đàn, còn chiều đến tối thì lại rãnh rỗi nên thuận miệng nói:

- Có thời gian, sao, muốn mời tôi ăn cơm à?

- Đúng vậy, cậu mời chúng tôi xem buổi biểu diễn, chúng tôi mời cậu ăn cơm, muốn ăn cái gì thì cứ nói.

Tần Dương cười:

- Tôi thế nào cũng được, khách nghe theo chủ, các cô làm chủ đi.

- Được, vậy ngày mai năm giờ rưỡi chiều, địa điểm cụ thể ngày mai nói với cậu.

- Được!

Tần Dương cúp điện thoại không bao lâu, tiếng nhạc rung trời liền vang lên, nhìn thời gian, đã bảy giờ rưỡi, hiển nhiên là buổi biểu diễn đã chính thức bắt đầu.

Tần Dương đứng dậy, ra khỏi phòng, trên đoạn đường đến chỗ đứng chờ biểu diễn, vừa đi vừa ôm lấy tay nhìn về phía Miêu Toa đang trình diễn trên sân khấu.

Lúc này Miêu Toa không đeo cái kính đen của cô, hẳn là đổi thành kính áp tròng, trên người mặc chiếc váy ngắn gợi cảm gắn rất nhiều óng ánh, giày xăng đan thủy tinh buộc dây, lộ ra đôi chân không phải quá thon dài nhưng lại trắng nõn nà, làm cho cô thêm nhiều phần xinh đẹp gợi cảm mà ngày thường không thấy được.

Tần Dương đi được vài bước, hướng về dưới khán đài nhìn, hôm qua hắn đã tìm thấy chỗ ngồi đối ứng với tấm vé, cho nên nhìn một cái đã tìm được bọn người Văn Vũ Nghiên.

Đám người bọn họ trong tay đang cầm que huỳnh quang, sắc mặt xúc động cùng vẫy tay theo mọi người, trên mặt Hàn Thanh Thanh đã không còn vẻ điềm đạm nho nhã thường ngày, Văn Vũ Nghiên cũng không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo vốn có ngày thường, đến mức Kiều Vi, làm gì còn có cái khí chất của cảnh sát trưởng, hoàn toàn là một fan thần tượng quá khích.

Tần Dương nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhịn không được cười thầm, nếu như đám theo đuổi mà nhìn thấy cái bộ dạng này của bọn họ, không biết sẽ nghĩ như thế nào?

Tần Dương cũng không thần tượng minh tinh, cho nên cũng không thể nào lĩnh hội được cảm giác phấn khích khi được tiếp xúc ở cự ly gần với minh tinh mà mình thích như vậy. Hắn để tay lên ngực tự hỏi lòng một chút, nếu như bây giờ hắn ở cùng chỗ với cả bọn, chỉ sợ cũng rất khó mà điên cuồng được giống họ như vậy.

Ừ, chắc sẽ không như vậy.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua toàn bộ Trung tâm thể thao quốc gia Olympic, nhìn những cái que huỳnh quang tạo thành một biển li ti lấm tấm như sao trời, trong lòng dâng lên những cảm giác lạ lùng. Đợi lát nữa, chính mình sẽ đánh đàn ngay trước nhiều người như thế sao?

Còn có truyền hình trực tiếp, livestream, người xem biết bao nhiêu?

Đương nhiên, so với biểu diễn ở quán bar Mộng Điệp lại là cảm xúc hoàn toàn khác.

Tần Dương ở phía sau hội trường lẳng lặng ngắm nhìn Miêu Toa, một người hoàn toàn khác biệt so với ngày thường, có thể thấy được, cô thực sự rất hưng phấn, hơn nữa đang đắm chìm vào trong sự hưng phấn này, hát rất sảng khoái, diễn rất thoải mái!

Đang nhìn chăm chú, trợ lý của Miêu Toa đi tới bên cạnh Tần Dương: 

- Thưa thầy, sắp đến lợt thầy biểu diễn rồi, mời đi theo tôi ạ!

- Được, cảm ơn!

Tần Dương lấy lại tinh thần, quay người lại, khách khí nói cảm ơn, sau đó đi theo cô đến phía dưới bàn nâng điện, ở đó, một chiếc đàn Piano đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Miêu Toa hát xong một bài, âm nhạc cũng ngừng theo, tiếng thở mạnh của Miêu Toa đã bắt đầu lỗ rõ, dù sao ở trên khán đài hết hảy rồi múa suốt cả 45 phút, cơ địa vốn không tốt như Miêu Toa thật sự rất mất sức.

- Mọi người cảm thấy có hay không ạ?

Dưới đài lập tức vang tiếng trả lời đồng thanh như trời rung đất chuyển.

- Hay!

- Mọi người có muốn nghe nữa không ạ?

- Muốn!

Miêu Toa cười lớn nói: 

- Mọi người nhất định cũng nghe được tiếng thở mạnh của tôi, cho nên, tôi muốn đi thay bộ y phục, lấy lại giọng, nếu không thì lát nữa sẽ bị mất mặt lắm...

Dưới khán đài lập tức một tràng cười vang, bởi câu nói thẳng thắn hài hước của Miêu Toa.

Miêu Toa nhìn quanh bốn phía:

- Lúc công chúa gặp hoạn nạn, chắc chắn sẽ có bạch mã hoàng tử xuất hiện giúp đỡ. Tôi không phải công chúa, khẳng định sẽ không có bạch mã hoàng tử, nhưng mà, lại có một vị khách thần bí đến, mọi người thử đoán xem, sẽ là ai nào?

Dưới đài lập tức náo nhiệt lên, một phen trả lời loạn xạ cả lên, bởi vì không có thống nhất, âm thanh tự nhiên rất lộn xộn. Đứng trên sân khấu, Miêu Toa cũng không nghe thấy, có điều cũng không quan trọng, dù sao đây cũng chỉ là lời chuyển tiếp để cô giới thiệu Tần Dương lên.

- Tôi nghe được rất nhiều câu trả lời, có người đoán A Luân, có đoán Hà Nguyệt, nhưng mà, mọi người đều đoán sai!

Miêu Toa cười tủm tỉm giơ microphone:

- Bởi vì vị khách thần bí này, rất thần bí, thần bí đến tôi nhìn cũng không biết anh ấy là ai...

Dưới đài lập tức cười vang lên, mọi người đương nhiên là không tin.

Buổi liveshow của cô, khách mời của cô, cô lại không biết sao?

Miêu Toa nhìn không khí náo nhiệt dưới khan đài, cười lớn nó: 

- Mọi người không tin? Vậy được, mời tất cả cùng xem ạ!

Miêu Toa nói xong quay người rời đi, cùng lúc đó, một hồi đàn dương cầm êm tai đột nhiên vang lên, cùng lúc đó, mấy chùm ánh đèn sáng đồng thời tập trung vào vị trí bàn nâng.

Bàn nâng hình tròn chậm rãi dâng lên, một chiếc piano đi kèm cả người chơi đàn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn lên gương mặt của người đánh đàn, mọi người đều muốn nhìn rõ xem người khách thần bí cuối cùng là ai, mà làm cho Miêu Toa phải nói như vậy?

Tiếp đến, một giây sau, cả hội trường như nổ sập!

Vị khách quý này thế mà trên mặt lại mang theo mặt nạ thiếc, mặt nạ này như là một cái chụp đầu, làm toàn bộ đầu hắn đều được che đậy cực kỳ chặt chẽ!

Vậy cũng được sao?
Bình Luận (0)
Comment