Chương 1027: Chung quy cũng cần một người gánh trên lưng tất cả
Tần Dương cúp điện thoại, thần sắc có phần phấn chấn, vì mặc dù Tạ Đông cự tuyệt lời mời của Tần Dương, nhưng cũng đáp ứng sẽ gặp mặt Tần Dương.
Nếu đã bằng lòng gặp mặt, như vậy đã nói rõ trong nội tâm của hắn vẫn có chút do dự, chỉ cần hắn có do dự là được.
Tần Dương không sợ hắn do dự, chỉ sợ hắn không hề suy nghĩ chút nào đã từ chối thôi.
Tần Dương hiểu được Tạ Đông từ chối là vì sao, tốt xấu gì người ta cũng là CEO hạng nhất của công ty điện ảnh truyền thông, dù đã từ chức, nhưng người muốn mời hắn về có rất nhiều, hắn sao lại để ý tới công ty điện ảnh truyền thông mà đến cả văn phòng làm việc còn chưa có chỉ tồn tại trong miệng mình kia chứ?
Làm lớn mạnh lớn, điều này ai cũng muốn, nhưng nếu bắt đầu từ con số 0, muốn đạt tới đỉnh phong chắc chắn giống như một trò chơi cấp bậc địa ngục vậy, cùng một mục tiêu, vậy vì sao không chọn bước khởi đầu cao hơn một chút, tài nguyên cao hơn một chút?
Như vậy cũng tốt như khi mời một huấn luyện viên bóng đá nổi tiếng thế giới tới, có lẽ đội bóng đá Trung Quốc có nát hơn nữa cũng sẽ là trong đám tướng thấp lùn, dẫn dắt bọn họ khiêu khích có lẽ còn có thể xông tới trở thành mười ba đội mạnh nhất World Cup, chơi vào vòng đấu chính, nhưng nếu để một huấn luyện viên nổi danh dẫn dắt một đội bóng học sinh thì thần tiên cũng khó mà làm được.
Dù là vậy, Tần Dương vẫn không hề có ý định từ bỏ, hắn còn có một lá bài tẩy, hắn tin tưởng lá át chủ bài này có đủ lực hấp dẫn đối với Tạ Đông, có lẽ có thể đả động được tới hắn.
Muốn biến công ty trở thành vị trí đứng đầu thì đương nhiên phải tìm quản lý hàng đầu, mà Tạ Đông chắc chắn chính là loại đứng đầu kia, có lẽ hắn không phải lợi hại nhất, nhưng ít nhất hắn đã có đủ điều kiện của một CEO có năng lực nhất trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình.
Lý Tư Kỳ ngồi bên cạnh Tần Dương, nghe Tần Dương nói chuyện điện thoại xong liền mở to hai mắt:
- Cậu muốn tới Kinh Thành sao?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đúng, nếu anh ta đã cho tôi cơ hội gặp mặt thì sao tôi có thể bỏ qua được?
Lý Tư Kỳ hiểu gật đầu, cô biết Tần Dương không hiểu lắm chuyện trong giới điện ảnh, cho nên hắn thật sự rất cần một người quản lý có năng lực giúp hắn, nếu không căn bản sẽ không hoàn thành được mục tiêu to lớn của hắn.
Giống như lời Tạ Đông nói, nếu chỉ là kẻ có tiền muốn đập tiền quay một bộ phim hot chơi đùa với mấy nữ minh tinh thì quả thật rất đơn giản, căn bản cũng không cần người như Tạ Đông, tùy tiện cũng có thể khuấy động chút tiền vốn rồi, nhưng nếu muốn tạo ra một công ty điện ảnh truyền thông có thực lực cường đại, thậm chí đứng đầu Trung Hoa, thì cần một cao thủ có bản lĩnh như Tạ Đông mới được.
Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu.
- Cần tôi đi cùng cậu không?
Tần Dương thoáng có chút do dự, sau đó lắc đầu nói:
- Không cần đâu, tự tôi đi đàm phán là được rồi, cũng may anh ta cũng biết tôi, hơn nữa dường như còn có phần hảo cảm với tôi, chúng tôi gặp mặt cũng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng.
Lý Tư Kỳ tò mò hỏi:
- Tôi không nghe được anh ta nói gì, anh ta làm sao biết được câu?
Tần Dương thuật lại một lần nữa lời Tạ Đồng nói, sau đó mỉm cười nói:
- Thật ra tôi còn có chủ ý khác, tôi dốt đặc cán mai chuyện trong giới điện ảnh, nhưng đám người Tạ Đông lại rất rõ, tôi vô cùng thành ý mời Tạ Đông, dù cuối cùng Tạ Đông cự tuyệt tôi, vậy tôi bảo anh ta lại đề cử cho tôi thêm mấy quản lý ưu tú, anh ta có lẽ sẽ không từ chối tôi đâu, tôi lần lượt đào qua như vậy chung quy cũng có thể đào được mấy người đi, có ai kết thù với tiền bao giờ đâu chứ?
Lý Tư Kỳ lập tức cười rộ lên, hai mắt híp như ánh trăng rằm:
- Cậu thật giảo hoạt, nhưng cách này cũng không tồi, Kinh Thành là nơi tụ tập nhân tài giới điện ảnh truyền thông, nếu có thể đào một số nòng cốt tới công ty làm khung cũng có thể, chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều.
Tần Dương cười nói:
- Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu đã muốn làm thì phải nhanh chóng, dây dưa kéo dài cũng không phải chuyện tốt, sau này tôi còn có việc khác, cho nên vẫn phải nhanh chóng mới được.
Lý Tư Kỳ cười ha ha nói:
- Cậu định nhanh chóng làm xong sau đó tiếp tục làm ông chủ ném tiền chứ gì? Cậu còn định làm gì nữa?
Tần Dương cười nói:
- Tháng chín có một cuộc tụ hội người tu hành, thời gian khoảng mấy ngày, tôi định giả bộ đi đánh đấm một chút, tháng mười tiếp theo tôi phải đi tới Bằng Thành tham gia giải tranh tài dương cầm, tranh thủ nắm trong tay một suất tới Tokyo tham gia tranh tài dương cầm Chopin Châu Á, tiếp tục tranh thủ một suất tranh tài dương cầm Chopin quốc tế tổ chức ở Ba Lan năm năm một lần, à, cuối năm chị Toa muốn tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân ở Điểu Sào, mời tôi tới làm khách mời, tôi đi giúp chị ấy đánh piano.
Lý Tư Kỳ nhìn chằm chằm Tần Dương, hai mắt sáng ngời nói:
- Lúc trước cậu giữ bí mật công việc rất tốt mà, người biểu diễn piano trên buổi diễn của chị Toa chính là cậu, nhưng lại không có ai biết, cậu cũng không nói.
Tần Dương cười nói:
- Thật ra cũng không phải không có ai biết, V1 và Kiều Vi đều biết cả rồi.
Lý Tư Kỳ ồ một tiếng, cười nói:
- Đây chính là bí mật nhỏ giữa mọi người lúc trước đó à, đúng rồi, giữa cậu và V1, H1 tiến triển thế nào rồi?
Tần Dương lắc đầu:
- Không có tiến triển gì, vẫn như trước kia thôi.
Lý Tư Kỳ bĩu môi:
- Như vậy không được đâu, tình cảm giữa nam và nữ trước khi chưa chính thức trở thành người yêu hoặc kết hôn sẽ giống như dòng nước chảy ngược, không tiến tất lùi, nếu cậu không nỗ lực bước vào thì đó chính là lùi lại về phía sau, sẽ xảy ra sự xa lánh đấy!
Tần Dương khẽ thở dài:
- Có một số việc tâm lý còn chưa thể đưa ra kết luận được, hơn nữa chị cũng biết tôi là người tu hành, gặp phải kẻ địch và khiêu chiến đều rất nguy hiểm, tôi sợ tiếp xúc quá thân cận rồi, chỉ vì quan hệ của tôi ngược lại gây rắc rối cho họ, cho nên trong thâm tâm tôi vẫn có chút do dự.
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy hẳn là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, các cô ấy cũng không phải không biết cậu là người tu hành, hơn nữa như cậu đã nói, các cô ấy đều vì cậu mà lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng dù vậy thì các cô ấy cũng không xa lánh cậu, như vậy đã nói rõ các cô ấy cũng không hề nao núng, lo lắng trước tình huống của cậu, cho dù đã thực sự xảy ra chuyện như vậy thì các cô ấy cũng không oán cậu một câu nào cả.
Lý Tư Kỳ hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung:
- Chúng ta đều là người trưởng thành, chúng ta đều sẽ tính toán vì quyết định của bản thân, không phải sao?
Tần Dương cười khổ nói:
- Lý lẽ thì là vậy, nhưng nếu vì tôi mà lại gây phiền phức tới người khác, dù người khác không oán hận tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn rất áy náy.
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Nếu chiếu theo cách nói này của cậu thì chỉ cần mình có ân oán trong người, chẳng phải cả đời này cũng không dám yêu đương, kết hôn sao, chỉ vì sợ liên lụy tới người khác? Người yêu cũng được, vợ chồng cũng không sao, chẳng lẽ chỉ vì không muốn đối phương đeo gánh nặng trên lưng cùng mình, chẳng lẽ không nên cùng gánh vác gánh nặng sao, cùng đối mặt không được sao, cậu chung quy suy nghĩ tất cả đều muốn tự mình gánh lấy sao, có thể sao?
Tần Dương sửng sốt, nhưng trong lòng giống như bị kích động. Đúng vậy, người yêu hay vợ chồng cũng nên cùng chung hoạn nạn, cùng đối mặt với bất cứ khó khăn nào xảy đến không phải sao.
Trước kia hắn và H1 chẳng phải đã nói mọi người không phải người ngoài sao, bất kể làm chuyện gì vì đối phương, gặp phải hiểm cảnh gì đều cam tâm tình nguyện, cũng là điều nên làm, không cần khách sáo, không cần nói lời cảm ơn đó sao?
Hắn vậy mà lại không thông suốt được như Lý Tư Kỳ.