Chí Tôn Đặc Công

Chương 282

- Ai, Thanh Thanh, hai hôm nay sao cậu trông thất thần thế?

Trong kí túc xá, Nhạc Vũ Hân nghịch điện thoại nửa ngày, ngẩng đầu lập tức thấy Hàn Thanh Thanh thất thần ngồi đối diện dựa vào tường, ánh mắt ngạc nhiên.

- Thanh Thanh…

Hàn Thanh Thanh dường như không nghe thấy, ngẩn người tại chỗ.

Nhạc Vũ Hân lớn tiếng hơn, lần nữa gọi:

- Thanh Thanh!

Hàn Thanh Thanh đang thất thần giật mình tỉnh lại, hơi hoảng hốt đáp:

- A, có chuyện gì vậy?

Nhạc Vũ Hân cười nói:

- Cậu không có việc gì chứ, hai hôm nay tớ để ý cậu, thường xuyên ngẩn người, không sao chứ?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu, mặt dãn ra, cười nói:

- Không có gì, tớ hay ngẩn người à?

Nhạc Vũ Hân thổi phù một cái cười thành tiếng:

- Người thất thần còn biết được mình thất thần sao, hoặc là đang toàn tâm nghĩ đến một người?

Hàn Thanh Thanh tất nhiên là hiểu được ý trong câu nói của Nhạc Vũ Hân, gương mặt hơi đỏ:

- Cậu nói linh tinh gì vậy, tớ đang suy nghĩ ít chuyện.

- Suy nghĩ chuyện gì đến mức thất thần như thế, trước đây không như vậy, từ khi từ Kim Phật Sơn về, cậu lại có lúc như vậy, cậu dám nói không liên quan đến người nào đó chứ?

Hàn Thanh Thanh hơi ngượng ngùng, nghiêm túc giải thích:

- Không phải như cậu nghĩ đâu.

Nhạc Vũ Hân cười híp mắt nói:

- Là như thế nào, cậu không nói rõ, làm sao tớ biết được?

Hàn Thanh Thanh thật sự không biết giải thích thế nào, cô hiểu ý tứ trong lời nói của Nhạc Vũ Hân, nhưng cô thật sự không phải nhớ nhung Tần Dương, mà là lo lắng cho Tần Dương, vì hai hôm nay Tần Dương không đi học.

Hàn Thanh Thanh nhắn tin cho Tần Dương, Tần Dương trả lời lại cô, nói cô không cần lo lắng, không có vấn đề gì, hắn có thể xử lý mọi chuyện tốt đẹp.

Mặc dù Tần Dương nói không có vấn đề gì, nhưng Hàn Thanh Thanh không nhịn được mà lo lắng cho Tần Dương, ai bảo hắn lúc trước làm Hàn Thanh Thanh ấn tượng khắc sâu như vậy.

Viên đạn bay sượt qua người, cảm giác cận kề cái chết, khiến cô cả đời cũng không thể quên. Mặc dù Tần Dương rất lợi hại, nhưng kẻ sát thủ lại ở trong bóng tối, nếu như tên sát thủ trong bóng tối nổ 1 phát súng hướng về Tần Dương, Tần Dương tránh sao được?

Tên kia lại là kẻ sát thủ vô tình.

Nghĩ đến Tần Dương bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm sống chết, Hàn Thanh Thanh trong lòng không bình tĩnh được, luôn trăn trở chuyện này, không tự chủ được mà thất thần, mà thất thần rất lâu.

Nhạc Vũ Hân thấy Hàn Thanh Thanh không lên tiếng, không nhịn được hỏi thăm:

- Thanh Thanh, có phải cậu và Tần Dương có tiến triển gì không, mặc dù tớ rất mong cậu và Tần Dương, nhưng tớ cũng nhắc nhở cậu, Tần Dương và Văn Vũ Nghiên có chút liên quan.

Hàn Thanh Thanh tất nhiên nhận ra sự quan tâm của Nhạc Vũ Hân với mình, mặc dù cô thường hay trêu mình, nhưng dù sao là bạn cùng phòng, bạn tốt, mọi việc quan trọng, cũng không làm loạn, đứng về phía Hàn Thanh Thanh.

- Tớ biết mà, Tần Dương và Văn Vũ Nghiên chỉ là bạn bè, tớ hỏi Tần Dương, cậu ấy nói với tớ rồi.

Nhạc Vũ Hân cau mày một cái:

- Hắn từng nói với cậu, lời nói của đàn ông có thể tin được sao, ngạch, nhưng đối với tính cách của Tần Dương, lời hắn nói, cũng có thể tin, hắn là người thẳng thắn.

Hàn Thanh Thanh bị Nhạc Vũ Hân chọc cười:

- Không phải chính cậu cũng nói như vậy sao?

Nhạc Vũ Hân bĩu môi nói:

- Tần Dương thật sự rất thẳng thắn, hắn cũng rất có bản lĩnh, nếu hắn thật sự có dã tâm, bên cạnh hắn lại có nhiều cô gái xinh như vậy, đoán chắc cũng rất ít người có thể ngăn cản được hắn.

- Được rồi được rồi, cậu nói đúng tớ cũng không nói cậu sai mà.

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Tớ với cậu ấy cũng không có chuyện gì, mọi người đều là bạn bè, các cậu không nên suy nghĩ nhiều.

Nhạc Vũ Hân tò mò hỏi:

- Vậy hôm đó có chuyện gì xảy ra với quần áo của các cậu, không phải định nói với tớ là một sự trùng hợp chứ?

Hàn Thanh Thanh hơi do dự, quyết định nói dối một cách trắng trợn:

- À, lúc đó tớ bị trượt chân, cậu ấy kéo tớ, sau đó cậu ấy cũng bị trượt chân, cậu ấy sợ tớ ngã bị thương, mới ôm tớ vào lòng để bảo vệ, lăn mấy vòng trong tuyết, chân tớ còn bị cọc trúc làm bị thương, là vậy đấy…

Nhạc Vũ Hân thật sự tin lần này là thật, cười hì hì nói:

- Thật không, tớ đã bảo là có ôm, nếu không sao thế được, haha, các cậu còn không chịu nhận?

Hàn Thanh Thanh hừ nói:

- Lúc đó nhiều người vậy, nếu thừa nhận bị cậu ấy ôm, các cậu còn bàn tán thành dạng gì nữa đây.

Nhạc Vũ Hân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không nói lại chuyện hôm đó, cười hì hì hỏi:

- Cảm giác được Tần Dương ôm thế nào, có phải cảm thấy đặc biệt ấm áp và an toàn?

Hàn Thanh Thanh trừng mắt nhìn Nhạc Vũ Hân:

- Lúc ấy sợ chết khiếp, còn tâm tư nào mà cảm nhận, cậu để cậu ấy ôm một cái là biết đấy.

Nhạc Vũ Hân cười hắc hắc nói:

- Đừng, tớ tự biết tớ, cậu ta ưu tú như vậy, chỉ có người như cậu mới xứng với cậu ấy thôi.

Hàn Thanh Thanh cười mắng:

- Nói bậy gì chứ?

Nhạc Vũ Hân nghiêm túc nói:

- Tớ nói thật, thật ra thì cậu cũng có thể chủ động một chút, chỉ cần cậu ấy và Văn Vũ Nghiên thật sự không có gì, chuyện tình cảm, mình phải tự nắm lấy, coi như đây là hạnh phúc cả đời, biết đâu sau này cách xa cả vạn dặm biết đâu không gặp được nhau, cũng có một kỉ niệm đẹp đúng không?

Hàn Thanh Thanh đang chuẩn bị nói gì đó, thì điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.

Hàn Thanh Thanh cầm điện thoại lên, thấy là một số lạ gọi đến.

- A lô!

Một giọng đàn ông cứng rắn vang lên trong loa:

- Có phải Hàn Thanh Thanh không, cô có bưu phẩm, cô xuống lấy giúp tôi.

Hàn Thanh Thanh hơi ngạc nhiên:

- Bưu phẩm? Tôi đâu có mua gì nhỉ?

Người đàn ông nhắc lại lần nữa:

- Tôi đang ở dưới lầu, cô ra nhận giúp tôi.

Hàn Thanh Thanh mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, biết đâu có ai gửi đồ cho mình?

- Được rồi, tôi xuống ngay.

Hàn Thanh Thanh cúp máy, xoay người nói với Nhạc Vũ Hân:

- Tớ đi lấy đồ.

Hàn Thanh Thanh thay giày, nhanh chóng đi xuống lầu, đi tới cửa hành lang, cô cẩn thận quan sát trái phải, thấy bên cạnh có chiếc xe con màu đen, một người đàn ông đứng bên cạnh, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vãnh mũ rất dài, toàn bộ gương mặt bị vành nón che mất, trên tay hắn cầm một cái hộp bằng giấy.

Hàn Thanh Thanh nhìn xung quanh một chút, không thấy ai, cảm thấy hơi nghi ngờ, đi về phía người đàn ông.

- Là anh gọi điện cho tôi sao?

Người đàn ông khẽ ngẩng lên một chút:

- Cô là Hàn Thanh Thanh?

- Đúng, là tôi!

Người đàn ông đi đến:

- Bưu phẩm của cô, mời cô kí nhận.

Người đàn ông đi đến, đưa chiếc hộp cho Hàn Thanh Thanh, khi Hàn Thanh Thanh chú ý đến chiếc hộp, người đàn ông liền tiến gần đến một chút, tay phải rút ra một cây súng lục, họng súng chĩa về phía Hàn Thanh Thanh.

- Không được lên tiếng, lên xe, nếu không tao giết mày!

Hàn Thanh Thanh tay run run, chiếc hộp rơi xuống đất, cô nhìn gương mặt âm trầm không thể nào quên hiện ra dưới chiếc mũ lưỡi trai, cô kinh hoàng mở to hai mắt.

- Là ông!
Bình Luận (0)
Comment