Chí Tôn Đặc Công

Chương 220

Từ trong phòng truyền tới tiếng gõ chữ lách cách, Tần Dương đút súng lục vào bên hông, hai tay bắt lấy gờ tường rồi dùng sức, nhanh chóng bật cả người lên mà không gây ra chút tiếng động nào.

Tần Dương hơi ngửa mặt lên, chỉ để lộ ra ánh mắt, lặng lẽ quan sát bên trong căn phòng.

Đây là một căn nhà điển hình của một hộ nông dân, có ánh đèn chiếu ra từ giữa phòng, dù cửa bị đóng nhưng Tần Dương biết tiếng động mà hắn nghe được phát ra từ bên trong căn phòng này.

Tần Dương nghiêng tai nghe ngóng, nhưng không nghe được loại âm thanh nào khác, không biết là không có ai, hay là đã bị Độc Thứ giết chết rồi nữa.

Hy vọng là khả năng đầu tiên.

Tiếng gõ chữ vẫn tiếp tục vang lên, trong phòng cũng yên tĩnh lại, Độc Thứ cũng không nói chuyện nữa, cõ lẽ hắn đang ở bên cạnh Bạch Hạo, giám sát hắn làm việc.

Tần Dương quan sát hơn mười giây, xác định trong thời gian ngắn đối phương sẽ không rời khỏi gian phòng này, bèn vận sức vào hai tay, lập tức hắn đã dễ dàng leo lên bờ tường, sau đó chuyển người qua bên kia bức tường, hai tay chụp lấy đầu tường, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Hai chân Tần Dương vừa chạm đất, là lập tức từ từ đi về phía căn phòng, đoạn đường vốn không xa nhưng hắn lại đi mất những một hai phút.

Lý do Tần Dương không dám tùy tiện tới gần cánh cửa là vì cánh cửa gỗ mỏng kia cũng không chặn được đạn, mà lỡ như đối phương phát hiện ra rồi bắn thẳng vào cửa, không nói mình có tránh được hay không, mà Bạch Hạo ở bên trong bất kỳ lúc nào cũng thể bị giết chết hoặc bắt làm con tin.

Tần Dương nhìn thoáng qua hai bên, tiếp đó núp ở phía sau một đống đồ, hắn nhặt lên một miếng đất vụn rồi búng bay ra ngoài.

Miếng đất vụn kia trực tiếp đập vào cánh cửa, gây ra một tiếng “phịch”.

Tiếng động này cũng không lớn, nhưng lại cực kỳ nổi bật ở trong màn đêm yên tĩnh này.

Tiếng đánh chữ vẫn luôn vang lên dừng lại ngay lập tức, sau đó Tần Dương nghe được tiếng người đứng dậy khỏi ghế, rồi mấy tiếng bước chân vang lên, có người đi về phía cửa ra vào.

"Ba!"

Cái đèn trong phòng vừa bị tắt đi, thì lập tức bóng tối bao trùm toàn bộ căn phòng.

Có người nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra một khe hở, Tần Dương cảm nhận được rõ ràng có người đang quan sát bên ngoài, Tần Dương vẫn không nhúc nhích, giữ vững tư thế ngồi xổm đằng sau đống đồ, lẳng lặng chờ đợi.

Lòng tin của hắn tới từ trực giác, hắn tin nhất định đối phương sẽ đi ra kiểm tra chứ không chỉ trốn ở trong phòng quan sát thôi.

Quả nhiên, sau khoảng hai phút đồng hồ, cánh cửa vốn chỉ mở ra một khe hở được mở hết ra, một bóng người lặng yên đi ra, hắn cầm súng ngắn bằng cả hai tay, họng súng nhắm thẳng vào vị trí cổng ra vào, bất kỳ lúc nào cũng ở trong trạng thái sẵn sàng nổ súng.

Hướng Tần Dương chọn là ở phía sau người đàn ông kia, hắn cũng đang cầm một khẩu súng lục, nếu như bây giờ hắn nổ súng, thì đến tám chín phần mười đối phương sẽ bị Tần Dương bắn chết.

Nhưng Tần Dương không bắn, mà chờ đối phương đi hẳn ra ngoài, chính là vì Tần Dương muốn bắt sống đối phương!

Tần Dương khẽ búng tay phải, lại có một mảnh đất vụn bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất.

Phản ứng của người đàn ông kia cũng rất nhanh, ngay khi tiếng động vang lên thì hắn xoay ngay họng súng, nhưng khi hắn phát hiện ra có vấn đề thì quay đầu lại ngay.

Trong khoảnh khắc hắn chuyển hướng họng súng, Tần Dương liền quăng một đống đồ vật trước mặt mình về phía người đàn ông kia.

Dù người đàn ông kia phát hiện ra bất thường, nhưng khi vừa quay đầu lại thì đập vào mắt là một đống đồ vật còn xen lẫn cả nông cụ nặng hơn trăm ký.

Hắn còn chưa kịp nổ súng thì đã phải vội vàng xoay người lăn tránh khỏi đống đồ vật từ trên trời rơi xuống này.

Tần Dương lao tới nấp sau món nông cụ nặng trăm cân kia như một bóng ma vậy, ngay khi người đàn ông kia còn chưa kịp đứng dậy, thì hắn đã vọt tới trước mặt đối phương.

Phản ứng của người đàn ông kia cũng cực nhanh, lập tức rụt tay lại, chuyển hướng họng súng, rồi bóp cò không chút do dự.

Tần Dương cảm thấy rất giật mình, phản ứng của tên này nhanh thật!

Cũng may lúc Tần Dương lao lên thì đã phòng bị khẩu súng lục của đối phương, nên khi nhìn thấy động tác của hắn, lập tức Tần Dương nghiêng người sang phải, tay phải nắm chặt lấy tay của đối phương.

Vù vù!

Mấy viên đạn bắn ra từ khẩu súng lục gắn nòng giảm thanh liên tục bay sượt qua người Tần Dương, mà khi hắn xoay hướng họng súng thì Tần Dương đã duỗi tay ra, nắm chặt lấy tay của hắn.

Người đàn ông này chỉ cảm thấy dường như trên tay mình đang có một cái vòng sắt vậy, tay của đối phương giống như kìm sắt kẹp chặt tay mình lại, cứ như cả cánh tay sắp gãy luôn vậy.

Hắn bật người dậy, đụng mạnh gối trái nhưng lại bị Tần Dương cản lại nhẹ nhàng, ngay lúc hắn lên gối trái thì tay trái của hắn cũng đã cầm một thanh dao găm đâm tới.

Trên lưỡi dao có phát ra tia sáng đen, đâm về phía cổ họng Tần Dương, tất cả động tác của hắn đều rất thành thạo, như nước chảy mây trôi, nhưng cũng rất nhanh và cực kỳ nguy hiểm.

Tần Dương đưa tay phải ra, nắm chặt cổ tay trái của hắn, thanh dao găm kia cũng không đâm tiếp được nữa.

Tần Dương vừa lùi về phía sau một bước, thì dùng lực cả hai tay kết hợp với lực của thân và eo, hai tay xoay một cái rồi buông ra, tức thì người đàn ông kia bay ra ngoài như một quả đạn pháo vậy, rồi đập mạnh vào bức tường.

Rầm!

Một tiếng “rầm” vang lên, thân thể người đàn kia bật lại, lại lần nữa ngã xuống mặt đất.

Hắn vừa mới ngẩng đầu, thì nhìn thấy Tần Dương đã đứng bên cạnh, đá một phát thẳng vào mặt hắn.

Một cước này rất nặng, mặt của người đàn ông kia lập tức lệch hẳn sang một bên, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bên trong còn lẫn mấy cái răng.

Tần Dương lại hạ chân xuống, sau đó dẫm mạnh lên mu bàn tay của hắn, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, khẩu súng vốn đang cầm chặt cũng không giữ được nữa.

Tần Dương đá khẩu súng lục kia bay ra ngoài, sau đó nắm lấy quần áo của hắn, nâng lên tựa như nâng một con chó chết vậy, lại lần nữa đập mạnh vào tường.

Rốt cuộc người đàn ông kia cũng đập bị thương tới mức bò không nổi nữa, nằm trên mặt đất thở hổn hển, mặt đầy máu me, có vẻ cực kỳ chật vật.

Tần Dương lùi về phía sau mấy bước, rút khẩu súng ngắn bên hông, trầm giọng kêu lên:

- Bạch Hạo!

Cửa phòng được mở ra, Bạch Hạo đang đi chân không xuất hiện ở cửa ra vào, vui mừng không thôi, hỏi: 

- Cậu tới cứu tôi phải không?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Bật đèn!

Bạch Hạo tranh thủ thời gian mở đèn trong phòng, ánh đèn sáng lên, căn phòng đang chìm trong bóng tối nhất thời sáng lên.

- Hắn có đồng bọn hay không?

Bạch Hạo lắc đầu:

- Không có, hắn chỉ có một mình thôi.

Tần Dương lại hỏi:

- Chủ của căn nhà này đâu rồi?

Bạch Hạo chỉ vào trong phòng: 

- Có một đôi vợ chồng, đều ở bên trong, bị đánh ngất xỉu...

Tần Dương thở dài một hơi:

- Chỉ bị đánh ngất xỉu thôi sao?

Bạch Hạo gật đầu:

- Ừ, hắn nói chuẩn bị giữ lại làm con tin.

Tần Dương đi tới cửa, nhìn thoáng vào bên trong thì thấy một cặp nam nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trong góc.

Tần Dương giữ chât tai nghe, khẽ nói: 

- Đã cứu viện thành công, kẻ địch đã bị bắt...
Bình Luận (0)
Comment