Chí Tôn Đặc Công

Chương 224

30 vạn, đây đương nhiên không phải một con số nhỏ.

Đừng nói đến vợ chồng Triệu Đại Thạch đến từ nông thôn, kinh tế thu nhập rất thấp, cho dù đối với một gia đình bình thường đi làm trong thành phố mà nói, cũng là một khoản tiền lớn.

Tiết Uyển Đồng cắn môi, an ủi:

- Anh Triệu, chị Lý, trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, Cần Cần ngoan ngoãn đáng yêu như thế, nhất định không có chuyện gì đâu... Trước đó em nói hai ngươi chuẩn bị đồ, đã chuẩn bị xong chưa?

Triệu Đại Thạch vội vàng gật đầu:

- Đều chuẩn bị xong rồi.

Triệu Đại Thạch chạy vào phòng bệnh, từ một cái túi lấy ra một xấp giấy dày, ở trong đó phần lớn là kết quả kiểm tra nằm viện, chi phí hóa đơn … của Cần Cần trước đó, còn có một số khác là tài liệu chứng minh.

Tiết Uyển Đồng cầm lấy những giấy tờ này, từng tờ từng tờ một xem xét, sau đó lại lấy điện thoại ra chụp hình.

Mặc dù trước đó cô đã xem qua tình trạng của Cần Cần, cũng đã có sẵn dự định giúp đỡ Cần Cần, nhưng cái gì cần xác minh vẫn phải cẩn thận xác minh, đây là trình tự bắt buộc phải có, hơn nữa cô chỉ có chỗ Tần Dương cho cô 20 vạn, muốn triệt để trợ giúp bé gái tên Cần Cần này, thì chỗ đó vốn dĩ chưa đủ!

Mặc dù thái độ nói chuyện vừa rồi của Lưu Vân Phong làm Tiết Uyển Đồng hơi khó chịu, nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn nói tới cái gì mà quyên góp thực ra cũng đúng là một cách rất hiệu quả. Nếu như có thể đem tình huống của Cần Cần làm một bản tin sau đó khởi xướng quyên tiền, khẳng định sẽ có không ít người có lòng hảo tâm giúp đỡ.

Cần Cần mới 7 tuổi, thông minh đáng yêu, ngoan ngoãn lanh lợi, đứa trẻ như vây ai nỡ lòng nào lại hi vọng nó chỉ vì không có tiền làm phẫu thuật mà phải ra đi chứ?

Muốn làm dạng hoạt động quyên tiền này, thì nhất định phải xác minh tính chân thực tất cả mọi việc, đưa ra đầy đủ chứng cứ chứng minh Cần Cần thực sự cần mọi người trợ giúp, Tiết Uyển Đồng tất nhiên muốn giúp đỡ Cần Cần, vậy nên chuyện này tất nhiên phải làm tốt trước đã, để tránh để người mượn cớ tra hỏi.

Lưu Vân Phong đứng bên cạnh Tiết Uyển Đồng, nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, ánh mắt lần như rạo rực lần nữa, đúng là đẹp thật!

- Cô Tiết, cô định chuẩn bị quyên tiền ở trong trường học vì Cần Cần sao?

Tiết Uyển Đồng không ngẩng đầu ừ một tiếng:

- Còn chưa chuẩn bị xong, có điều cứ thu thập tốt những cái này để làm chứng cớ, mới có cái để thuyết phục người khác quyên tiền chứ.

Lưu Vân Phong nháy mắt mấy cái, từ trong túi quần móc bóp ra, đưa tay đếm năm tờ 100 tệ, nhìn sang Tiết Uyển Đồng bên cạnh một cái, do dự một chút, lại lấy thêm năm tờ, sau đó đem mười tờ tiền đưa vào tay của Triệu Đại Thạch đứng bên cạnh.

- Chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp các ngươi gom góp tiền phẫu thuật, có thể gom được bao nhiêu tôi không dám chắc, nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Đây là 1000 tệ tôi quyên cho Cần Cần, hi vọng cô bé sớm ngày vượt qua cửa ải khó khăn này!

Triệu Đại Thạch nhận tiền, liên tục cảm kích, mặc dù 1000 tệ so với 30 vạn chẳng là gì, nhưng chung quy đều là tấm lòng của người khác.

Lưu Vân Phong mặt trông rất nhiệt tình nói:

- 30 vạn không phải là con số nhỏ, nếu chỉ trông cậy vào một người mà quyên được nhiều như vậy nhất định là không thể, nhưng xã hội không ít người có lòng hảo tâm, nhiều người kiếm củi ngọn lửa ắt cao, cửa ải khó khăn nhất định có thể vượt qua!

Tiết Uyển Đồng quay đầu, nhìn qua số tiền trên tay Triệu Đại Thạch, rồi nhìn qua Lưu Vân Phong, lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc.

Những cử chỉ đó đều lọt vào tầm mắt của Lưu Vân Phong, tức thì trong lòng có chút phấn khích, chỗ 1000 tệ này của hắn hình như có chút hiệu quả, so với việc dùng 1000 tệ mời Tiết Uyển Đồng ăn bữa cơm còn hiệu quả hơn nhiều.

… …

Tần Dương cũng không có đi cùng Triệu Đại Thạch bọn họ ra ngoài, mà ở lại trong phòng bệnh, ngồi trước giường bệnh bên cạnh Cần Cần.

Cần Cần có chút rụt rè nhìn Tần Dương phía trước giường, cắn môi, co lại trong chăn không nói lời nào.

Tần Dương ôn hòa cười cười, đưa tay lấy từ trong túi quần ra một đồng tiền xu: 

- Cần Cần, chúng ta chơi trò chơi, được không?

Cần Cần không nói chuyện, nhưng nó dù sao cũng là một đứa trẻ, ở trong bệnh viện này cũng không có gì chơi, bây giờ có người cùng chơi trò chơi với nó, trong ánh mắt rõ ràng cũng lộ lên chút hiếu kỳ.

Tần Dương một tay cầm tiền xu:

- Nhìn rõ nha, nhìn xem cuối cùng tiền xu là ở trong tay nào.

Mắt Cần Cần tức thì có phần sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiền xu trong tay Tần Dương, chỉ sợ bỏ lỡ mất khoảnh khắc nào trong nháy mắt.

Tần Dương hai tay giao thoa đưa qua đưa lại, tiền xu lóe lên, sau đó biến mất không nhìn thấy. Tần Dương vung hai tay lên, sau đó nắm lại thành nắm đấm, đặt ở trước mặt Cần Cần.

- Đoán xem, tiền xu ở đâu!

Cần Cần nhìn nhìn nắm đấm bên trái, lại nhìn nắm đấm bên phải, nháy nháy con mắt, duỗi cánh tay gầy yếu ra, chỉ vào tay trái Tần Dương.

Tần Dương cười tủm tỉm mở ra tay trái, tay trái rỗng tuếch, Tần Dương xoay tay phải lại, cái đồng tiền xu kia nằm ở trong lòng bàn tay phải.

Mặt Cần Cần lộ ra thần sắc ảo não, cắn cắn bờ môi, nhỏ giọng nói: 

- Anh làm lại lần nữa cho em được không?

Tần Dương cười nói:

- Được!

Tần Dương cùng Cần Cần chơi trò chơi đoán tiền xu trong chốc lát, hai người trở nên thân quen rất nhanh, Cần Cần cũng không còn sợ Tần Dương, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách.

Tiết Uyển Đồng kiểm tra qua tất cả đồ vật, còn tìm thấy bảng chi tiết bệnh tình của bác sĩ điều trị chính cho Cần Cần, cuối cùng gọi mấy cuộc điện thoại, xác nhận tính chân thực của tất cả tài liệu liên quan, cuối cùng lúc trở về trong phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy Tần Dương cùng Cần Cần đang chơi trò chơi. Cần Cần đã thay đổi thái độ ngại ngùng thẹn thùng trước đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tiếng cười, giống như một đứa trẻ khôn lanh hoạt bát.

Tiết Uyển Đồng nhìn dáng dấp ôn hòa tươi cười của Tần Dương, nhìn sự phấn khởi của Cần Cần, nhìn một màn vui vẻ hòa thuận như vậy, chỗ mềm yếu nào đó ở trong lòng phảng phất bị thứ gì nhẹ nhàng bắt lấy, một cảm giác ấm áp nổi lên trong lòng, nhìn vào ánh mắt của Tần Dương bất giác cũng nhu hòa đi mấy phần.

Lưu Vân Phong đứng bên cạnh Tiết Uyển Đồng, nhìn ánh mắt Tiết Uyển Đồng đột nhiên trở nên ấm áp ôn hòa như vậy, trong lòng sững sờ, chợt nổi lên mấy phần bực tức, cô còn chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn!

Lưu Vân Phong khiển trách: 

- Tần Dương, cậu làm gì vậy? Cần Cần là người bệnh, cậu làm ầm ĩ như vậy, nếu để cho bệnh tình tăng thêm thì phải làm sao, cậu có chịu trách được không?

Tần Dương cau mày, Cần Cần còn chưa làm phẫu thuật, cơ thể đương nhiên là không có vấn đề, hơn nữa hai người chỉ là đang trên giường bệnh chơi trò chơi nhỏ, làm sao sẽ để cho bệnh tình tăng thêm? Cái tên này không có chuyện tìm chuyện đây mà, muốn thể hiện uy phong của mình đúng không?

Đối với thái độ cố ý gây chuyện của Lưu Vân Phong, Tần Dương đương nhiên không thèm để ý, quay đầu nhìn về phía Tiết Uyển Đồng:

- Cô Tiết, thế nào rồi?

Tiết Uyển Đồng đương nhiên nghe được lời răn dạy của Lưu Vân Phong, cũng thấy Tần Dương không quan tâm tới hắn, cô cũng không cảm thấy Tần Dương làm vậy có cái gì không là đúng, thậm chí có cảm giác làm như vậy là đúng rồi mới phải.

Tiết Uyển Đồng tiến hai bước đến gần Tần Dương, nói khẽ: 

- Ừ, tất cả tình huống đều đã xác minh qua, nhà bọn họ thực sự rất nghèo khó, một khoản tiền lớn như vậy bất luận thế nào cũng không lấy đâu ra được, phía bệnh viện cũng xác minh qua...

Tần Dương cười cười, thoải mái nói:

- Nếu đã xác minh rồi, vậy thì đem tiền cho bọn họ đi.

Lưu Vân Phong ở bên cạnh nhìn Tiết Uyển Đồng nói chuyện với Tần Dương bộ dạng giống như đang báo cáo vậy, lại nhìn Tần Dương nói chuyện như vậy, cộng thêm thái độ vừa rồi của Tần Dương đối với hắn hời hợt coi như không thấy, tức thì giận giữ từ trong lòng nổi lên:

- Cậu đây là thái độ gì, tiền gì chứ, cậu cho rằng là mấy trăm tệ sao? 30 vạn, biết chưa? 30 vạn, một sinh viên như cậu, ở đây nói xằng nói bậy cái gì chứ hả?

Tần Dương ngẩn người, quay đầu nhìn Tiết Uyển Đồng:

- Cô Tiết, phải 30 vạn? 20 vạn không đủ sao?
Bình Luận (0)
Comment