Chí Tôn Đặc Công

Chương 271

- Sao lại muốn tìm nhà ở tiểu khu chúng tôi?

Tần Dương và Lý Tư Kỳ đi vào khu giới thiệu nhà đất, đi vào một căn nhà, thuận miệng hỏi.

Ăn bữa sáng Lý Tư Kỳ mang đến xong, Tần Dương liền bị Lý Tư Kỳ kéo ra ngoài cùng cô tìm nhà, lý do chính là có đàn ông đi cùng, không dễ bị người ta ức hiếp.

Có qua có lại, hơn nữa quả thật Tần Dương cũng rảnh rỗi, liền đi cùng cô.

Lý Tư Kỳ cười cười:

- Ở gần cậu đó.

Tần Dương bĩu môi:

- Chỉ vậy thôi?

Lý Tư Kỳ gật đầu đương nhiên:

- Chỉ vậy thôi, tôi là con gái, sống một mình ở ngoài, rất không an toàn phải không? Sống cùng cậu bình thường cũng có thể ghé thăm, ăn chực, gặp phải chuyện gì cũng có người giúp đỡ, rất tiện phải không?

Tần Dương cười nói:

- Tình cảm là chuẩn bị biến tôi thành lao công miễn phí à?

Lý Tư Kỳ cười híp mắt nói:

- Nào có, đó là tình bạn của chúng ta, đã kiểm chứng qua năm tháng phải không. Người khác muốn lấy lòng tôi đều không phản ứng đâu.

Giọng Lý Tư Kỳ dừng lại một chút:

- Phải rồi, mấy tháng nay quay phim đều có người theo đuổi tôi, là một con em nhà giàu lái siêu xe, nhưng tôi không đồng ý. Thấy chưa, tôi cũng là người gặp người yêu, xe thấy xe chở.

- Phải phải phải, cô đẹp nhất, xinh nhất!

Tần Dương vô cùng không có thành ý trả lời kiểu qua loa, hắn và Lý Tư Kỳ nói ra số lần gặp nhau không nhiều, lúc trò chuyện trên mạng cũng không tính là quá nhiều, nhưng có lẽ vì hai người đã từng mở lòng nói ra tình cảm đối đãi của nhau, nên giữa hai người nói chuyện vô cùng tùy ý, cả hai cũng không sẽ không để tâm, đối với lời nói đùa cũng sẽ không coi là thật.

Tần Dương cùng Lý Tư Kỳ đi vòng vòng mấy chỗ môi giới, xem qua mấy căn nhà, cuối cùng vẫn không ưng ý, lúc đang chuẩn bị tiếp tục xem thì Hà Thiên Phong gọi điện.

- Mọi người đều có mặt rồi, tình hình bên cậu thế nào?

Tần Dương cười nói:

- Tôi đang ở cùng Lý Tư Kỳ, nếu đủ mặt rồi thì đi thôi.

Hà Thiên Phong cười nói:

- Được, vậy chúng ta gặp nhau trước tiểu khu của cậu.

- Được!

Tần Dương cúp máy cười nói:

- Chuẩn bị lên đường đi núi Kim Phật rồi, xem ra chỉ có thể ngày mai quay lại xem nhà tiếp.

Lý Tư Kỳ cười híp mắt nói:

- Tôi không sao, chỉ cần cậu không đuổi tôi, tôi không gấp tí nào cả.

Tần Dương tức giận liếc Lý Tư Kỳ một cái:

- Đồ mặt dày, cô vẫn nên nhanh chóng tìm được chỗ rồi chuyển đi, tránh cho tôi đưa phụ nữ về qua đêm, đụng phải cô thật ngại ngùng.

Lý Tư Kỳ cười hehe:

- Ôi ôi ôi, đưa phụ nữ về qua đêm, làm như cậu dám không bằng, có bản lĩnh thì cậu đưa về một người xem?

Tần Dương cũng bó tay với Lý Tư Kỳ, từ bỏ tiếp tục tranh cãi với cô:

- Đi thôi.

Hai người quay lại tiểu khi, Tần Dương lái xe đến cửa tiểu khu. Đám người Hà Thiên Phong rất nhanh đã đến.

Hà Thiên Phong vẫn lái chiếc MPV có thể chứa tám người của nhà hắn, ngoài ra còn có một chiếc BMW do một thanh niên chừng hai mươi tuổi lái, chắc là bạn hồi nhỏ mà Hà Thiên Phong từng nhắc đến.

Cửa kiếng xe mở ra, ánh mắt Tần Dương đảo qua, nhất thời cười lên:

- Ồ, chị Đồng, chị cũng có mặt à.

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Thế nào, không hoan nghênh à?

Tần Dương cười hehe nói:

- Sao có thể chứ, lão nhị, mặt mũi cậu thật lớn, chị Đồng còn đến dự sinh nhật cậu, được lắm.

Hà Thiên Phong đắc ý nói:

- Hehe, thường thôi thường thôi, tôi là lão tam mà.

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Tần Dương, xe em còn chỗ ngồi không, xe này hơi chật.

Tần Dương gật đầu:

- Được chứ, chỉ có em và Lý Tư Kỳ, còn ba chỗ ngồi.

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Được, vậy chị ngồi xe của em, vừa hay có chút chuyện nói với em.

Tiết Uyển Đồng xuống xe, Hàn Thanh Thanh cũng bị đám người Nhạc Vũ Hân “đuổi” xuống xe, mặc dù vì chuyện của Văn Vũ Nghiên, bọn họ cũng cảm thấy giữa Tần Dương và Hàn Thanh Thanh quả thực không phải quan hệ đó, nhưng lúc này chắc chắn sẽ làm trò trêu chọc.

Tần Dương và Hà Thiên Phong thương lượng một chút, quyết định ra thành phố tìm chỗ ăn cơm, sau đó chạy thẳng lên núi Kim Phật. Cơm tối chính là tiệc sinh nhật của Hà Thiên Phong trên núi Kim Phật.

Vào lúc ba chiếc xe khởi động, một chiếc xe hơi màu đen không tầm thường chút nào dừng ở ven đường cũng lặng lẽ nổ máy, theo sau ba chiếc xe kia, không gần không xa chạy theo.

- Tần Dương, Cần Cần đã phẫu thuật xong, phẫu thuật rất thành công.

Tần Dương nghe vậy cười nói:

- Vậy thật tốt, cô bé đó rất ngoan ngoãn, khiến người ta vừa nhìn đã thích, bây giờ em ấy xuất viện rồi sao?

Tiết Uyển Đồng cười nói:

- Vẫn chưa, còn phải ở lại bệnh viện một thời gian để quan sát chữa trị, nhưng bác sĩ nói chắc sẽ không có vấn đề gì.

Tần Dương gật đầu, chợt lại quan tâm hỏi:

- Đủ tiền không?

- Đủ rồi, còn chưa dùng hết.

Tiết Uyển Đồng kể lại đầu đuôi cho Tần Dương:

- Toàn bộ phẫu thuật dùng hơn mười tám vạn, tiền chữa bệnh tiền thuốc thang…dùng hơn năm vạn, ước chừng khi xuất viện chắc còn phải xài ba bốn vạn.

Miệng Tần Dương nhẩm tính:

- Vậy chính là hai mươi bảy hai mươi tám vạn, còn có thể dư mấy vạn, số tiền còn dư để cho gia đình em ấy đi. Bây giờ nhà em ấy cũng nghèo khổ, không nhiều tiền, nhưng chắc có thể mua chút đồ ngon cho em ấy, đủ để em ấy tạm thời đi học, có thể khiến nhà em ấy ấm áp lại.

Lý Tư Kỳ bên cạnh tò mò hỏi:

- Cần Cần này là ai vậy?

Tiết Uyển Đồng bên cạnh giải thích một chút, hai người Lý Tư Kỳ và Hàn Thanh Thanh đều hiểu ra, lại nhìn sang Tần Dương, ánh mắt có thêm chút nhu hòa và khâm phục.

Chuyện đánh nhau hôm sinh nhật Tần Dương bọn họ đều có mặt, cũng biết chuyện hai mươi vạn đó, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã tiêu hết, hơn nữa Tần Dương còn lấy lại năm mươi vạn.

Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:

- Tần Dương, không nhìn ra cậu còn là một người vô cùng tốt bụng. Tiền này của cậu lấy của dân cho dân dùng, đợi sau này tôi kiếm được tiền, tôi cũng học tập cậu.

Tần Dương cười nói:

- Ý tưởng này của cô không tệ, cô xem bây giờ có rất nhiều nghệ sĩ thành danh đều làm từ thiện cho xã hội, có quỹ từ thiện, cũng khiêm tốn quyên tiền xây dựng trường tiểu học tình thương. Sau này nếu cô thật sự thành đại minh tinh rồi, kiếm tiền đồng thời làm nhiều chuyện tốt, xem như tích phúc cho chính mình.

Lý Tư Kỳ bĩu môi nói:

- Có nhiều người không phải cam tâm tình nguyện làm, thân phận ở đó, quần chúng nhìn chằm chằm, không làm không được, không thể không quyên góp, quyên góp ít còn bị người ta chê…

Tần Dương cười cười nói:

- Cho dù bọn họ vì lấy danh dự hay có mục đích khác, chỉ cần bỏ tiền ra thật thiết thực, giúp được người cần giúp đỡ, vậy chính là chuyện tốt rồi. Còn về ít nhiều, cần gì quá khắt khe, trên đời này căn bản không có tình yêu vô duyên vô cớ.

Lý Tư Kỳ nháy nháy mắt nói:

- Cậu thì sao, không phải cậu muốn mở công ty kiếm nhiều tiền sao. Sau này kiếm được nhiều tiền rồi vẫn chuẩn bị làm chuyện tốt chứ?

Tần Dương trầm ngâm mấy giây, nghiêng đầu nhìn Tiết Uyển Đồng ngồi ở ghế phụ:

- Thật ra lần trước sau khi tôi và chị Đồng nói chuyện, bản thân tôi cũng từng nghĩ đến, nếu đợi công ty tôi thành lập, thật sự có thể kiếm tiền, vậy tôi sẽ bỏ vốn thành lập một quỹ từ thiện chữa bệnh, chuyên giúp đỡ những người không thể xem bệnh, giống như Lý Tư Kỳ nói, lấy của dân cho dân dùng.

Lý Tư Kỳ giật mình trợn to hai mắt:

- Cậu chắc không phải vì mục đích này mới muốn mở công ty chứ?
Bình Luận (0)
Comment