Chí Tôn Đặc Công

Chương 231

Văn Vũ Nghiên đứng ôm sách một mình bên cạnh sân bóng rổ, chỉ cần cô đứng yên ở đó, cũng tựa như một loại cảnh đẹp vậy.

Văn Vũ Nghiên hôm nay cũng không mặc âu phục như hàng ngày, mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, tóc cũng chỉ buộc đuôi ngựa. Mặc dù cách ăn mặc hôm nay ít nhiều làm giảm đi phần khí chất nữ giám đốc thường ngày, những cũng không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô.

Cô lẳng lặng đứng chờ ở đó, mỗi người đi ngang qua cô, bất kể là nam hay nữ cũng không thể nhịn được nhìn nhiều hơn chút.

Tần Dương thoải mái đi về phía cô, còn đám ba người Hà Thiên Phong cũng tự giác đi chậm lại, lùi về phía sau, để cho Tần Dương đi một mình, tránh làm cho hai người họ cảm thấy không được tự nhiên.

- Cậu tới từ lúc nào vậy?

Tần Dương khẽ mỉm cười, thần thái tự nhiên, cũng không có chút khẩn trương hay bối rối gì cả.

Ánh mắt sáng ngời của Văn Vũ Nghiên rơi vào trên mặt Tần Dương, khi nhìn thấy nụ cười tự nhiên của hắn, cô cũng khẽ cười một tiếng trong trẻo.

- Mới tới hai phút thôi, đi thôi.

- Ừ!

Hai người Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cùng ôm sách đi với nhau tới chỗ quán cơm. Lập tức một màn này đưa tới vô số ánh mắt tò mò cùng với những tiếng bàn tán xì xào của mọi người.

- Cmn, hoa hậu giảng đường lại đi chung với hắn!

- Nam sinh này là ai vậy, chính là hoàng tử piano tân sinh năm nhất của khoa tiếng Anh hay sao?

- Hai người này cứ đi ăn cơm với nhau suốt, chả lẽ cả hai đang yêu nhau thật á?

- Không phải nói là Vũ Văn Đào đã cảnh cáo Tần Dương rồi sao, Tần Dương còn dám quang minh chính đại hẹn Văn Vũ Nghiên, lá gan của tên này cũng không nhỏ đâu, quả đúng là không phải là mãnh long thì không qua sông nha!

- Ai biết được cuối cùng sẽ ra sao đây, nhất định Vũ Văn Đào sẽ không từ bỏ ý đồ, lúc trước không phải Tần Dương từng bị một tên tội phạm tập kích ngoài cổng trường hay sao, rất nhiều người đều nghi ngờ đó là do Vũ Văn Đào sai khiến đấy, hơn nữa cậu cũng đừng quên, mấy người theo đuổi Văn Vũ Nghiên lúc trước có ai mà không phải mãnh nhân chứ, nhưng kết quả cuối cùng thì ra sao?

- Long tranh hổ đấu, sau khi Tần Dương bị cảnh cáo còn dám ra mặt hẹn hò với Văn Vũ Nghiên, đây chính là một cái tát vào mặt cùng với lời khiêu chiến cực kỳ vang dội nha, kết quả cuối cùng thật sự rất đáng chờ mong nha!

- Cậu thấy ai sẽ thắng, là Vũ Văn Đào, hay là Tần Dương?

- Dù Tần Dương rất trâu bò, nhưng Vũ Văn Đào có rất nhiều mối quan hệ cả ở trong trường lẫn ngoài xã hội đó, có thể nói là ăn sâu bén rễ, Tần Dương không lại đâu.

- Hắc hắc, kết quả như thế nào không biết, nhưng tôi cũng muốn tới căn tin nha, dù gì cũng phải ăn cơm, nói không chừng còn có kịch hay để xem đó?

...

Tần Dương và Văn Vũ Nghiên vẫn khoan thai từ tốn đi vào căn tin, trên đường cũng có rất nhiều người nhận ra thân phận của hai người, nhất thời còn chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán ầm ĩ hết cả lên.

Tần Dương khẽ liếc nhìn đám người xung quanh, cười nói: 

- Coi như tôi cũng cảm nhận được sức hút của hoa hậu giảng đường rồi, chả khác gì một ngôi sao cả, đi tới đâu là bị người ta vây xem đến đó!

Khóe miệng Văn Vũ Nghiên hơi nhếch lên, ánh mắt toát ra vẻ quyến rũ:

- Bọn họ không chỉ vây xem mình tôi đâu, mà là cả hai chúng ta đó.

Tần Dương cười ha ha nói: 

- Một nam sinh nếu muốn kết bạn với cậu, nếu không có chút tự tin, e rằng ngay cả áp lực bị vây xem cũng không chịu nổi đâu.

Văn Vũ Nghiên hơi liếc mắt: 

- Kỳ thật bọn họ cũng đang nhìn xem có gì mới không, cộng thêm mấy chuyện lúc trước cũng rất ồn ào mà, nên tất cả cũng đang chờ xem kịch hay đây.

Tần Dương nhíu mày lại: 

- Kịch hay? Tôi và Vũ Văn Đào, hai hổ tranh chấp sao?

- Nói như vậy cũng được.

Văn Vũ Nghiên khẽ nói: 

- Chuyện cậu bị tập kích bên ngoài cổng trường đã điều tra có kết quả gì chưa rồi? 

Tần Dương cười khẽ: 

- Kết quả điều tra?

Văn Vũ Nghiên nhếch miệng cười khẽ: 

- Cậu đừng nói với tôi là cậu không nghi ngờ Vũ Văn Đào, cậu cũng đừng nói là cậu không tìm cách điều tra, ngay cả Kiều Vi mà cậu cũng đã gọi tới rồi, làm sao mà cậu không điều tra được chứ?

Tần Dương cười tủm tỉm nói: 

- Chả phải cậu và Kiều Vi là bạn bè tốt hay sao, hẳn cô ấy cũng nói với cậu là điều tra gặp phải bế tắc chứ!

Trong ánh mắt của Văn Vũ Nghiên lộ ra vẻ trêu đùa: 

- Có, nhưng đó là kết quả điều tra của cảnh sát, tôi lại muốn biết kết quả điều tra của cậu cơ.

Tần Dương ngh vậy thì cười nói:

- Không ngờ cậu lại coi trọng tôi vậy đó, chả lẽ cậu cảm thấy tôi còn lợi hại hơn cả cảnh sát sao?

Văn Vũ Nghiên nhếch miệng, không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của cô cũng đã trả lời câu hỏi của Tần Dương.

Tần Dương bị Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm như vậy, có hơi bất đắc dĩ nhún nhún vai: 

- Được rồi, tôi không tìm được chứng cứ rõ ràng, nhưng người đào phạm kia lúc trước có làm võ sĩ đánh võ đài chui ở Tử Tinh Sơn Trang, ông chủ của Tử Tinh Sơn Trang tên là Hồ Minh, hắn có một đứa con tên là Hồ Nguyên…

- Hồ Nguyên?

Cặp mắt đẹp của Văn Vũ Nghiên mở to ra: 

- Hắn cũng là thành viên của câu lạc bộ Anh Liên, là anh em tốt của Vũ Văn Đào, cứ như vậy, thì chả phải có liên quan hay sao?

Tần Dương cười nói: 

- Chỉ có thể điều tra tới đây, Chu Đại Hải cũng không chịu khai cái gì, vậy thì không thể có được bất kỳ chứng cứ gì cả.

Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Cậu định chuẩn bị làm gì tiếp theo?

Tần Dương mỉm cười nhìn thẳng vào Văn Vũ Nghiên: 

- Nếu như Vũ Văn Đào gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì cậu sẽ nghĩ gì?

Tần Dương cười ha ha, dừng lại một chút, lại tiếp tục tùy ý nói: 

- Ví dụ như té bể đầu, gãy chân gì đó, không thể không vào bệnh viện mười ngày nửa tháng…

Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm vào Tần Dương, Tần Dương bình tĩnh mỉm cười, dùng ánh mắt trong trẻo của mình nghênh đón ánh mắt của Văn Vũ Nghiên, không hề lùi bước chút nào.

Văn Vũ Nghiên nhìn khoảng mấy giây, thì nhếch miệng cười nói: 

- Hắn là hắn, tôi là tôi, do hắn ta đi không cẩn thận thôi, liên quan gì tới tôi chứ, chẳng qua dù sao cũng là bạn học, vẫn hi vọng hắn không bị thương quá nặng, có thể mau chóng hồi phục.

Tần Dương cười ha ha:

- Ừ, ngã sấp mặt thì đâu thảm lắm đâu, tôi đoán cũng chỉ nằm viện cỡ mười ngày nửa tháng thôi.

Văn Vũ Nghiên nói khẽ:

- Nhà Vũ Văn Đào rất có năng lực.

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên:

- Ừ, tôi biết mà.

Văn Vũ Nghiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Dương, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ, lắc đầu, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía căn tin.

Hai người cũng không nhắc tới chuyện Vũ Văn Đào nữa, vì những gì cả hai muốn nói thì cũng đã nói rồi, bản thân Tần Dương cũng đã rõ, mà những gì cần dặn dò thì Văn Vũ Nghiên cũng đã nói rõ. 

- Lên trên lầu ăn rau xào?

Văn Vũ Nghiên nhếch miệng mỉm cười nói: 

- Nếu như cậu mời tôi, thì tôi đương nhiên là chủ mời thế nào thì khách ăn thế đó.

Tần Dương cười nói: 

- Được, vậy thì ăn rau xào, đồ ăn dưới lầu quả thật cũng không ngon lắm.

Hai người lên lầu, đi tới khu vực đồ xào, Tần Dương cầm thực đơn đặt ở trước mặt Văn Vũ Nghiên: 

- Ưu tiên phụ nữ, cậu chọn trước đi.

Văn Vũ Nghiên cũng không khách sáo, chọn một phần cơm cuộn cùng với canh trứng, một phần đậu hũ ma bà, rồi đưa lại thực đơn cho Tần Dương.

Tần Dương nhìn một chút, rồi cười nói:

- Một món ăn chay, một tô canh, rốt cục là cậu sợ béo tới cỡ nào vậy?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói: 

- Dù sao thì cậu cũng sẽ chọn món ăn mặn mà, cậu cứ gọi đi, có gì nếu như tôi thích, thì sẽ ăn một chút, nếu như không thích ăn, thì ăn ít chút, coi như dưỡng sinh, kiểu gì tôi cũng không lỗ, không phải sao?

Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu nói: 

- Rất có đạo lý, tôi cũng chả biết phản bác cậu thế nào nữa... vậy chọn món thịt bò hầm nhé, có được không?

- Được.

Đồ ăn được mang lên rất nhanh, Tần Dương cũng không khách sáo, cầm đũa tấn công bàn thức ăn, vừa tự nhiên ăn, vừa nói chuyện với Văn Vũ nghiên.

Văn Vũ Nghiên ăn cơm rất nhã nhặn, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi, một khoảng thời gian nữa chính là sinh nhật của tôi, đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật, cậu tới không?

Tần Dương mỉm cười, thẳng thắn đồng ý nói: 

- OK!
Bình Luận (0)
Comment