Chí Tôn Đặc Công

Chương 28

Nhóm dịch TTTV

Dịch: Cá Voi

Biên: Xiaooo

Nguồn: Tần Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn tên đầu đinh, ánh mắt trở nên sắc nhọn đầy nguy hiểm.

Tính cách hắn vốn hiền lành, làm việc cẩn trọng, không bao giờ thích khoe khoang, nhưng trên đời này có một loại người hắn ghét nhất.

Chính là loại đàn ông ức hiếp phụ nữ!

Tên đầu đinh này chỉ cần nhìn quần áo và cách ăn nói đã biết ngay không phải loại tốt đẹp gì, có lẽ là tên lưu manh ở gần khu vực này. Loại người như vậy trong mắt Tần Dương chỉ như cặn bã mà thôi.

Chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, lấy việc ức hiếp kẻ yếu và phụ nữ làm niềm vui còn không biết xấu hổ, luôn ra vẻ ta đây cực lợi hại. Thật ra loại người này một khi gặp phải người mạnh hơn mình thì ngay lập tức khí thế ban đầu sẽ bay sạch.

- Cút.

Tần Dương lạnh lùng phun ra một câu, khí thế trên người hắn tăng mạnh, mang đến cảm giác sắc bén như thanh kiếm quý đột nhiên được tuốt khỏi vỏ, tài năng giờ mới lộ rõ!

Cả Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đều hơi kinh ngạc, Tần Dương trước mắt họ lúc này và Tần Dương họ biết trước kia cứ như hai người khác nhau. Một hiền lành điềm đạm, dịu dàng và ấm áp. Một lại tài năng nở rộ, mạnh mẽ không ngờ.

Tên đầu đinh bị ánh nhìn lạnh lẽo của Tần Dương làm cho cả người sinh ra cảm giác rét lạnh khó hiểu, cảm giác sợ hãi không thể đè nén trào lên, lan ra toàn thân.

Hai tên đàn em vẫn còn đứng phía sau, những sinh viên gần đó đến vây xem đã quây thành một vòng tròn lớn đang nhìn về phía này.Tên đầu đinh tuy có hơi thấp thỏm nhưng không thể cứ thế bỏ đi được. Nếu thật sự cứ vậy bỏ chạy, về sau khó lòng diễu võ dương oai.

- Mày cũng to gan gớm nhỉ? Có người đẹp bên cạnh nên giả làm đấng anh hùng à, mày không biết con phố này là tao bảo kê à?

Tên đầu đinh quát lớn, vẫy tay gọi hai tên đàn em phía sau, hai tên đó lập tức lao lên, hung ác nhìn Tần Dương.

Hàn Thanh Thanh hơi lo lắng, khẽ kéo tay Tần Dương.

- Kệ bọn họ đi, chúng ta đi thôi.

Nhạc Vũ Hân cũng lên tiếng thuyết phục.

- Phải đấy, chúng ta quay về trường thôi. Bọn họ không dám làm gì đâu.

Tần Dương không lên tiếng, tên đầu đinh lúc này đã đứng chặn trước mặt bọn họ cười lạnh.

- Muốn chạy à, đâu ra chuyện đơn giản như thế. Thằng nhãi kia, vừa nãy không phải mày vừa quát ông đây cút à? Bây giờ mày phải quỳ xuống xin lỗi ông đây, sau đó nôn ra năm trăm tệ, nếu không thì mày đừng mong có thể lành lặn đi ra khỏi chỗ này.

Tần Dương quay đầu nở nụ cười dịu dàng với Hàn Thanh Thanh:

- Không sao. Cứ để tôi xử lí chuyện này.

Nụ cười của Tần Dương tựa như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông lạnh giá, mang đến cảm giác dễ chịu và yên tâm. Vốn dĩ Hàn Thanh Thanh có hơi lo lắng, như trông thấy nụ cười ấy trái tim thấp thỏm lo âu liền bình tĩnh trở lại.

Tần Dương quay đầu lại, tiến về phía tên đầu đinh, nhàn nhạt nói:

- Con phố này do mày bảo kê? Mày dựa vào cái gì đòi bảo kê?

Tên đầu đinh thấy Tần Dương tiến lại gần, không hiểu vì sao trong lòng chợt sinh ra cảm giác hoảng hốt khó hiểu. Tuy đối thủ chỉ có một người nhưng trông có vẻ vô cùng bình tĩnh, hơn nữa ngữ khí lạnh nhạt, mang đến cho hắn cảm giác áp lực rất lớn.

- Đánh nó!

Tên đầu đinh không dám một mình đối mặt với Tần Dương, hắn có cảm giác như trông thấy một con mãnh hổ đang dần áp sát, vì vậy hắn quyết định để cho hai tên đàn em lên trước, còn mình đứng sau quan sát tình hình rồi tính tiếp.

Hai tên đàn em một trái một phải đồng thời áp sát Tần Dương, sau đó tất cả mọi người chỉ kịp thấy Tần Dương giơ tay lên, tay trái vung lên một cái, tay phải vung lên một cái.

- Bốp!

- Bốp!

Trên mặt hai tên đàn em xuất hiện hai vết bạt tai, bay ra ngoài, sau đó nặng nề ngã nhào ra đường, cả mặt đều đỏ lên, trên má còn in hằn vết mấy ngón tay.

Tất cả mọi người đứng xem đều trợn tròn mắt kinh ngạc, hít sâu vào một hơi.

Ôi vãi, mạnh thế cơ à?

Bọn họ đều thấy rõ động tác của Tần Dương nhưng vẫn có cảm giác khó hiểu, nói chung cứ như hai tên kia tự đưa mặt mình lao mạnh vào lòng bàn tay của Tần Dương vậy.

Hùng hổ lao vào, sau đó nhanh chóng bay ngược trở lại, cả quá trình ấy diễn ra rất nhanh gọn, khiến người xem vừa thấy buồn cười vừa thấy kỳ lạ.

Tần Dương không thèm liếc mắt đến hai tên bị tát bay kia, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn tên đầu đinh, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Tên đầu đinh bỗng thấy mí mắt giật giật, da đầu tê rần, linh cảm ban nãy quả nhiên không sai chút nào, tên này ra tay thật sự rất ác độc!

Mẹ kiếp, vừa nãy mình cần gì phải mạnh miệng, hai cô em kia không phải đã thuyết phục hắn đi rồi sao, mình mạnh miệng bốc phét vài câu rồi để bọn họ đi không được sao, có phải bây giờ đã không đến nước này rồi không.

Tần Dương đứng trước mặt tên đầu đinh, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi lại một lần nữa.

- Con phố này do mày bảo kê? Mày dựa vào cái gì đòi bảo kê?

Tên đầu đinh nắm tay chặt thành nắm đấm, nhưng không có can đảm vung nắm đấm lên Tần Dương lúc này đang đứng gần trong gang tấc. Hắn mạnh miệng hét lớn:

- Đại ca tao là anh Bưu. Ở cái chốn này ai mà không biết đến anh Bưu. Mày chuốc họa lớn rồi!

- Bốp!

Tần Dương vung tay, một cái bạt tai nhanh gọn giáng lên mặt tên đầu đinh, cái tát mạnh khiến mặt hắn lệch đi, dấu tay hằn rõ trên mặt.

- Mày chuốc họa lớn rồi?

Tên đầu đinh nghiến răng nói.

- Thẵng nhãi này, mày cứ chờ đấy..

- Bốp!

Tần Dương giáng thêm một cái tát vào phía bên mặt còn lại của hắn, khiến khuôn mặt hắn lại lệch sang hướng ngược lại,

- Trêu ghẹo nữ sinh mày thấy vui lắm à?

Hai bên mặt tên đầu đinh đều đỏ lên, miệng cũng bị tát đến nỗi bật tơ máu trông vô cùng thảm hại.

Hiện đang vào giờ ăn trưa nên chỗ này đều là sinh viên đến ăn cơm, xung quanh có ít nhất hơn hai trăm con mắt đang đổ dồn về phía này, làm hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã, ánh mắt nhìn Tần Dương tràn đầy oán hận.

- Anh Bưu sẽ không tha cho mày....

- Bốp!

Tần Dương không thèm quan tâm ánh mắt tên này có bao nhiêu oán hận, miệng nói ra những lời gì, giơ tay tát thêm một cái bạt tai, dùng nhiều sức hơn mấy cái trước một chút.

Còn về việc sao cứ phải tát, đơn giản vì đây là cách giải quyết đơn giản nhanh gọn nhất. Ở trong quán bar là thế, ở đây cũng vậy. Không những đánh lên xác thịt mà còn đánh thẳng vào thể diện đối phương!

Vung nắm đấm?

Tần Dương sợ một đấm của mình sẽ đánh chết người ta....

- Còn muốn tao quỳ trước mặt mày nữa không?

- Bốp!

- Năm trăm tệ? Trấn lột của sinh viên mày thấy mày giỏi lắm à?

- Bốp!

- Mày bao nhiêu tuổi rồi hả? Cả ngày lêu lổng không chịu làm việc, bắt nạt sinh viên, mày thấy mày giỏi lắm hả?

- Bốp!

......

Cả con phố dần trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bạt tai của Tần Dương là vẫn vang lên vô cùng giòn giã.

Tên đầu đinh thường ngày thích mang theo vài tên đàn em đến đây chơi vì chỗ này giá cả thấp, hơn nữa lại có nhiều sinh viên, người đẹp cũng không thiếu, vì vậy bọn chúng mới bành trướng ở đây, chọc ghẹo nữ sinh, bắt nạt những nam sinh yếu thế hơn. Tuy hắn không làm điều gì ác ôn nhưng cũng đã ức hiếp rất nhiều người, vậy nên trong đám đông vây xem có không ít người đã từng là nạn nhân của hắn.

Những người đến ăn cơm quanh đây đều là sinh viên, đối với hạng lưu manh như tên đầu đinh ai nấy đều vô cùng căm ghét. Nhưng suy cho cùng bọn chúng vẫn là những kẻ không nên dính dáng, nên những sinh viên này chẳng ai dám đụng đến bọn chúng.

Hôm nay thấy tên đầu đinh bị từng cái tát giáng lên mặt, những sinh viên ở đây đều có chung một cảm giác cực kỳ sung sướng!

Ai bảo mày bắt nạt người khác!

Hôm nay đá phải tấm sắt rồi ha!

Báo ứng!

Những sinh viên này cảm thấy sảng khoái một phần vì tên đầu đinh bị đánh đến như vậy, một phần là vì những lời Tần Dương nói đều là những lời họ muốn nói ra nhưng không dám. Hôm nay được thấy Tần Dương từng câu từng chữ nói ra theo từng cái tát uy lực, quần chúng sinh viên cảm thấy thực thỏa mãn.

Vậy nên tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tần Dương, ánh mắt mang theo sự kính sợ và sùng bái.

Cậu sinh viên này là ai?

Quả thực đẹp trai không chịu nổi! Đẹp trai rụng rời! (Biên: Hay như ở VN còn gọi là nhìn muốn rụng trứng =))))
Bình Luận (0)
Comment