Chí Tôn Đặc Công

Chương 245

o    - Ông ơi, bây giờ ông cảm thấy như thế nào rồi?  

Tần Dương đi theo Yến Thông vào trong phòng, rồi bắt đầu quan sát ông Yến, mặc dù ông cụ vẫn còn nằm như cũ, nhưng có thể dễ dàng nhìn ra được, tinh thần của ông cụ tốt hơn trước rất nhiều, sắc mặt có hồng hào hơn trước, ánh mắt cũng có thần thái hơn.

Ông Yến từ từ ngồi dậy, cười nói:

- Tiểu Tần tiên sinh, cháu thật đúng là thần y có bàn tay thần kỳ! Cháu châm cho ông mấy châm, lại uống thuốc của cháu mấy ngày, ông cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, xem chừng Diêm Vương Gia phải thất vọng rồi!

Tần Dương cười nói: 

- Chuyện khác không nói, chỉ bằng phong thái khoáng đạt của ông, Diêm Vương Gia cũng phải nhượng bộ lui binh đó.

Trên mặt của Yến Thông đứng ở bên cạnh cũng tràn đầy niềm vui.

Ông Yến là trụ cột của cả nhà họ Yến, nhà họ Yến có không ít người đi theo con đường chính trị, nên nếu như ông Yến mất, thì những mối quan hệ lẫn tài nguyên của họ sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng chỉ cần ông Yến có thể sống thêm vài năm, vậy thì chắc chắn có thể tranh thủ được nhiều tài nguyên cho nhà họ Yến hơn.

Con trai thứ ba của nhà họ Yến, cũng chính là cha của hai chị em Yến Tử Tuyết Yến Tử Băng, đang đứng trước một ngưỡng cửa rất quan trọng, nếu như có thể tiến thêm một bước nữa, vậy thì con đường làm quan sau này cực kỳ rộng mở. Ngược lại, nếu như không thể qua được một cửa này, thì cả đời còn lại e rằng khó có thể tiến xa hơn nữa.

Ở thời khắc quan trọng này, chuyện ông Yến có thể khỏi bệnh, sống khỏe thêm mấy năm không chỉ cực kỳ quan trọng đối với người con trai thứ ba, mà còn với cả hệ thống nhà họ Yến nữa.

Đương nhiên, trừ phương diện lợi ích ra, với tư cách là con cái, có ai không hy vọng cha mẹ mình có thể khỏe mạnh, sống thật lâu chứ.

Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà ông Yến đang trong cơn nguy kịch lại có thể khỏe mạnh trở lại, dù vẫn còn chưa thể xuống giường, nhưng tinh thần của ông cụ cũng tốt hơn trước nhiều, giọng nói của ông cũng rõ ràng hơn trước nhiều!

Thần y!

Thực sự là thần y!

Giờ đây Yến Thông không chỉ cực kỳ cảm kích mà còn rất khâm phục Tần Dương, đồng thời cũng cảm thấy mình rất may mắn, may mắn vì bản thân sau khi nghe Dư Quang Thành kể về Tần Dương thì cũng không lơ đi ngược lại còn ghi nhớ, rồi lại thử mời Tần Dương tới xem bệnh cho cha!

Nhớ lại lúc trước cha có kể lại câu chuyện về Mạc tiên sinh, Yến Thông đã thầm quyết định, mình nhất định phải kết thân với Tần Dương, cao nhân như thế này, hết lòng kết thân, tuyệt đối sẽ không lỗ!

Dù mình có tiền có thế đi chăng nữa, thì cũng không thể ngăn cản được bệnh tật, cũng không thể cản lại được bước chân đòi mạng của Diêm Vương, nhưng thần y thì có thể!

Tần Dương cười nói:

- Để tôi kiểm tra một chút.

Sau khi Tần Dương kiểm tra qua một lần, thì lại bắt đầu châm cứu cho ông Yến.

Châm cứu xong, Tần Dương lấy ra một cái túi bịt kín từ trong túi xách đưa cho Yến Thông đang đứng bên cạnh.

- Ông cụ cần phải uống rượu, anh cứ ngâm rượu bằng cái này, ừm, có lẽ có thể ngâm được một vò rượu mười cân, lần thứ nhất ngâm hai cây, ba tháng sau lại cho thêm một cây vào, nửa năm sau thì thêm cây thứ hai, uống hết một nửa thì thêm rượu. Mỗi ngày uống một lượng đến hai lượng, không được nhiều hơn, nhưng mỗi ngày đều phải uống, không được dừng lại.

Yến Thông vừa nhận lấy cái túi bịt kín, thì lâp tức kinh ngạc, hoảng sợ nói: 

- Cây Bất Lão!

Tần Dương nghe vậy thì cũng hơi kinh ngạc:

- Giám đốc Yến cũng biết vật này?

Yến Thông vừa kích động vừa nói:

- Tôi có nghe lão Dư kể, lúc đứa bé nhà họ Lôi đầy tháng thì cậu có tặng một hộp, khiến cho rất nhiều người đều muốn tranh giành mua, thậm chí còn có người ra giá 100 vạn một cây mà cũng không mua được…

Ông Yến tò mò hỏi:

- Cây Lão Căn là cái gì?

Yến Thông vội vàng kể lại chuyện cây Bất Lão cho cha, cuối cùng cảm kích nói:

- Tiểu Tần tiên sinh, kỳ thật lúc trước khi tôi nghe về chuyện cây Bất Lão thì có nghĩ hỏi xin nhà họ Lôi một ít, chỉ là không tiện mở miệng, lại không nghĩ đến tiểu Tần tiên sinh vẫn còn có...

Tần Dương cười nói:

- Nếu như ngày hôm đó tôi mà nói là còn có, e rằng có đạp nát cửa nhà tôi cũng không đủ cho bọn họ. Đồ tốt ít, nhưng kẻ có tiền nhiều, có nhiều cỡ nào cũng không đủ cho họ mua.

Yến Thông cũng hiểu, gật đầu nói:

- Đúng, đúng, chỉ là tiểu Tần tiên sinh, cây Lão Căn quý giá như vậy, tôi không biết nên cảm kích cậu thế nào nữa.

Tần Dương cười: 

- Dược liệu có giá, mạng người vô giá, chỉ là dùng đúng chức năng thôi. Vốn cơ thể của ông cụ bị thoái hóa, dù tôi có cưỡng ép kí.ch thích thân thể, kíc.h thích sức sống của ông ấy thế nào đi nữa, thì cuối cùng đây cũng chỉ là cây không rễ, vẫn cần phải bồi dưỡng thêm cho cơ thể. Dược tính của cây Bất Lão ôn hòa, có thể bổ dưỡng cho thân thể của ông ấy, nếu không thì, cứ theo cách tôi kí.ch thích thân thể ông cụ, thì e rằng ông cụ cũng không chịu được lâu.

- Đương nhiên, chỉ dựa vào cây Bất Lão thì không đủ, tôi sẽ cho một đơn thuốc, mọi người cứ sắc theo đơn là được, mặc dù có một số loại dược liệu có lẽ sẽ khá hiếm, nhưng chắc đối với nhà họ Yến thì chắc cũng không có vấn đề gì.

Càng ngày Yến Thông càng khâm phục Tần Dương hơn, Tần Dương không hỏi một tiếng, cũng chẳng nói giá, cứ thế đưa luôn bốn gốc cây Bất Lão, phần khí độ này quả thực đủ để khiến.

Không chỉ cảm kích và khâm phục, trong lòng Yến Thông cũng đã quyết, lão gia tử tốt, Tần Dương kết thúc trị liệu sau đó, nhất định Yến gia sẽ không bạc đãi Tần Dương.

Yến Thông đưa tiễn Tần Dương đi xuống lầu, đưa đến phòng khách dâng trà chiêu đãi, cả hai đang trò chuyện, thì ở phía cửa ra vào truyền đến một hồi tiếng cười.

Hai chị em Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng vừa mới bước vào nhà, trên tay mỗi người còn xách theo một cái túi, nhìn dáng vẻ này thì chắc cả hai vừa đi dạo phố mua săm về.

Yến Tử Tuyết vừa nhìn thấy Tần Dương đang ngồi trên ghế sa lon, thì ánh mắt sáng rực lên:

- Tần Dương... Ách, tiểu Tần tiên sinh, anh tới rồi sao!

Tần Dương khẽ liếc nhìn Yến Thông ngồi bên cạnh, trong lòng cười thầm, hẳn là cô nàng Yến Tử Tuyết này nhìn thấy sắc mặt Yến Thông khó chịu nên mới đổi giọng đây.

- Đúng rồi, anh đến tái khám cho ông Yến, hai em vừa đi dạo phố sao?

Tính tình của Yến Tử Băng thì dịu dàng hơn nhiều, cô nhẹ nhàng trả lời: 

- Ừ, đi dạo một lát, mua một ít đồ, tiện đường ghé qua thăm ông nội.

Lúc trước Tần Dương cũng có tán gẫu với hai người, bình thường cả hai đều ở lại nhà bác cả Yến Thông, nên xem ra chuyện trùng hợp gặp nhau ở đây, có lẽ một phần là do hai chị em quan tâm đến ông nội, phần còn lại chắc cũng là ý của Yến Thông.

Có hai người bạn đồng trang lứa, lại còn là một cặp chị em song sinh xinh đẹp như hoa nữa, nên mọi người cũng dễ tìm được đề tài nói chuyện hơn, cũng bớt xa lạ nữa.

- Tinh thần của ông cụ cũng khá hơn trước rất nhiều, hai em đi thăm ông đi.

Yến Tử Tuyết bỏ túi xuống, cười nói: 

- Vậy thì hai người cứ nói chuyện tiếp đi nhé, bọn cháu vào thăm ông đây

Yến Thông nhìn hai cô gái vui vẻ rời đi, cười nói: 

- Nghe hai đứa nó nói lần trước là cậu đưa bọn nó về nhà, thật lòng cảm ơn cậu nhiều!

Tần Dương cười nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo vậy đâu.

Yến Thông cười ha ha nói: 

- Hai con bé này, đều nghịch như quỷ ấy, vốn cha bọn nó muốn hai đứa nó lên Yến Kinh học, nhưng khuyên hết nước hết cái mà cả hai cũng không chịu, xem ra là không muốn bị quản thúc đây.

Tần Dương cười cười:

- Người trẻ tuổi mà, có khát khao tự do, muốn được thể hiện tài năng của bản thân cũng là chuyện thường tình, cũng không khó hiểu.

Yến Thông nhìn Tần Dương bằng cặp mắt đầy vẻ tán thưởng, không chỉ già dặn hơn bạn cùng lứa, mà tác phong làm việc còn rất điềm tĩnh, rất có phong độ của một đại tướng, chỉ hơn hai con bé kia có 3 tuổi, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hia bên cách biệt quá nhiều.

Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, thì hai chị em cũng đi xuống, dù sao ông cụ cũng cần nghỉ ngơi nhiều, cũng không nên nói chuyện quá lâu.

Tần Dương giơ tay lên xem đồng hồ, đang lúc hắn muốn chào ra về, thì bỗng nhiên điện thoại reng chuông.

Tần Dương lấy điện thoại di động ra, khẽ nhìn màn hình sau đó áy náy nói với Yến Thông:

- Xin lỗi, tôi có điện thoại.

Yến Thông cười làm tư thế mời, rồi bưng ly trà lên, khẽ nhấp.

Tần Dương cũng không rời đi, trực tiếp tiếp nhấn nút nghe:

- Chị Toa, tìm em có việc gì sao?

Chị Toa?

Hai chị em nhà họ Yến ngồi trước mặt Tần Dương vừa nghe thấy thì mắt sáng rực lên…
Bình Luận (0)
Comment