Chí Tôn Đặc Công

Chương 70

Tên nhóm dịch: TTTV

Người dịch: Vũ Huy Quang

Biên: Xiaooo

Nguồn:

Sau khi Tần Dương đến Cao ốc Cực Quang, hắn tìm một chỗ vắng vẻ trong quán cà phê đối diện tòa nhà rồi ngồi chờ, một lát sau thì Lý Tư Kỳ tới nơi, cô đi rất nhanh, thế nhưng chỉ cần nhìn sơ qua một chút, vẫn có thể nhận ra là cô đã trang điểm tỉ mỉ trước khi đến đây.

Lý Tư Kỳ mặc áo sơ mi màu đen cùng với váy ngắn, chân mang vớ dài màu đen, đi giày cao gót, trong tay cô ta thì cầm một cái túi xách nhỏ, mái tóc bồng bềnh, nhìn qua cực kỳ quyến rũ.

Lý Tư Kỳ đi vào quán, cô nhìn quanh một chút, sau khi tìm thấy chỗ Tần Dương đang ngồi, cô ta liền đi nhanh tới, ngồi xuống đối diện Tần Dương.

- Ồ, cách ăn mặc rất được nha.

Tần Dương cười hì hì chọc Lý Tư Kỳ, dù sao từ sau lần cô ta đến trường chơi kia, quan hệ của hai người cũng trở nên khá tốt, chỉ trêu chọc mấy câu, người kia cũng sẽ không tức giận.

Lý Tư Kỳ hừ một tiếng:

- Đó là vì bản tiểu thư xinh đẹp sẵn rồi, mặc cái gì vào cũng đẹp, biết chưa!

Mới nói xong một câu, Lý Tư Kỳ cũng đã không chờ được nữa hỏi: Tần Dương, cậu đừng có lừa tôi nha, trái tim nhỏ của tôi không chịu nổi kích thích đâu, nếu bây giờ cậu mà dám nói với tôi là cậu đang gạt tôi, có khi tôi moi tim cậu ra đó. Tần Dương biết Lý Tư Kỳ suy nghĩ chuyện gì cũng nghĩ tới chỗ xấu nhất, thế nên cũng không chọc ghẹo cô ta nữa, hắn nghiêng đầu về phía Cao ốc Cực Quang ở phía đối diện, nói:

- Đấy, tầng mười, Truyền thông Quang Ảnh, có phải là cô chưa tới đây bao giờ đâu, mà cho dù tôi có muốn lừa cô, thì cũng không cần phải chạy tới tận đây, tiền bắt taxi cũng không ít đâu nha.

Lý Tư Kỳ nghe Tần Dương kiểu nói này, lập tức an tâm hơn nhiều, nói chuyện vô cùng hào phóng:

- Muốn ăn cái gì, cậu cứ chọn thoải mái, tôi mời cậu!

Tần Dương khinh bỉ trừng Lý Tư Kỳ một chút:

- Cô nhìn điện thoại xem, mấy giờ rồi mà còn mời người ta ăn cơm? Đồ uống tôi cũng đã chọn xong rồi, còn chọn gì nữa, đừng nói là cô định dùng một ly nước để đuổi tôi đi đấy nhé?

Lý Tư Kỳ cũng không tức giận, cười hắc hắc nói:

- Tốt thôi, vậy thì tiết kiệm được tiền đồ uống, đêm nay tôi mời cậu đi ăn lẩu.

Đương nhiên Tần Dương sẽ không thật sự để ý đi ăn cái gì, hắn để cho cô mời khách cũng chẳng qua là đùa giỡn một chút mà thôi, hắn cười nói:

- Trước tiên mình cứ ngồi chờ ở đây cái đã, còn ba tiếng nữa Dư đại ca mới tới công ty.

Lý Tư Kỳ thở dài một hơi, cô quay người chọn một loại đồ uống, sau đó quay đầu lại nói:

- Người nhà chị Lô tìm được cậu rồi sao?

Tần Dương ừ một tiếng, sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay cho cô ta nghe, Lý Tư Kỳ mở to hai mắt:

- Không ngờ chị Lô lại nhận cậu làm em kết nghĩa đấy, khó trách cậu lại gọi giám đốc Dư là Dư đại ca.

Tần Dương cười khổ nói:

- Đúng vậy, chị Lô cứ khăng khăn, chị ấy cũng có ý tốt, vậy nên tôi cũng không từ chối.

Lý Tư Kỳ cười nói:

- Chị Lô cũng là người hiền lành ôn nhu, làm em chị ấy, cậu cũng không mất mát gì đâu. Chẳng phải bây giờ tôi cũng đang hưởng ké phúc của cậu sao?

Tần Dương cười cười:

- Lúc đó cô cũng có ở đấy mà, không phải cô cũng giúp một tay hay sao?

Lý Tư Kỳ cười khẽ nói:

- Tôi cũng chỉ phụ họa một chút thôi, sao xem là giúp đỡ được, có thêm tôi cũng không nhiều, không có tôi cũng không ít, cậu mới thật sự là ân nhân cứu mạng của mẹ con chị Lô, thế nên người cần phải được cảm ơn nhất chính là cậu.

Tần Dương cũng không muốn dây dưa với Lý Tư Kỳ nữa, cười nói:

- Được, hưởng ké phúc của tôi thì cứ hưởng ké phúc của tôi đi, xem như là tôi đang đầu tư đi, sau này nếu có thành đại minh tinh, thì cô đừng có giả vờ không quen biết tôi là được.

Lý Tư Kỳ cười hắc hắc nói:

- Hồng Lăng Cách Cách chính là tác phẩm cực lớn. Nghe nói tất cả đã sớm bàn xong từ trước rồi, sau này lại còn được trình chiếu ở trên đài truyền hình có lượt rating rất cao là Hồ Lam, thế nên bây giờ đang có không biết bao nhiêu người muốn chen vào đây. Hắc hắc, nghĩ không ra tôi vốn đã bị loại, lại có hi vọng được nhận... Nói đi, cậu muốn tôi báo đáp cậu như thế nào đây?

Tần Dương trợn trắng mắt, nói:

- Cô cũng đang còn là sinh viên đấy, thế cậu định báo đáp tôi như thế nào?

Lý Tư Kỳ đưa tay nhẹ nhàng khêu khêu lọn tóc của mình, hỏi:

- Nếu không thì, lấy thân báo đáp?

Nhịp tim đập của Tần Dương cũng chẳng hề nhanh hơn chút nào, hắn bĩu môi nói:

- Nếu như cô không tiếc lấy thân báo đáp, thì chẳng phải trước đó đã có thể nhận được vai diễn này rồi sao, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Lý Tư Kỳ nở nụ cười xinh đẹp nhìn Tần Dương, lúc này cô xinh đẹp như một đóa hoa đang nở rộ vậy, hai thanh niên cách đó không xa đều không nhịn được phải liếc mắt nhìn thêm mấy lần.

Lý Tư Kỳ dùng hai tay chống cằm, lại nhìn Tần Dương bằng ánh mắt đầy vẻ ưu nhã lại không thiếu phần mị hoặc nói:

- Một, cậu đẹp trai hơn hắn, hai, tôi thích, thế nào?

Tần Dương ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Lý Tư Kỳ rồi khe khẽ thở dài:

- Gần đây cô bị bệnh phải không?

Lý Tư Kỳ theo bản năng hỏi ngược lại:

- Bệnh gì?

Tần Dương cười nói:

- Bệnh không đùa giỡn tôi thì không thoải mái.

Lý Tư Kỳ lấy lại tinh thần, cười khanh khách nói:

- Cậu đúng là, thật sự là quá không nể mặt mũi, tôi đã dâng tận miệng cậu rồi, thế mà cậu cũng chẳng thèm để ý gì cả?

Tần Dương cười nói:

- Được rồi, nếu như tôi mà chấp nhận, không chừng cô còn chạy nhanh hơn cả chó ấy chứ, cô là diễn viên mà.

Lý Tư Kỳ nhếch miệng, nói:

- Cậu chắc chưa từng nghe câu: cuộc đời cũng như một vở kịch vậy, tất cả đều là diễn. Thế nhưng nói thật, tôi vẫn còn chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi phải cố gắng trở thành một đại minh tinh trước cái đã, trước đó tạm thời tôi sẽ không để tâm tới chuyện tình cảm, mà cho dù về sau có muốn tìm người yêu, tôi cũng sẽ chỉ kết hôn với người ngoài ngành mà thôi, tuyệt đối không kết hôn với người cùng ngành đâu.

Tần Dương Dương nhíu mày lại, hỏi:

- Cuối cùng cũng nói thật à?

Lý Tư Kỳ nịnh nọt cười cười:

- Ai, dù sao thì cậu là người tốt, chắc sẽ không giận tôi đâu nhỉ, đúng không?

Đương nhiên Tần Dương sẽ không giận Lý Tư Kỳ, cũng có thể nói, có lẽ sẽ rất khó để tìm được một người đàn ông nào có thể giận nổi một đại mỹ nữ Lý Tư Kỳ.

Tần Dương cũng không có ý đồ gì với Lý Tư Kỳ cả, thế nên nghe cô kiểu nói này, hắn cũng không cảm thấy mất mát gì cả:

- Tóm lại cơ hội lần này cô phải cố lên nhé. Dư đại ca có nói, nếu như khả năng diễn xuất của cô tốt, tiếp theo công ty của bọn họ sẽ chụp hình cô, rồi cung cấp cho cô cơ hội biểu diễn.

Ánh mắt của Lý Tư Kỳ sáng lên:

- Anh ta đã nói như vậy thật á?

Tần Dương tức giận nói ra:

- Tôi lừa cô thì được cái gì?

Lập tức vẻ mặt của Lý Tư Kỳ trở nên hớn hở, ánh mắt cũng có chút phiêu hốt, hiển nhiên là cô ta đã chìm vào trong giấc mộng của mình.

Tần Dương cũng không nói chuyện, để mặc cho cô ngẩn người một mình, còn hắn thì nhìn qua ô cửa sổ đánh giá quan sát những người đi đường ngoài kia. Đây cũng là một thói quen của Tần Dương, những lúc nhàm chán không có chuyện gì làm, hắn sẽ đi quan sát người đi đường, sau đó từ quần áo và hành vi của đối phương mà hắn sẽ suy đoán gia cảnh cùng với nghề nghiệp của họ, coi như là một trò tiêu khiển trong lúc nhàm chán.

Bầu không khí giữa hai người cũng trở nên yên tĩnh hơn, mọi người xung quanh đều phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của Lý Tư Kỳ, len lén quan sát cô, sau đó suy đoán quan hệ giữa cô và Tần Dương.

Lý Tư Kỳ chú ý tới ánh mắt dò xét của những người này, thế nhưng cô cũng không thèm quan tâm, cô bỗng nhiên cười hì hì, mở miệng nói:

- Sau này nếu như tôi nổi tiếng, trở thành đại minh tinh, vậy chúng ta còn có thể yên tĩnh ngồi uống nước chung với nhau giống như bây giờ không?

Tần Dương cười cười nói:

- Chỉ cần cô không lo lắng bị người khác chụp hình lén, sau đó đưa lên báo lá cải là được, còn tôi thì chẳng sao cả, chẳng qua... Bây giờ mới bắt đầu mà cô đã mơ thành minh tinh rồi, có sớm quá không đó?

Lý Tư Kỳ cũng chẳng hề cảm thấy xấu hổ, cô rất tự tin nói ra:

- Tôi rất tự tin vào bản thân mình, tựa như Archimedes đã nói vậy. “Hãy cho ta một điểm tựa, ta có thể nhấc cả Trái Đất lên”. Tôi cũng vậy, chỉ cần cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ nắm chặt lấy nó, trở thành một đại minh tinh!

Tần Dương mỉm cười, lần này hắn không có trêu chọc cô nữa, cũng không có đả kích cô, mà là thành tâm cổ vũ nói:

- Tốt, vậy thì nhất định cô phải cố lên đấy nhé, tôi mỏi mắt mong chờ!
Bình Luận (0)
Comment