Chí Tôn Đặc Công

Chương 345

Tần Dương giả bộ nhẹ nhõm, tự nhiên đi theo Trần Tuệ vào phòng. Nhưng vừa mới tiến vào, sắc mặt của Tần Dương trầm xuống.

- Cẩn thận, chúng ta đang bị bao vây.

Sắc mặt của Trần Tuệ đột nhiên biến đổi, giọng nói hơi run lên:

- Là ai?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi không rõ.

Trần Tuệ căng thẳng đến mức tê cứng cả chân tay, nhỏ giọng hỏi:

- Bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây?

Tần Dương trầm giọng nói:

- Đi lên lầu. Cô phải nhớ nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi bảo làm cái gì thì cô làm cái đó, đừng có mà do dự cái gì. Nên nhớ rằng nếu rơi vào tay họ thì cô sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa. Tôi không đe dọa đâu.

Sắc mặt của Trần Tuệ trắng bệch, mau chóng gật đầu lia lịa, ánh mặt ngập tràn sự kinh hoàng nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Cậu đừng bỏ rơi tôi.

Tần Dương an ủi Trần Tuệ bằng một nụ cười:

- Cô cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không bỏ cô ở lại đâu.

Hai người trao đổi với nhau chỉ trong một thời gian rất ngắn, sau đó cùng chậm rãi đi về hướng trên lầu. Sau khi lên đến lầu hai, ánh mắt của Tần Dương mau chóng đảo khắp từ sàn nhà đến mái nhà, liếc đến cả gian phòng mà mình vừa mới nhìn thấy.

Ở trên nóc nhà không có ai nhưng tấm màn ở gian phòng kia bị người nào đó vén lên một chút. Tuy một chút này khó có thể đủ để người bình thường nhìn thấy gì nhưng với nhãn lực của một tu hành giả thì Tần Dương thừa khả năng nhìn xuyên qua khe hở đó.

Chắc chắn rằng ở đằng sau khe hở kia đang có một người lén nhìn mình.

Nhìn vào vị trí của kẻ kia đứng thì hẳn là ở bên cạnh hắn còn có tay súng bắn tỉa.

Mặc dù thông qua khe hở, Tần Dương chỉ thấy có hai người nhưng do không gian nơi này chật chội, không có nơi nào để ẩn nấp nên nếu kẻ địch mai phục xung quanh nhiều tay súng thì bản thân Tần Dương khó có đường trốn thoát. Huống gì mình còn mang theo một người bình thường là Trần Tuệ. Với quả tạ như cô gái này thì Tần Dương càng vướng víu, chắc chắn không thể trốn tránh mà chỉ đành khoanh tay chịu chết.

Ở hai bên đối diện đều có người mai phục thế thì bên trong căn nhà này chắc chắn có người. Với tình thế này thì tầng lầu chật hẹp lại trở thành lợi thế cho Tần Dương phát huy nên hắn lựa chọn đi vào đầm rồng hang hổ.

Trong tâm trí của hắn hiện giờ đang có hai kế hoạch. Kế hoạch thứ nhất là vọt thẳng lên mái nhà rồi tìm đường chạy trốn từ đường mái nhà. Đây là khu ổ chuột, phòng ở nằm ở sát bên cạnh, Ở giữa phòng ngủ không có vật cản gì, thậm chí còn có một tấm ván gỗ thông với mái nhà. Mặc dù ở mái nhà cũng có thể có người mai phục, nhưng ít nhất chạy trốn từ chỗ này sẽ khiến đối phương bị bất ngờ, trở tay không kịp. Việc này sẽ tăng tỉ lệ chạy thoát cho hai người, dẫu sao thì được tí nào hay tí đấy.

Kế hoạch thứ hai là giả bộ như không biết gì cả, tiếp tục đi tìm Fukuda Ono. Hắn tin chắc rằng ở trong phòng của Fukuda Ono cũng có mai phục. Tần Dương có thể mạo hiểm tiến vào phòng, bắt người bên trong làm con tin. Hơn nữa, loại người giống như Fukuda Ono thì chắc chắn sẽ luôn để lại đường chạy trốn cho mình.

Loại người như bọn họ thì bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng việc bị cảnh sát bắt do đó chỗ ở chắc chắn sẽ có đường lui.

Trong hai kế hoạch này thì cái trước thiên về ra tay bất ngờ nhưng thực ra tỉ lệ thành công không lớn. Cái sau mang không ít rủi ro nhưng khá thực tế. Chỉ cần bắt được con tin vào tay thì những người khác ra tay cũng sẽ rón rén hơn, cộng thêm con đường chạy trốn của Fukuda Ono thì khả năng chạy trốn cũng sẽ khả thi hơn nhiều.

Tần Dương và Trần Tuệ đi lên lầu ba, vốn định còn đi lên tiếp thì đột nhiên ngừng bước, đột ngột chuyển hướng đi về gian phòng của Fukuda Ono.

Ở trên lầu có người mai phục, hơn nữa không chỉ có một người.

Bọn họ đang mai phục ở cửa tầng bốn.

Hiển nhiên kẻ địch đã cân nhắc đến khả năng mình phát hiện ra vấn đề rồi chạy trốn qua đường mái nhà cho nên đã bố trí người canh giữ tốt ở trên đó. Việc này khiến cho con đường chạy trốn lên phía trên của Tần Dương và Trần Tuệ trở nên khó khăn hơn gấp bội.

Xem ra chỉ có thể lựa chọn phương án thứ hai. Đành phải mạo hiểm.

- Lui về sau một chút.

Tần Dương dặn dò Trần Tuệ rồi tiến lên gõ cửa phòng.

- Ai gọi đó?

Chưa đợi đám người Tần Dương trả lời thì cánh cửa đã hé mở, Fukuda Ono tiến đến khe hở nhìn ra bên ngoài. Thấy Tần Dương thì hắn lập tức mở cửa phòng.

- Các người cuối cùng cũng đã tới.

Mặc dù Tần Dương không hiểu hết những gì Fukuda Ono nói nhưng ánh mắt sắc như dao của hắn lại nhìn chằm chằm vào mặt của Ono.

Dù Fukuda Ono mở cửa phòng rất nhanh nhưng trên mặt không che dấu được sự khẩn trương.

Tần Dương đã sớm tụ khí ở lỗ tai, thính lực tăng lên gấp mấy lần khiến cho mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất trong phòng đều được phóng đại và truyền đến tai của Tần Dương.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Tần Dương nghe rõ rằng trong phòng có ba người đang lẩn trốn. Một người ở bên tay trái, một người ở đằng sau cánh cửa mở một nửa còn một người ở sâu bên trong phòng.

Căn cứ vào tương quan vị trí của mọi người, Tần Dương nhận định rằng đối phương không định nhiều lời với mình. Chỉ cần bản thân mình bước vào cửa thì bọn họ sẽ ngay lập tức khống chế mình. Chỉ cần mình bước thêm hai bước thì một khẩu súng sẽ dán ngay vào đầu mình.

Fukuda Ono đã tránh ra khỏi đường vào nhưng khi hắn nhìn thấy Tần Dương cứ đứng mãi ở cửa mà không chịu vào thì trên mặt càng khẩn trương hơn. Hắn giả bộ không kiên nhẫn kêu lên:

- Mau vào phòng đi. Còn đứng ở ngoài làm gì?

Tần Dương đột nhiên nở nụ cười với Fukuda Ono nhưng cùng lúc đó bàn tay phải để ở sau lưng đã ép vào bàn tay của Trần Duệ rồi ra hiệu cho cô nằm xuống.

Ngay khi Trần Duệ vừa cúi xuống thì tay phải của Tần Dương cũng đã rút ra súng ngắn giảm thanh rồi nhanh như chớp bắn vào phía sau cánh cửa gỗ.

Vù! Vù!

Chỉ sau không đến một giây mà Tần Dương đã đổi họng súng rồi ngồi xổm xuống. Cùng lúc đó, kẻ mai phục ở bên trái cảm thấy tình hình có vấn đề, đang định lộ thò mặt ra thế nhưng chào đón hắn lại là họng súng đen ngòm đầy sự chết chóc của Tần Dương.

Vù! Vù!

Khẩu súng trong tay của người kia chưa kịp nhả đạn thì một viên đạn đã đâm xuyên qua giữa trán hắn. Thân thể của hắn ngã ngửa mặt lên trời.

Lúc này Tần Dương cũng đã chính thức bước vào tử địa. Một khi hắn bị bắt lại thì vận mệnh sẽ cực kì thê thảm. Lúc này Tần Dương không hề nương tay một chút nào, cũng không mảy may có chút nhân từ nào.

Sau khi giết người mai phục ở bên trái thì Tần Dương lấy đà vọt vào phòng, thân thể áp sát vào Fukuda Ono rồi xoay người bồi thêm một viên đạn cho kẻ vừa mới trúng đạn ngã xuống nhưng vẫn đang giãy dụa. Viên đạn “xuyên táo” kẻ này làm hắn ngã xuống chết ngay tắp lự.

Đúng lúc này, kẻ mai phục cuối cùng ở trong buồng cũng lộ mặt ra, họng súng hướng về Tần Dương. Nhưng lúc này Fukuda Ono lại chặn giữa họng súng của hắn và Tần Dương nên kẻ này hơi do dự trong chốc lát. Chỉ trong một khoảnh khắc lưỡng lự này, họng súng của Tần Dương đã trượt xuống dưới xương sườn của Fukuda Ono rồi bóp cò. Viên đạn xuyên qua ngực của kẻ kia khiến hắn ngã xuống sàn nhà.

Fukuda Ono sợ đến mức tè ra quần.

Hắn không hề ngờ được rằng Tần Dương vốn nhìn qua ôn tồn lễ độ như thế mà đột nhiên nổ súng giết người. Điều mấu chốt là việc làm sao hắn biết rằng đằng sau cánh cửa có người ẩn nấp.

Ba người!

Hắn mai phục ba tay súng ở trong phòng thế mà chỉ trong chớp mắt toàn bộ đã bị giết chết hết.

Kẻ này rốt cuộc là ai?
Bình Luận (0)
Comment