Chương 1054: Không phải sợ hãi, mà là xấu hổ
Tô Bình giơ hai tay lên, hung hăng xoa mặt.
- Tôi cũng không rõ lắm, việc em gái tôi quản lý quá nhiều, bên trong gia tộc, bên ngoài gia tộc, anh cũng biết năng lực của tôi có hạn, cho dù muốn giúp cũng không giúp được.
Tần Dương trầm mặc vài giây, an ủi:
- Gọi điện thoại cho em gái của anh đi, anh không rõ đối thủ la ai, có lẽ cô ấy biết cũng không chừng.
Tô Bình ngẫm lại cũng đúng, liền lấy điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Tô Mục Dao, đơn giản kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Một lúc lâu sau, Tô Bình đưa di động cho Tần Dương:
- Em gái tôi bảo anh nghe điện thoại.
Tần Dương nhận lấy điện thoại nghe:
- A lô, tôi là Tần Dương.
Giọng nói của Tô Mục Dao ngập tràn sự cảm kích:
- Tần Dương, tôi cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào, anh lại cứu anh trai của tôi một lần nữa...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Nếu không có lần đầu tiên cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay, không cần khách khí.
Tô Bình ngồi bên cạnh thể hiện thần sắc có mấy phần cổ quái.
Nói như vậy cũng được sao?
Nhưng ngẫm lại hình như xác thực là như vậy, nếu lúc trước sự kiện ở Li Giang hắn chết đuối thì hiện giờ đâu có chuyện như thế này?
Chẳng qua nói như vậy sao cảm thấy có phần cổ quái nhỉ.
- Tôi lập tức chạy tới cục cảnh sát.
Tần Dương cự tuyệt nói:
- Tôi đề nghị cô đừng tới.
- Hả? Tại sao?
Tần Dương bèn giải thích:
- Khi nãy người bắt cóc kia liên lạc với người ban báo nhiệm vụ cho gã, chính là người mối lái trung gian đã từng nói bắt Tô Bình chính vì để uy hiếp cô, tôi nghĩ nguyên nhân bọn họ bắt Tô Bình có lẽ có liên quan rất lớn tới việc cô quản lý Tô gia.
- Giọng điệu của đối phương hiển nhiên chẳng phải muốn giết chết cô, mà là muốn dùng lợi thế có Tô Bình trong tay uy hiếp cô làm chuyện gì đó cho bọn họ, cũng vì bên cạnh cô có cao thủ bảo vệ, đối phương cũng không thể ra tay với cô, cho nên lựa chọn Tô Bình. Nhưng lỡ như đối phương chú cùng rứt giậu, sau khi biết được bên Tô Bình thất bại rồi một lần nữa xuống tay với cô thì cô sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Tô Bình là người bị bắt cóc, tôi dám làm việc nghĩa, chúng tôi chỉ về lấy khẩu cung, đồng thời nhìn xem cảnh sát có thể hỏi ra gì từ miệng hai người kia không, sau khi hoàn thành tôi sẽ đưa Tô Bình về, dù cô tới cục cảnh sát cũng không có tác dụng gì lớn, hơn nữa sức khỏe của cô cũng không tốt, chi bằng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Tô Mục Dao đầu kia trầm mặc mấy giây, cuối cùng nghe theo lời khuyên của Tần Dương:
- Được, vậy tôi liền nghe theo anh, bên phía cục cảnh sát liền làm phiền anh vậy, nếu có gì cần trợ giúp thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, mặc dù đây là Trung Hải, không phải Kinh Thành, nhưng Tô gia vẫn có mối quan hệ.
Tần Dương cười nói:
- Yên tâm, cứ giao cho tôi... Nhưng tôi phải hỏi trước, trong lòng cô có hoài nghi đối tượng nào không?
Tô Mục Dao cười khổ nói:
- Sự việc tôi quản lý ở Tô gia quá nhiều, trong gia tộc cũng có người nhìn tôi không vừa mắt, bên ngoài cũng có người đắc tội, đối phương chỉ muốn dùng Tô Bình uy hiếp tôi làm gì đó, cụ thể là làm gì thì tôi cũng không rõ, tôi cũng không suy đoán ra hoài nghi ai được.
Tần Dương nghe Tô Mục Dao nói như thế cũng không hỏi thêm nữa:
- Được, vậy cô nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại tôi làm là được.
Tô Bình nhận lại điện thoại Tần Dương trả:
- Trong lòng Mục Dao cũng không có?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ừ, xem ra trong khoảng thời gian này anh cần phải cẩn thận chút rồi, nếu những người này ra tay lần đầu thất bại khó tránh sẽ không có lần thứ hai...
Tô Bình tức giận nói:
- Những người này thật sự quá âm hiểm, có chuyện gì không thể đàm phán sao, vậy mà lại lựa chọn loại phương thức hạ lưu này.
Tần Dương bình tĩnh trả lời:
- Trên đời này người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào rất nhiều.
Tô Bình nhìn Tần Dương, ánh mắt có vài phần phức tạp:
- Anh thường ngày hay gặp loại thủ đoạn hèn hạ như vậy sao?
Tần Dương cười khổ nói:
- Đúng vậy, lúc trước thậm chí có người vì muốn giết tôi mà đã hạ độc tôi, nếu không phải phản ứng nhanh, mời người của Ngũ Tiên môn tới giúp tôi giải trừ cổ độc thì sợ rằng hiện giờ đã sớm nằm rồi.
- Cổ?
Thần sắc trên gương mặt Tô Bình có phần hãi hùng:
- Anh đắc tội với ai vậy, lại có thể dùng loại thủ đoạn đó đối phó với anh...
Tần Dương cười nói:
- n oán sư môn.
Tô Bình nhìn nụ cười của Tần Dương nói:
- Chẳng lẽ anh không sợ sao?
Tần Dương bình tĩnh nói:
- Đối mặt với cái chết có ai không sợ kia chứ, nhưng có nhiều chuyện căn bản chưa kịp sợ hãi thì đã xảy ra rồi, nếu đã xảy ra thì sợ hãi còn có tác dụng sao, có sức lực để sợ hãi thì chi bằng nhanh chóng nghĩ mọi cách giải quyết đi.
Trong ánh mắt Tô Bình hiện lên thần sắc khâm phục:
- Tôi hiện giờ càng ngày càng bội phục anh rồi, mặc dù Tô gia là gia tộc tu hành, tôi cũng là người tu hành, nhưng so sánh với anh quả thực quá chênh lệch.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Không cần bội phục tôi, thật ra tôi cũng có nhiều lúc luống cuống ăn thiệt lắm đấy.
Tô Bình thở dài:
- Anh quá khiêm tốn rồi, nếu tôi cũng lợi hại như anh thì đã tốt rồi, tôi cũng không cần vô dụng như vậy, bận gì cũng không thể giúp được.
Tần Dương khẽ cười nói:
- Thật ra ai lại đi so sánh trí thông minh làm gì, rất nhiều chuyện đều từ rèn luyện mà ra, sai lầm một lần không quan trọng, lần sau không được xảy ra sai lầm giống như vậy là được, sau mấy lần nhiều lần thì đương nhiên sẽ có năng lực rồi.
Hai mắt Tô Bình sáng lên, vươn tay gãi đầu, biểu lộ có phần ngượng ngùng:
- Lời anh nói xác thực là vấn đề, tôi ở những phương diện khác cũng không ngốc, nhiều khi chính là lười, không muốn làm, sợ làm rồi dần dà sẽ không dám làm những điều không thể làm nữa.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Sức khỏe của em gái anh kém như vậy không phải vẫn nhận được sự tín nhiệm của gia chủ, phải quản lý nhiều sự vụ gia tộc như vậy sao, nếu anh có thể đứng ra, cho dù anh có năng lực kém một chút, nhưng có em gái ở sau lưng bày mưu tính kế cho anh, anh còn sợ xảy ra vấn đề sao?
Gương mặt Tô Bình đỏ lên, nếu là người khác nói như vậy có lẽ Tô Bình đã sớm trở mặt, nhưng người nói lại là Tần Dương, là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng là một người có bản lĩnh, là người hắn bội phục.
Tuổi của Tần Dương nhỏ hơn so với Tô Bình, bối cảnh sư môn cũng không mạnh bằng bao nhiêu Tô gia, nhưng Tần Dương có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù Tô Bình có suy nghĩ thế nào cũng vẫn chịu phục, cho nên Tần Dương nói hắn như vậy, hắn nghe, hắn nhận.
Huống chi lời Tần Dương nói rất có lý.
Tô Mục Dao cũng từng nói với Tô Bình, cô làm tất cả cũng không phải vì bản thân thích quyền lực khống chế, mà chính vì hắn, làm như vậy là để chi của bọn họ không bị đày ra ngoài, vốn là con cháu dòng chính, nhưng một khi bị đày ra ngoài thì thành con cháu dòng ngoài, trở thành đệ tử không quan trọng trong gia tộc, sau này sẽ không được gia tộc coi trọng, bị gia tộc khinh thường...
Tô Mục Dao chỉ hận Tô Bình rèn sắt không thành thép, Tô Bình chính vì hiểu được những điều này cho nên dù là anh trai, nhưng hắn lại vô cùng sợ hãi cô em gái này.
Nói là sợ hãi, thì chi bằng nói đúng đổi lại là một chữ khác.
Xấu hổ!
Bản thân là anh trai, làm một người đàn ông lại phải dựa vào chính cô em gái bẩm sinh yếu ớt bệnh tật giúp mình gánh vác, chỉ cần có một chút cảm xúc hổ thẹn thì sẽ cảm thấy hổ thẹn...