Chí Tôn Đặc Công

Chương 313

- Vũ Văn Phong và Vũ Văn Đào đều đã bị bắt, chứng cứ cũng vô cùng rõ ràng nên việc này cũng không có gì để nói nữa. Hơn nữa, sự việc này có sát thủ từ bên ngoài nhập cảnh vào nước nên tính chất trở nên đặc biệt nghiêm trọng. Long Vương cũng đã gây sức ép cho nên những kẻ chủ mưu ắt sẽ bị nghiêm trị. Đoán chừng Vũ Văn Đào sẽ phải ngồi bóc lịch từ mười đến hai mươi năm.

Tần Dương cười ha ha:

- Vâng, vậy thì em có thể thả lỏng rồi. Nếu cứ có người luôn luôn tìm cách mưu hại mình thì thật là ăn không ngon, ngủ không yên.

Hoắc Kim Hải giơ ly rượu lên:

- Lỡ mất bao nhiêu dịp, mãi đến giờ mới có thể yên ổn ngồi nhậu một bữa này.

Tần Dương cười cười, nâng chén lên cụng với Hoắc Kim Hải:

- Đúng vậy, trong khoảng thời gian vừa rồi đến một giọt rượu em cũng không dám uống, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng. Bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Hoắc Kim Hải tán đồng:

- Đúng đó, hiện giờ chú cũng không cần lo có người âm thầm ám hại mình nữa. Nhiệm vụ của Huyết Tinh Lão Nha đã bị hủy bỏ nên cũng sẽ không có sát thủ nào tiếp nhận nữa.

Hoắc Kim Hải nói rằng đến nhiệm vụ mà Vũ Văn Phong đã đăng trên trang web của Huyết Tinh Lão Nha. Với loại nhiệm vụ này, chỉ cần trong một khoảng thời gian mà không có ai tiếp nhận thì sẽ bị hủy bỏ, chỉ thu một ít phí tổn theo quy định mà thôi. Thế nhưng nếu có một người khác tiếp nhận thì thực sự không có cách nào hủy ngang.

Hà Viễn Thiên tiếp nhận và tiến hành nhiệm vụ nhưng cuối cùng lại bị giết chết. Trong khoảng thời gian sau đó cũng không có ai nhận nhiệm vụ này. Dù sao, nếu người sát thủ tiếp nhận nhiệm vụ mà thất bại thì chỉ có thể nói lên một điều đó là mục tiêu rất khó đối phó. Hơn nữa, lần ám sát đầu tiên đã đánh rắn động cỏ cho nên nếu tiếp nhận nhiệm vụ này thì độ khó sẽ tăng lên gấp bội. Với giá cả không thay đổi thì có rất ít người muốn nhận tiếp nhiệm vụ. Lúc này, trang web sẽ liên hệ với người ra nhiệm vụ để tư vấn cho họ nâng cao giá lên nhằm thuê được sát thủ cấp cao hơn.

Trong vụ việc này, do cả Vũ Văn Phong và Vũ Văn Đào đều bị bắt cho nên không có ai tăng giá, đồng thời không có sát thủ nào tiếp nhận cho nên nhiệm vụ bị hủy theo quy định.

Tần Dương uống một ngụm rượu rồi hỏi:

- Việc này có thể gây nên sóng gió gì không ạ?

Hoắc Kim Hải nói với vẻ không quan tâm:

- Có thể gây nên sóng gió gì cơ chứ? Chuyện này chắc chắn là nỗi nhục to lớn đối với người nhà họ Vũ Văn. Hơn nữa do việc này liên quan đến chú nên bên đó cũng sẽ không làm ầm ĩ. Rõ ràng nếu người không gây sự thì bọn họ đã thấy may mắn lắm rồi ấy chứ. Lão già Vũ Văn Thái là con hồ ly tinh giảo hoạt, hắn chắc chắn sẽ biết rằng nhà mình đã chọc phải người không thể chọc nên sẽ cấm những người khác gây sự với chú em.

Tần Dương vâng một tiếng rồi cười khổ:

- Em chỉ muốn tìm đến đây bình yên đọc sách và trải nghiệm cuộc sống đại học. Ai ngờ rằng lại gặp phải chuyện như thế này. Vũng nước của đại học Trung Hải quả là quá sâu.

Hoắc Kim Hải cười ha ha nói:

- Đại học Trung Hải là một bông hoa kỳ lạ nổi tiếng trong một rừng các trường đại học trên toàn quốc cho nên những sự việc như thế này xuất hiện không phải là điều gì lạ lẫm. Dù vậy thì sau khi sự việc này diễn ra chắc cũng sẽ không có ai mù mắt đến chọc giận chú em đâu.

Tần Dương đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

- Anh có cần em trả lại tấm mặt nạ da người kia không?

Hoắc Kim Hải cười nói:

- Chú em cứ giữ lấy mà dùng. Loại người như chú em chắc chắn sẽ gặp phải nhiều chuyện cực kì đặc biệt. Do đó nếu có thể tạo nhiều vỏ bọc để hành sự chắc chắn sẽ tốt hơn. Dù vậy thì thân phận người đàn ông trung niên kia cũng nên bốc hơi rồi đấy.

Tần Dương cười ha hả:

- Em nghĩ sau khi hắn lộ mặt làm hai chuyện vừa rồi thì cũng sẽ trốn đi và không bao giờ xuất hiện nữa.

Hoắc Kim Hải và Tần Dương nhìn nhau rồi cùng cười vang. Đối với bọn họ, có những lời chỉ cần ngầm hiểu trong lòng là được:

- Anh Hải, lát nữa em đến chỗ anh mượn dùng một cái điện thoại nhé. Cuộc đời em không có duyện với những chiếc điện thoại thông thường. Tính đến giờ đã hỏng mất mấy cái rồi.

Hoắc Kim Hải khoát tay rồi nói:

- Được thôi, tí nữa đi cùng anh lấy điện thoại.

Tần Dương muốn mượn một chiếc điện thoại công nghệ cao giống như mấy món đồ mà hắn từng lấy ở chỗ Hoắc Kim Hải. Loại điện thoại này bắt tín hiệu cực tốt, có nhiều công dụng đặc biệt, chống nước, thậm chí còn có chức năng định vị với độ chính xác cao. Nói không ngoa chứ dù điện thoại có hết pin hay bị giấu đi thì cũng có thể tìm lại dễ dàng.

- Tốt quá, cảm ơn anh Hải.

- Chú em còn khách sáo làm gì. Mau, uống thêm chén nữa.

- Vâng.



- Cô giáo Tiết.

Tần Dương gõ cửa rồi đi vào văn phòng.

Tiết Uyển Đồng đang viết cái gì đó, nhìn thấy Tần Dương đi đến thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng:

- Tần Dương, cuối cùng em cũng đã trở về.

Dường như Tiết Uyển Đồng muốn nói cái gì nhưng sau khi nhìn Tần Dương một lát thì bỏ bút xuống, đứng lên và bảo Tần Dương:

- Tần Dương, em đi theo cô.

Tiết Uyển Đông dẫn Tần Dương đi đến một góc khuất ở hành lang, nhìn ngắm đảm bảo xung quanh không có ai rồi mới hỏi bằng giọng lo lắng:

- Mấy ngày vừa rồi em đã đi đâu? Có chuyện gì đã xảy ra?

Tần Dương thấy vẻ lo lắng của Tiết Uyển Đồng thì nở nụ cười nhẹ nhàng:

- Em chỉ đi xử lý một chút việc gấp thôi. Đã khiến chị lo lắng, em rất xin lỗi.

Hai mắt Tiết Uyển Đồng trừng lớn, cả giận nói:

- Hai người em và Hàn Thanh Thanh đã gặp phải chuyện gì? Đừng có lừa chị. Nhạc Vũ Hân nói rằng Hàn Thanh Thanh đi xuống dưới nhà nhận chuyển phát nhanh rồi không thấy trở lại. Sau đó em nói rằng em có thể tìm được Thanh Thanh. Rồi sau đó em cũng mất tích. Rồi mấy ngày sau có cảnh sát gọi đến bảo rằng các em không có việc gì nhưng phải mấy ngày sau mới trở về trường.

Tần Dương thấy Tiết Uyển Đồng tức giận thì cũng hiểu sự lo lắng của cô. Hắn do dự xem nên nói thế nào, nhưng chưa kịp mở mồm thì Tiết Uyển Đồng đã cắt ngang:

- Chị muốn nghe lời nói thật.

Tần Dương cười khổ, nói:

- Em khiến cho Vũ Văn Đào bị khai trừ khỏi trường nên hắn ta ghi hận trong lòng và tìm người trừ khử em. Lúc ở trên Kim Phật Sơn, chúng em bị đánh lén nhưng người đó bị em đánh bị thương. Sau đó kẻ này mượn việc đưa chuyển phát nhanh để bắt cóc Hàn Thanh Thanh. Em ra biển cứu Hàn Thanh Thanh sau đó gặp phải bão, rồi phải trải qua mất ngày ở đảo hoang. Tiếp đến chúng em gặp một du thuyền và được họ cứu. Cuối cùng chúng em đi đến Philippines và bắt máy bay về đây.

Tần Dương không nói đến việc du thuyền bị nổ và các dụ khách bị giết do lo sẽ khiến Tiết Uyển Đồng sợ. Dù sao những việc này nằm ngoài sự tưởng tượng của một cô giáo bình thường.

Nhưng cho dù Tần Dương đã cố gắng nói giảm nói tránh thì sắc mặt của Tiết Uyển Đồng cũng hơi tái đi, nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới như sợ rằng hắn bị thụt thẹo phần nào trên người vậy:

- Vậy em và Hàn Thanh Thanh có sao không? Làm sao các em có thể sống sót khi trôi giạt trên biển trong mấy ngày?

Tần Dương cười cười nói:

- Chỉ cần có đồ ăn và nước uống thì trôi giạt trên biển cũng không tệ như chị tưởng tượng đâu ạ.

Tiết Uyển Đồng nhìn vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Tần Dương rồi đưa tay vỗ ngực, vẻ mặt vẫn còn hơi sợ hãi:

- Em có biết mấy ngày này chị lo lắng cho các em suýt ngất không? Chị chỉ lo các em gặp phải chuyện gì bất trắc. Chị biết em có khả năng phi thường nhưng sao không bao giờ có thể làm chị yên lòng thế?

Nghe thấy Tiết Uyển Đồng đánh giá như thế thì Tần Dương cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ:

- Chị à, chị yên tâm đi. Chị cũng biết em lợi hại như thế nào mà. Ai mà dám gây sự với em thì chẳng khác tự rước lấy khổ.

Tiết Uyển Đồng lườm Tần Dương một cái, rõ ràng cũng không tin lời ba hoa của hắn:

- Còn Vũ Văn Đào sao rồi?

- Bị bắt rồi ạ. Chắc cũng phải ngồi tù mấy năm.

Tiết Uyển Đồng thở dài:

- Vậy là tốt rồi. Con sâu làm rầu nồi canh như thế này đáng lẽ phải sớm được giáo dục cải tạo. Dù trường mình đặt ra tôn chỉ “trường học là xã hội” nhưng mục đích không phải là để khuyến khích bọn họ học đòi bày ra mưu hèn kế bẩn như trong xã hội.

Tần Dương vâng một tiếng, không muốn làm Tiết Uyển Đồng lo lắng nên đánh sang chuyện khác:

- Đúng rồi, trước đó em từng hứa sẽ xem bệnh cho chị nhưng mãi chưa thực hiện được. Bây giờ chị đang rảnh hay bận? Nếu rảnh thì em xem bệnh cho chị luôn.
Bình Luận (0)
Comment