Chí Tôn Đặc Công

Chương 251

Khi đám người Hà Thiên Phong Tôn Hiểu Đông bước vào lớp, vừa hay nhìn thấy hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đang nói chuyện, ánh mắt của Hàn Thanh Thanh lộ ra sự vui vẻ.

Mọi người nhìn nhau, Hà Thiên Phong nhẹ giọng cười hehe nói:

- Lão đại chính là ngầu nhất!

Đám người Tôn Hiểu Đông đương nhiên hiểu ẩn ý trong câu nói của Hà Thiên Phong, đều không nói ra cười hehe lên.

Hoa khôi của khoa, hoa khôi trường, Lý Tư Kỳ…

Mỗi người đều xinh đẹp như vậy, quan trọng là đều rất tốt rất thân mật với Tần Dương.

Hết giờ học, Hàn Thanh Thanh thu dọn đồ đạc đứng lên, nghiêng người nói:

- Buổi tối gặp.

Tần Dương ừ một tiếng: 

- Được!

Hàn Thanh Thanh vừa đi, đám người Hà Thiên Phong liền xông tới:

- Buổi tối gặp? Lão đại, cậu muốn làm gì?

Tần Dương nghiêng đầu, kỳ quái hỏi:

- Tự học và học thêm tiếng Anh, không phải vẫn luôn như vậy sao?

Hà Thiên Phong ồ một tiếng, cười nói:

- Còn tưởng các cậu đi làm hoạt động bí mật gì chứ.

Tần Dương cười như không cười nhìn Hà Thiên Phong:

- Sợ là trong lòng cậu tự nghĩ vớ vẩn. 

Hà Thiên Phong che giấu cười haha, chuyển đề tài:

- Được rồi, nói chuyện chính, sắp đến lễ giáng sinh rồi, lễ giáng sinh vừa hay là sinh nhật tôi, tôi tròn 20 tuổi. Đương nhiên phải tụ họp lại, hôm đó đúng lúc lại là cuối tuần, mọi người không ý kiến chứ?

Tần Dương cười hehe, ánh mắt không có hảo ý:

- Tụ tập! Đương nhiên phải tụ tập! Lần trước cậu chuốc rượu tôi thế nào, cậu vẫn chưa quên chứ?

Hà Thiên Phong dĩ nhiên biết Tần Dương muốn báo thù, cười hehe, mặt đầy dáng điệu thách thức:

- Ai sợ ai chứ, cùng lắm thì nằm xuống, dù sao tôi sinh ra ở thế giới này đã không chuẩn bị còn sống mà rời đi!

Tần Dương giơ ngón cái lên:

- Ngầu lắm! Hi vọng đến lúc đó cậu cũng khí khái như vậy!

Hà Thiên Phong phong cười cười nói:

- Vì là cuối tuần, lại là giáng sinh nên tôi muốn ra ngoài đón sinh nhật. Trên núi Kim Phật đã có tuyết rơi, chúng ta lập nhóm lên núi chơi, ngày 24 lên đó, ngày 25 nghịch tuyết, chỗ đó có sân trượt tuyết, sau đó buổi chiều quay về. 

Tần Dương cười sảng khoái:

- Đi ngày nào cũng được, chỉ cần có quán rượu là được.

Tôn Hiểu Đông cười hì hì tiếp lời:

- Phải, đi đâu cũng được, phải có đủ rượu uống, nếu không há chẳng phải để cậu chạy thoát sao!

Hà Thiên Phong cười nói:

- Yên tâm, tôi không trốn, trên đó có quán rượu, có đồ ăn nước uống, đơn giản chính là hơi đắt mà thôi, dù sao cả chuyến này tôi mời.

Tần Dương cười cười nói:

- Có đại gia trả tiền, vậy đương nhiên không thành vấn đề, cậu chuẩn bị mời ai rồi?

Hà Thiên Phong cười nói:

- Chỉ mấy người đón sinh nhật cậu đó, còn có bạn gái của tôi và lão tam, còn có hai đứa bạn hồi bé. Uhm, Lý Tư Kỳ cậu mời giúp tôi, hay là…Văn Vũ Nghiên?

Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc đều cười hì hì nhìn Tần Dương, muốn xem Tần Dương trả lời thế nào?

Hàn Thanh Thanh, Lý Tư Kỳ, Văn Vũ Nghiên, nếu như tụ tập chung một chỗ, vậy sẽ là cảnh tượng thế nào đây?

Liệu có phải đao quang kiếm ảnh, nước ngầm rung chuyển không?

Tần Dương cười cười:

- Văn Vũ Nghiên thì thôi đi, cô ấy và mọi người cũng không thân lắm, nếu cô ấy đi, mọi người cũng không thoải mái như vậy.

Hà Thiên Phong cười hehe, giọng điệu ta đây hiểu hết:

- Ừ, cũng tốt, nếu có cô ấy, cậu cũng khọng thoải mái.

Tần Dương đương nhiên hiểu ý của Hà Thiên Phong, cũng không giải thích gì.

- Được, Lý Tư Kỳ, tôi hỏi thử cô ấy. Nhưng cô ấy có thời gian hay không tôi không rõ, dù sao cô ấy còn đang trong đoàn phim…

- Ừ, cậu hỏi đi, có rảnh thì đến, không rảnh thì thôi.

Tần Dương lấy điện thoại ra, nhấn số gọi Lý Tư Kỳ, đơn giản nói chuyện của Hà Thiên Phong, Lý Tư Kỳ đồng ý.

- Được chứ, đại khái còn có ba bốn ngày đoàn phim đóng máy rồi. Lúc đó tôi có khá nhiều thời gian, mấy tháng này khiến thôi mệt đủ rồi, thật muốn đi đâu đó giải sầu đây, đây là ngủ gật gặp phải gối.

- Được!

Tần Dương cúp máy, cười nói:

- Đoàn phim Hồng Lăng Cách Cách sắp đóng máy rồi, cô ấy đã đồng ý.

Hà Thiên Phong cười haha nói:

- Đóng máy rồi? Vậy chẳng phải rất nhanh sẽ công chiếu sao? Ừ, xem ra tranh thủ trước khi cô ấy chưa nổi, nhanh chóng chụp thêm vài tấm hình với cô ấy, kí thêm tên, sau này cô ấy nổi rồi, tôi sẽ sang tay bán kiếm tiền.

Tần Dương cười haha nói:

- Cách này không tệ, sau này không có tiền cứ để cô ấy kí tên cho chúng ta đem bán.

Tối thứ tư, Tần Dương đi ra quán bar Mộng Điệp, đang chuẩn bị đi đến nhà xe đột nhiên có tiếng ồn ào truyền tới.

Tần Dương quay đầu lại nhìn, liền thấy hai nam thanh niên đang cản một cô gái trẻ tuổi, đang táy máy tay chân.

Cô gái kia rất trẻ, ước chừng hai mươi hai mươi ba tuổi, dáng người rất xinh đẹp, trông bộ dạng hình như uống không ít, trong tay xách một cái túi nhỏ, đi đường cũng có chút lảo đảo lắc lư. 

Cô bị hai người đàn ông ngăn lại, hiển nhiên có chút kinh hoảng:

- Hai người muốn làm gì?

Một thanh niên bắt lấy cánh tay cô, cười lạnh nói:

- Trương Hiểu Lệ, làm gì mày còn không biết sao? Khi nào trả tiền đây, đừng tưởng trốn bọn tao thì không có chuyện gì!

Trương Hiểu Lệ nhất thời có chút ngượng ngùng:

- Mấy ngày nay không phải tôi đi công tác sao, tôi không phải trốn các người, gần đây mẹ tôi chữa bệnh tốn rất nhiều tiền, hiện tại không có tiền trả cho các người. Các người gia hạn thêm chút thời gian đi, các người yên tâm, tôi có tiền nhất định lập tức trả cho các người!

Một thanh niên khác hừ lạnh nói:

- Tao mặc kệ mẹ mày chết hay không chết, nói mày biết, hôm nay không trả tiền đừng trách bọn tao không khách sáo với mày!

Trương Hiểu Lệ lắc đầu:

- Tôi thật sự không có tiền!

- Không có tiền?

Một thanh niên giơ tay lên đánh một bạt tai, tát lên mặt Trương Hiểu Lệ:

- Không có tiền còn lớn tiếng như vậy?

Trương Hiểu Lệ đưa tay vuốt mặt, mặt đầy ủy khuất: 

- Nhưng tôi thật sự không có tiền…Các người cứ từ từ…Tôi có tiền rồi lập tức trả cho các người. Mẹ tôi nằm trong bệnh viện, mỗi ngày đều cần tiền…

- Không có tiền? Không có tiền mày đi bán đi! Ồ, đây không phải còn mang một sợi dây chuyền vàng sao, lấy trước làm chút tiền lãi đi.

Trương Hiểu Lệ che cổ lắc đầu:

- Đây là mẹ tôi cho tôi, tôi không thể cho các người…

- Bốp!

Người đàn ông bên trái tát một cái:

- Mày nói không cho là không cho à, đừng tưởng mày nợ tiền thì mày là đại gia.

Người đàn ông bên phải đưa tay chụp lấy sợi dây chuyền vàng, Trương Hiểu Lệ lui về phía sau một bước, hình như bước hụt, kêu thảm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

Tần Dương thấy cảnh này, nhíu mày một cái, hét lên:

- Làm gì đó?

Hai người đàn ông kia quay đầu, thấy Tần Dương hừ lạnh nói:

- Đòi nợ. Tiểu tử, không liên quan đến mày, mày đừng xen vào việc của người khác.

Tần Dương đi tới, lạnh lùng nói:

- Đòi nợ cũng phải đòi cho đàng hoàng, còn đánh người cướp đồ. Hay là tôi báo cảnh sát, để cảnh sát đến đây lý luận?

Người đàn ông bên phải nhếch chân mày, hình như muốn phát tác, người đàn ông bên trái kéo hắn lại, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Tần Dương, thầm thì bên tai người đàn ông bên trái hai câu gì đó, người đàn ông bên trái nhất thời im lặng.

- Trương Hiểu Lệ, hôm nay xem như mày may mắn, mau xoay tiền đi. Nếu lần sau còn không trả, hừ, mày xem chừng đó!

Ngươi người đàn ông kia chỉ tay vào Trương Hiểu Lệ, bỏ lại một câu độc ác rồi xoay người đi. Trương Hiểu Lệ ôm chân mình, có chút chật vật ngồi dưới đất.

Tần Dương đi tới hỏi:

- Cô không sao chứ?

Trương Hiểu Lệ ngẩng đầu lên, mặt giả bộ đầy vẻ đáng thương:

- Cảm ơn cậu…Hình như tôi bị trật chân, có thể đỡ tôi lên không?
Bình Luận (0)
Comment