Chí Tôn Đặc Công

Chương 239

Tần Dương dẫn Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng vào quán rượu. Hai cô gái tò mò đánh giá khung cảnh xung quanh,

- Quầy rượu này quả là thanh nhã, không ồn ào chút nào.

Tần Dương nghiêng đầu cười nói:

- Đúng rồi đó, nơi này rất thích hợp cho các cặp tình nhân hoặc đám bạn bè uống rượu chém gió. Ngoài ra cũng phù hợp cho những khách hàng thích sự an tĩnh. Chỉ sợ là hai em vào đây sẽ đứng ngồi không yên thôi.

Yến Tử Tuyết chớp mắt mấy lần:

- Làm sao mà anh biết bọn em sẽ đứng ngồi không yên?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Anh đoán thôi. Thanh niên không phải sẽ thích đi đến những nơi ầm ĩ náo nhiệt hay sao?

Yến Tử Tuyết lè lưỡi rồi nói:

- Đúng thế, nhưng mà nơi này cũng không tệ. Nếu có thể gặp được Miêu Toa thì càng tốt hơn.

Tần Dương lắc lắc đầu:

- Nếu thế thì chỉ sợ các em phải thất vọng rồi. Chị Toa đi có việc chắc phải mấy ngày nữa mới trở về.

Chị em nhà họ Yến nghe Tần Dương nói thế thì không giấu nổi sự thất vọng trên khuôn mặt.

Tiền Tiểu Quyên bưng khay đi qua, thấy Tần Dương thì cười chào hỏi:

- Đại nhạc công, cậu tới rồi à? Đây là bạn bè của cậu à?

Tần Dương vâng một tiếng, cười nói:

- Là bạn của tôi, tôi dẫn bọn họ đi chơi. Phiền cô xếp giúp mấy chỗ ngồi. Tất cả chi phí của hai cô ấy đều tính cho tôi.

Tiền Tiểu Quyên nhìn hai cô ái xinh đẹp gần như giống nhau như đúc thì vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng cô không nhiều lời mà chỉ lịch sự nói:

- Mời hai cô đi lối này.

Tần Dương cười nói:

- Đi đi. Anh đi thay quần áo để lát nữa biểu diễn. Nếu các em cảm thấy không hợp thì có thể về sớm một chút. Anh phải biểu diễn đến tận 11 giờ cơ.

Yến Tử Tuyết chớp mắt mấy cái rồi cười tủm tỉm nói:

- 11 giờ cũng không tính là muộn đâu. Khó khăn lắm bọn em mới tìm được một lý do để quang minh chính đại ra ngoài chơi. Nếu là bình thường đi chơi đến 9 giờ mà chưa về thì sẽ bị các cô các bác “thẩm vấn”.

Tần Dương cười nói:

- Thế hóa ra anh là tấm bia đỡ đạn của các em à?

Yến Tử Tuyết chắp hai tay trước ngực rồi vái Tần Dương, sau đó cười hắc hắc nói:

- Không phải đâu. Bọn em là người hâm mộ nhiệt tình của anh đấy. Bọn em chỉ muốn đi xem anh biểu diễn thôi.

Tần Dương phất phất tay:

- Được rồi, mau đi thôi.

Hai cô gái đi theo Tiền Tiểu Quyên đến chỗ ngồi. Ánh mắt Tần Dương quét về phía bàn số 35 như một thói quen. Bàn 35 đang có người nhưng không phải là Trang Mộng Điệp.

Tần Dương cũng không để tâm quá, quay người tiến vào phòng thay đổ để chuẩn bị biểu diễn.

Đúng 9 giờ, Tần Dương đi đến sân khấu trung tâm của quầy rượu. Hắn cúi mình ưu nhã chào các vị khán giả. Ánh đèn sân khấu chiếu vào vị trí của Tần Dương khiến cho cả người hắn như phát sáng.

- Ôi! Đẹp trai ghê! Quả là có khí chất.

- Soái ca! Soái ca!

Dưới sân khấu vang lên những tràng vỗ tay giòn tan. Những người vỗ tay to nhất chủ yếu là khách quen, ngoài ra cũng có vị khách mới cũng vỗ tay. Dù sao Tần Dương đã biểu diễn ở đây một quãng thời gian nên những khách quen hay đến quán đều biết hắn.

Hai chị em Yến Tử Tuyết gọi đồ uống rồi ngả lưng trên chiếc ghế dài ở gần sân khấu. Khi nhìn bộ dạng của Tần Dương thì ánh mắt của hai cô gái đều tỏa sáng.

- Tần Dương quả là có phong độ. Trên người anh ấy tỏa ra một loại khí chất rất đặc biệt. Nhìn kĩ thì vừa cảm nhận được sự tự tin mà lại không mất đi vẻ ưu nhã.

Yến Tử Tuyết cầm ly đồ uống lên nhấp một ngụm rồi nói nhỏ:

- Giống như là tại buổi hòa nhạc lần trước của Miêu Toa. Người thần bí chơi đàn piano cũng mang khí chất tự tin, trầm ổn, đầy phong độ.

Con mắt của Yến Tử Băng nhìn chằm chằm vào hình ảnh Tần Dương đang chơi đàn piano, gật gù đồng ý với Tử Tuyết:

- Đúng vậy. Chiều cao, vóc dáng, khí chất đều rất giống.

Hai chị em đột nhiên quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, hai mặt một lười:

- Chẳng lẽ lại là anh ấy?

Ánh mắt của Yến Tử Tuyết chớp chớp, quay sang nhìn kĩ người ở trên sân khấu:

- Thế nhưng người thần bí chơi đàn piano lại đàn được bản Hồi ức Don Juan đấy. Đây là một trong mười bản đàn khó nhất trên thế gian. Tần Dương có bản lĩnh này sao? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Dù sao anh ấy chỉ là một sinh viên, làm sao có thể trở thành khách quý trong buổi biểu diễn của Miêu Toa được?

Yến Tử Băng cắn ống hút, hút một ngụm đồ uống rồi phản bác:

- Đúng thế, anh ấy chỉ là một sinh viên đại học năm nhất thế nhưng ai ngờ được anh ấy có thể chữa được bệnh của ông chứ? Bệnh của ông khiến những chuyên gia hàng đầu phải bó tay đó. Cho nên không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để đánh giá anh ấy.

Yến Tử Tuyết nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý:

- Đúng thế, lời này có đạo lý. Hơn nữa không phải anh ấy đã nói rằng anh ấy không thích nổi tiếng mà chỉ thích cuộc sống bình thường nhàn nhã hay sao? Điều này rất giống người thần bí chơi đàn piano nha.

Yến Tử Băng cắn môi, do dự nói:

- Liệu chúng ta có nên hỏi anh ấy không?

- Không cần đâu.

Yến Tử Tuyết đáp lại không chút chần chừ:

- Nếu như không phải thì hỏi sẽ khiến bầu không khí trở nên xấu hổ. Nếu phải thì anh ấy cũng sẽ không thừa nhận. Thế thì chi bằng không hỏi còn hơn.

Một tay của Yến Tử Tuyết chống cằm, nhìn Tần Dương đang biểu diễn trên sân khấu:

- Chú Dư nói quả không sai, dù anh ấy có phải là người thần bí chơi đàn piano hay không thì anh ấy vẫn là một người tài hoa.

Yến Tử Băng cười tủm tỉm nói:

- Chú Dư còn bảo rằng anh ấy vẫn đơn thân lẻ bóng hay sao? Nếu thấy người ta tài hoa thì xung phong làm bạn gái đi!

Yến Tử Tuyết cười hắc hắc:

- Nếu chị làm bạn gái anh ấy thì em tính sao đây? Đừng quên lời hẹn ước giữa hai chúng ta.

Khuôn mặt của Yến Tử Băng ửng đỏ:

- Chỉ là ước định lúc còn bé, sao có thể thành hiện thực chứ?

Yến Tử Tuyết cười hì hì đáp lời:

- Không thử sao biết!

Hiển nhiên Yến Tử Băng không muốn nói tiếp về chủ đề này với chị của mình nên vội vàng ngắt lời:

- Đừng nói nữa. Hãy tập trung nghe nhạc đi. Em cảm thấy anh ấy đánh đàn rất hay.

Đồng hồ thoáng chốc đã điểm 11 giờ, Tần Dương trở về phòng thay đồ rồi chào Giang Ly:

- Hôm nay có hai người bạn của em đến đây. Em có mời bọn họ uống nước nên chị cứ trừ thẳng vào lương của em nhé.

Giang Ly cười nói:

- Không cần trừ, em đã giúp Miêu Toa một việc lớn rồi, bây giờ bạn của em đến chơi tất nhiên sẽ được miễn phí.

Tần Dương không nhiều lời:

- Thế thì em cảm ơn chị ạ.

Sau khi tạm biệt Giang Ly, Tần Dương đi đến chỗ chị em nhà họ Yến, cười nói:

- Được rồi, buổi biểu diễn hôm nay đến đây là hết. Bây giờ đêm đã về khuya, các em nên về nhà rồi.

Hai chị em nhà họ Yến đứng lên, Yến Tử Tuyết giơ ngón cái với Tần Dương:

- Lúc anh biểu diễn trông rất đẹp trai.

Tần Dương cười đáp:

- Thực ra lúc anh soi gương cũng tự thấy đẹp trai.

Nghe Tần Dương nói thế thì hai cô gái bật cười khúc khích. Chẳng qua hai nụ cười lại có chút khác biệt: Yến Tử Tuyết cười không hề che giấu còn Yến Tử Băng cười thẹn thùng e lệ.

Tần Dương đưa hai cô gái ra khỏi quán, nhìn đồng hồ rồi nói:

- Đi thôi, để anh bắt xe đưa hai em về.

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Không cần đâu. Để bọn em tự bắt xe về là được rồi. Lúc nãy là anh đến nhà ông bọn em, còn nhà của bác cả thì lại ở trong thành phố, cách đây không xa lắm.

Tần Dương cười nói:

- Đi cùng đi, cũng không xa lắm mà. Anh cũng tiện đường nữa. Nhìn dung nhan xinh đẹp của hại chị em em thì anh không thể để bất cứ nguy hiểm nào xảy ra. Nếu không thì không biết nhìn mặt người nhà các em như nào.

Yến Tử Tuyết nghe Tần Dương nói thế thì cười tủm tỉm:

- Anh cảm thấy hai chúng em xinh đẹp à?

Tần Dương đưa tay vẫy taxi, đồng thời nói với hai cô gái:

- Chẳng lẽ có người nói rằng hai em không xinh đẹp sao? Phỏng chừng hai em đi đến đâu thì cũng thành tiêu điểm cả.

Yến Tử Tuyết có vẻ rất vui:

- Có thể được tiểu thần y ngợi khen như thế khiến chúng em ngại ghê, ahihi.

Tần Dương cười ha ha, ngồi vào ghế lái phụ của xe taxi.

- Đi thôi, mau về sớm nghỉ ngơi. Ngày mai còn đi học nữa.
Bình Luận (0)
Comment