Chí Tôn Đặc Công

Chương 316

Tần Dương thở phào một tiếng, nếu đã tìm đúng huyệt vị, chuyện còn lại thì dễ dàng rồi.

Tần Dương chỉ một lượt thủ pháp xoa bóp, chuyện này cũng không khó khăn, Tiết Uyển Đồng rất nhanh đã học xong.

Mạc Vũ giảng dạy y thuật cho Tần Dương, không phải chỉ để khám bệnh cho nam giới, hơn nữa vấn đề của Tiết Uyển Đồng cũng là vấn đề mà rất nhiều phái nữ từ xưa đến nay đều vấp phải, là một người có võ nghệ y thuật song toàn tuyệt đỉnh như Mạc Vũ không thể không hiểu.

Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng đã học được, cười nói:

- Vâng, đúng là như vậy, về sau chị mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ cứ xoa bóp theo phương pháp này, hẳn là sẽ có hiệu quả hơn.

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, lúc này cô cũng không biết nói gì, bởi vì cô cảm thấy bản thân hôm nay quá mất mặt, quá xấu hổ.

- Cảm ơn cậu.

Tần Dương cười cười nói:

- Chỉ là chuyện tiện tay giúp đỡ thôi mà, không cần khách khí.

Tần Dương nhìn thái độ của Tiết Uyển Đồng, biết rõ cô bây giờ vô cùng ngại, liền chủ động chuyển chủ đề:

- Đúng rồi, chị Tiết, học kỳ này em bỏ học không ít, chị có thể giúp em được không?

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:

- Được, cậu cứ cố gắng làm bài thi cho tốt, ngày thường vắng mặt trên lớp chị sẽ đi nói giúp cậu.

Tần Dương đứng người dậy, cười nói:

- Vậy, chuyện đó em cảm ơn chị trước.

Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương đứng dậy, hiển nhiên là chuẩn bị ra về, vội vàng nhiệt tình giữ lại nói:

- Bệnh chắc cũng khám xong rồi đúng không, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, trong nhà có đồ ăn, chị tự nấu vài món là có thể ăn ngay.

Tần Dương cười nói:

Chị Tiết, không cần khách khí như vậy, em tự ra nhà ăn ăn là được rồi.

- Ở lại ăn.

Tiết Uyển Đồng không cho Tần Dương cơ hội từ chối, liền nói chặn lại:

- Dù sao chị cũng phải nấu cơm, nhiều lắm chỉ là thêm một miệng ăn chứ mấy.

Tần Dương thấy Tiết Uyển Đồng kiên trì như vậy, cũng không khách sáo:

- Vậy cũng được, có điều nấu cơm cũng phải mất một chút thời gian, ở cổng trường học có tiệm thuốc, em đi bốc cho chị ít thuốc, bốc thuốc về chắc cũng vừa đúng lúc, cơm nước xong xuôi em sẽ chỉ cho chị cách nấu thuốc.

Tiết Uyển Đồng gật đầu:

- Được, vậy cậu đi bốc thuốc giúp chị, chị ở nhà nấu cơm chờ cậu vậy...

Giọng Tiết Uyển Đồng hơi hơi dừng lại một chút, câu nói này làm sao nghe có cái gì đó kỳ kỳ không được tự nhiên thì phải?

- A, đúng rồi, để chị đi lấy tiền cho cậu.

Tần Dương cười cười, xua xua tay:

- Không cần, toa thuốc em kê em tự biết, không hết bao nhiêu tiền. Chị biết đấy, em đâu có thiếu tiền.

Tiết Uyển Đồng nhíu mày:

- Chị biết là cậu không thiếu tiền, nhưng tiền của cậu chung quy vẫn là tiền của cậu, làm gì có đạo lý cậu giúp chị khám bệnh, lại còn phải tự bỏ tiền mua thuốc cho bệnh nhân chứ.

Tần Dương cười cười nói:

- Chị là cô giáo của em mà, coi như đây là một chút tâm ý của học trò vây.

Tần Dương nói xong cũng không chờ Tiết Uyển Đồng nói thêm câu nào, quay người là đi ra cửa luôn.

Tiết Uyển Đồng nhìn bóng lưng của Tần Dương, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn lấy môi, trong ánh mắt có chút phức tạp.

Mấy giấy sau, Tiết Uyển Đồng mới lấy lại tinh thần, hai tay vuốt vuốt lên gương mặt nóng bừng của mình, vội vàng đi vào phòng bếp.

Lúc Tần Dương bước vào nhà lần thứ hai, Tiết Uyển Đồng cũng đã nấu xong cơm, đồ ăn cũng vừa nhấc ra khỏi nồi.

Thịt kho, ngó sen trắng xào, canh cà chua trứng, cũng không cầu kỳ, nhưng khi bày ở trên bàn, mùi thơm nức mũi, cho người khác rất có hứng ăn.

Tần Dương hít lấy một hơi, khen:

- Woa, thơm quá, đây tuyệt đối là tay nghề đầu bếp đẳng cấp, sau này ai lấy được chị Tiết, đúng là có phúc.

Tiết Uyển Đồng được Tần Dương khích lệ như vậy, trong lòng thấy rất vui, nhưng miệng vẫn khiêm tốn nói:

- Những món ăn thường ngày thôi mà, làm gì đến mức như cậu nói, cậu nếm thử xem mùi vị thế nào.

Tần Dương cầm đũa lên, gắp một miếng thịt kho cho vào trong miệng, vô cùng thơm ngon.

- Ưm, rất ngon, chị Tiết à, tài nấu nướng của chị cấp bậc nhất định phải cao như mấy tầng lầu, còn ngon hơn cả đồ ăn trong nhà ăn nữa!

Tiết Uyển Đồng được khen nên rất vui vẻ, thuận miệng nói:

- Ngày thường chị cũng chỉ ăn cơm có một mình, nếu cậu thích ăn, thì cứ thường xuyên đến, dù sao cũng chỉ là nấu thêm một phần cơm, hai người ăn cũng vui hơn...

Tiết Uyển Đồng nói xong câu này, tức thì lại cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.

Câu này thì đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà nghe cứ làm sao ấy, nói chung là cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng vậy?

Tiết Uyển Đồng cắn cắn môi, lông mi dài cụp xuống, ánh mắt dừng lại trên bát cơm, không dám nhìn vào Tần Dương phía đối diện, trong lòng bối rối. Mình hôm nay là làm sao vậy, nói chuyện không suy nghĩ gì cả?

Tần Dương cười ha ha trả lời:

- Được thôi, có điều không thể cứ làm phiền chị mãi được, đợi lúc nào muốn ăn cỗ, thì sẽ đến làm phiền chị Tiết vậy, đến lúc đó chị Tiết phải làm mấy món ngon cho em thưởng thức đó.

Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương trả lời thoải mái như vậy, trong lòng thở phào một hơi, ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười:

- Được, trước khi tới cậu cứ dặn trước muốn ăn cái gì, chị làm cho cậu.

Dường như sợ bị hiểu lầm, Tiết Uyển Đồng lại bổ sung:

- Cậu đã giúp chị một chuyện lớn, chị phải hậu tạ đàng hoàng cho cậu chứ.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Chị Tiết lại khách sáo quá rồi.

Tiết Uyển Đồng tự nhiên trở lại, cầm đũa lên chỉ vào đĩa thức ăn:

- Dùng bữa, ăn nhiều một chút, cậu bây giờ đang ở tuổi thanh niên, là giai đoạn phát triển cơ thể.

Tần Dương cười nói:

- Em đã 20, người trưởng thành rồi, lớn không được nữa đâu.

Hai người vừa thoải mái trò chuyện, vừa ăn cơm, Tiết Uyển Đồng cũng từ từ bình tĩnh lại không còn vẻ ngượng ngùng hoang mang trước đó nữa.

Ăn xong bữa cơm, Tần Dương đi vào phòng bếp, cầm lấy cái nồi gốm mới vừa mua, đây là lúc Tần Dương đi mua thuốc tiện tay mua thêm, dù sao sắp tới cô cũng phải nấu thuốc trong một thời gian, có nồi nấu thuốc chuyên dụng cũng tốt.

Nấu thuốc thật ra cũng không phức tạp, Tần Dương đại khái nói sơ qua một lần, sau đó làm mẫu lấy đem thảo dược bỏ vào trong bình gốm nấu.

Tiết Uyển Đồng đứng bên cạnh Tần Dương, nghe Tần Dương nói chuyện, trong lòng tự nhiên cảm thấy có gì đó rất tế nhị.

Cô vốn là xuất phát từ sự cảm kích, mời Tần Dương ở lại ăn cơm, thế nhưng hai người ngồi đối với nhau ăn, vừa trò chuyện vừa ăn, có nói có cười, bây giờ Tần Dương lại nấu thuốc cho cô, vừa cẩn thận lại kiên nhẫn, dĩ nhiên là làm cho Tiết Uyển Đồng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Có lẽ... đây có lẽ là cảm giác ấm áp của gia đình?

Mình đây là làm sao vậy?

Trong thâm tâm Tiết Uyển Đồng đang tự chất vấn lấy bản thân, tại sao bản thân lúc nào cũng không cầm được nghĩ đông nghĩ tây vậy chứ?

Hắn là học sinh của mình!

Hắn mới 20 tuổi!

Tiết Uyển Đồng cắn môi, lúc đang suy nghĩ viễn vông, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Tiết Uyển Đồng quay người đi đến cửa ra vào, mở cửa phòng ra, đứng trước cửa là một người đàn ông mặc áo lông khoảng chừng năm mươi tuổi, trong tay xách theo một cái túi, bên trong có một ít táo, nhìn Tiết Uyển Đồng, cười tủm tỉm nói:

- Tiểu Đồng.

Tiết Uyển Đồng giật mình mở to hai mắt nhìn:

- Ba, sao ba lại tới đây?

Người đàn ông cười hà hà đi vào phòng, vừa thuận miệng nói:

- Ba lâu không gặp con, nhớ con chứ sao, cho nên đến để thăm con, chuẩn bị ở lại đây mấy ngày...

Sắc mặt Tiết Uyển Đồng thay đổi, ánh mắt tức thì tỏ ra có phần không vui:

- Nhớ con? Ba lại thua nhiều tiền nên đi trốn nợ chứ gì?

Người đàn ông bị Tiết Uyển Đồng vạch trần chân tướng, biểu hiện tức khắc có chút ngượng ngùng, đang muốn nói dối tiếp, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy Tần Dương đứng ở cửa phòng bếp, con mắt lập tức sáng lên:

- A, thằng nhóc này là ai vậy?
Bình Luận (0)
Comment