Chí Tôn Đặc Công

Chương 293

Vào lúc đêm tối, Tần Dương bỗng nhiên bị một loạt tiếng bước chân chạy rất vội vàng làm tỉnh giấc, hắn mở to mắt, ngồi bật dậy ngay trên giường.

Đêm hôm khuya khoắt, người nào mà chạy gấp rút như vậy, hơn nữa hình như là chạy qua chạy lại hai lượt thì phải?

Tựa hồ như là người nào đó đang đuổi theo người nào đó?

Mặc dù có thể chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng Tần Dương vẫn không nhịn được sự tò mò đứng lên, đi tới phía cửa ra vào, nghe ngóng khoảng độ mươi giây, sau đó mở cửa phòng ra.

Trên hành lang cũng đã yên tĩnh lại như lúc đầu, Tần Dương dạo mấy bước chân về phía trước, cơ bắp trên người cuồn cuộn cứ như đang trong trạng thái có thể vỡ ra bất cứ lúc nào vậy.

- Nói, đồ ở đâu?

Tần Dương bước tới chỗ rẽ, đang định đi qua khúc ngoặt, một giọng nói đanh thép, lạnh lùng, trầm thấp bỗng nhiên lọt vào tai Tần Dương.

Tần Dương liền thu người lại, nấp hẳn vào trong góc, sau đó hơi nghiêng đầu ra ngoài quan sát, mới nhìn thoáng qua, đồng tử của Tần Dương đột nhiên thu nhỏ lại, trong ánh mắt toát ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.

Ở trong bóng một góc khuất đầy vẻ âm u, một người đàn ông bị ép tới mức phải quỳ trên mặt đất, đứng ở sau lưng hắn là hai người đàn ông, một tên trong số đó tay cầm một con dao bóng loáng đang ghì vào cổ của người đang quỳ, tên còn lại tay cầm một khẩu súng lục tư thế đang nhìn xung quanh để cmày chừng lỡ bị phát hiện.

Tên tra hỏi đứng ngay phía trước người đàn ông đang quỳ, bóng tối làm Tần Dương không cách nào thấy rõ được tướng mạo của hắn, nhưng giọng nói lạnh lùng, cứng rắn, trầm thấp của hắn làm cho người ta có một thứ cảm giác đang phải kiềm chế hết sức.

Người đàn ông đang quỳ không nói tiếng nào, rõ ràng là không có dự định khai báo.

- Không nói đúng không, nếu như tao nhớ không nhầm thì mày còn có một người vợ xinh đẹp phải không, mày không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người vợ xinh đẹp của mày chứ...

Người đàn ông đang quỳ kia ngẩng đầu lên, giọng nói rất quyết đoán: 

- Bọn mày đừng có làm càn, đồ tao đã ném xuống biển rồi, bọn mày mà giết tao, bọn mày cũng không lấy được cái gì đâu!

Người đàn ông tra khảo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang quỳ kia, người đàn ông quỳ gối cũng ngẩng đầu không khuất phục, cũng không hề có ý nhượng bộ.

- Rất tốt, cho rằng ở đây là đang trên thuyền, nên tao không dám làm gì mày đúng không?

Người đàn ông tra khảo giọng nói gằn xuống, câu sau kéo dài hơn hơi câu trước, cho người ta một thứ cảm giác như đang bắn từng chữ từng chữ một ra vậy:

- Kỳ thật tao rất thích chơi với những người cứng đầu như mày, bởi vì như vậy thì mọi người cũng không cần phải nhiều lời, khỏi mất công. Mày đã muốn chết, vậy tao thành toàn cho mày!

Người đàn ông tra khảo hướng cằm về người đàn ông đứng sau lưng kia gật đầu một cái, người đàn ông cầm dao giương dao lên, đâm vào tim người đàn ông đang quỳ gối một nhát rất nhanh gọn.

Người đàn ông quỳ gối thất kinh ngẩng đầu, hắn đương nhiên không nghĩ rằng đám người này chưa lấy được đồ vật mà vẫn dám giết hắn thật, chẳng lẽ bọn họ không sợ sẽ không lấy được đồ hay sao?

- Vứt xuống đi!

Người đàn ông tra khảo nói một tiếng lạnh lùng, bọn họ đã sớm lục soát qua người của hắn, không có thứ đồ mà họ muốn tìm, vậy giữ một cái xác trên thuyền đương nhiên chỉ thêm phiền phức, ném xuống biển là xong xuôi mọi chuyện, giết người xóa sạch dấu vết, sạch sẽ gọn gàng.

Hai người đàn ông kia nâng cái xác vẫn còn chưa đứt hẳn hơi, lấy đà mấy lần, sau đó dùng lực ném, người đàn ông bị giết kia lập tức bay ra ngoài biển.

Tần Dương trông thấy một cảnh tượng rợn người như vậy, tâm trạng có hơi bị kinh động, hắn không nghĩ tới rằng ở trên cái du thuyền, nơi mà nhìn qua vô cùng bình yên này, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Ngay lúc người đàn ông kia bị ném ra ngoài thuyền, ánh đèn trên thuyền chiếu thẳng vào trên mặt anh ta, vừa vặn đứng lúc đối mặt với Tần Dương, đồng tử Tần Dương đột nhiên thu nhỏ lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Người đàn ông bị giết lại chính là Liễu Hồng Sâm!

Cái người đàn ông mà trưa hôm qua mới chủ động bắt chuyện với hắn trong nhà ăn sau cùng còn tặng cho hắn một chuỗi hạt đeo tay, vậy mà bây giờ đã bị giết chết một cách thô bạo như thế!

Thi thể Liễu Hồng Sâm "tõm" một tiếng rơi vào đại dương, sau đó chìm xuống biển, biến mất không thấy gì nữa.

- Bọn mày quay về, vào phòng hắn, cẩn thận lục soát lại một lần nữa, đồ có khả năng hắn không mang theo ở bên người.

- Vâng ạ!

Tần Dương nhanh chóng thu người về, sau đó nhẹ nhàng rời đi, về tới phòng của mình.

Đóng cửa phòng lại, Tần Dương ngồi xuống ghế, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Không ngờ Liễu Hồng Sâm cứ như vậy là chết mất rồi sao!

Đồ?

Bọn họ đang muốn tìm thứ đồ gì?

Tần Dương nhấc tay phải hắn lên, nhìn chuỗi hạt bằng gỗ hương trên tay phải của hắn, ánh mắt có chút khó hiểu.

Liễu Hồng Sâm nói thứ đồ kia đã bị hắn ném xuống biển, hình như nắm chắc đối phương nhất định phải lấy được vật đó, nên sẽ không giết anh ta, thế nhưng anh ta đã tính sai, đối phương giết anh ta không một chút do dự.

Đây là do đối phương biết chắc chắn vật kia vẫn còn, hay là đối phương không thật sự quan tâm thứ đó đến mức như vậy?

Rốt cuộc thì là thứ gì, đáng giá đến mức một bên dùng cả tính mệnh để bảo vệ, còn một bên vì nó có thể giết người không chút do dự?

Đồ vật?

Trong lòng Tần Dương bỗng nhiên có ý nghĩ, nếu như thật sự là món đồ gì đó rất quan trọng, vậy Liễu Hồng Sâm nhất định sẽ mang theo trên người chứ, thế nhưng trên người hắn lại không có...

Ánh mắt Tần Dương dừng lại nơi chuỗi vòng gỗ hương đeo trên cổ tay, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ gần như hoang đường.

Tần Dương lấy chuỗi vòng gỗ hương trên tay xuống, sau đó hắn đưa nó ra soi dưới ánh đèn, kiểm tra từng hạt từng hạt một, lúc kiểm tra đến hạt thứ năm, tay Tần Dương bỗng nhiên dừng lại.

Hạt châu bằng gỗ hương này thoạt nhìn cũng không khác gì mấy hạt cùng loại khác, đều giống nhau ở độ lớn nhỏ, nhưng khi hướng về phía ánh sáng, Tần Dương lại phát hiện ở hạt gỗ hương này có một vết cắt nhỏ hình chữ nhật, vết cắt này vô cùng mảnh, tinh vi đến mức nếu không cẩn thận soi đèn kiểm tra thì căn bản là không cách nào phát hiện được.

Tần Dương hơi nheo mắt lại, móc thanh phi đao nhỏ của hắn ra, dùng đầu mỏng nhọn của con dao nhẹ nhàng cắt theo đường kẽ hở ra, sau khi cắt được một vòng, Tần Dương lại càng khẳng định hơn ý nghĩ của hắn.

Xung quanh miệng vết cắt nhỏ của hạt gỗ hương này là do sau đó được dùng keo để dính lại!

Sở dĩ thoạt nhìn giống nhau như đúc, đó là bởi vì hạt gỗ hương này được lấy ra từ chuỗi vòng của nó, cho nên khi xâu vào lại thì vừa trùng khớp không sai, cũng vì sau khi được dùng keo dính lại rồi lau sạch lớp keo ở ngoài mặt đi nên nhìn qua không có gì khác biệt so với hình dạng ban đầu.

Sau khi làm sạch hết chỗ keo dính xung quanh, hắn khẽ nghiêng tay, sau đó dùng mũi dao cạy nhẹ ra, hạt gỗ hương nhỏ xíu nhất thời bị bắn ra, rơi xuống trên mặt bàn.

Tần Dương rọi đèn vào thẳng chỗ lõm xuống trên hạt gỗ, phát hiện bên trong hạt gỗ này đã bị khoét một rãnh vừa mảnh nhỏ lại khá sâu, mà ở giữa cái rãnh vừa mảnh vừa nhỏ này còn có thứ gì đó.

Tần Dương dùng đầu nhọn gẩy gẩy, sau đó dùng móng tay bấm giữ một góc, lấy thứ đồ nhét trong khe hở đó ra.

Đem thứ vừa lấy được hướng về phía ánh đèn quan sát, mắt Tần Dương sáng rực lên.

Con chíp!

Thứ giấu ở bên trong hạt gỗ hương này không ngờ lại chính là một con chíp!

Con chíp chỉ nhỏ bằng cái móng tay, ở xung quanh nó còn được bịt kín bởi một lớp nhựa mỏng, dường như là để chống thấm nước.

Tần Dương nhìn con chíp vừa lấy được ở trước mặt, tâm trạng đặc biệt kỳ lạ.

Nghĩ không ra là hắn thật sự đã đoán đúng. Không ngờ Liễu Hồng Sâm đã đưa thứ đồ quan trọng đến mức có thể khiến người ta giết người chỉ vì muốn có được nó như vậy lấy lý do biếu tặng mà giao cho hắn!

Chẳng lẽ anh ta cũng đã phát giác được bản thân có khả năng gặp nguy hiểm khi bị truy đuổi, cho nên mới ra hạ sách này, hi vọng sau khi thoát khỏi nguy hiểm sẽ tìm hắn để lấy con chíp lại?

Thật ra bên trong con chíp này có chứa thứ gì đây?
Bình Luận (0)
Comment