Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1199 - Chương 1209: Giáo Viên Tiếng Hàn.

Chương 1209: Giáo viên tiếng Hàn.
 

- Gần đây không có việc gì làm nên tôi định ở lại Hàn Quốc một thời gian, và nhân thời gian này học một chút tiếng Hàn. Tóm lại là vẫn cần người đi cùng để phiên dịch, nên cuộc giao lưu này không được thoải mái cho lắm.

Liễu Thành Mân mỉm cười nói:

- Học tiếng Hàn sao? Vậy thì tốt quá! Phương pháp học ngoại ngữ tốt nhất đó là giao lưu thực tế. Người giống như hai chúng ta, nếu như muốn chuyên tâm mà học một loại ngôn ngữ khác, thì cũng không coi là một việc quá khó. Nói vậy thì hiện tại anh không chỉ là biết mỗi tiếng Anh thôi nhỉ?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Pháp, trước mắt tôi chỉ biết có ba ngôn ngữ này thôi.

Liễu Thành Mân ánh mắt sáng lên:

- Anh đúng là thật siêng năng đấy! Những người thành công tôi cũng gặp qua không ít, nhưng mà giống như anh đây thì tôi lại rất ít gặp.

Tần Dương cười nói:

- Chỉ là muốn thuận tiện trong việc giao tiếp mà thôi! Bất đồng ngôn ngữ là việc rất bất tiện.

Liễu Thành Mân đồng ý nói:

- Người giữa người đều cần phải giao tiếp với nhau. Đúng rồi! Mặc dù là trợ lý của anh cũng biết tiếng Hàn, nhưng theo tôi nghĩ vẫn nên là do một người Hàn Quốc đến dạy bảo cụ thể hơn, và hiệu quả sẽ rất tốt đó.

Tần Dương cười nói:

- Sao thế? Thành Mân! Anh định giới thiệu một vị giáo viên Hàn Quốc cho tôi sao?

Liễu Thành Mân tiến sát gần một chút, cười nói:

- Làm sao còn cần đặc biệt giới thiệu nữa, Trí Nghiên không phải là muốn đưa anh đi dạo Samcheong-Dong sao? Dạo này cô ấy đang rảnh rỗi, rồi hoàn toàn có thể vừa đưa anh đi tham quan đất nước Hàn Quốc và vừa dạy anh tiếng Hàn. Tôi nghĩ như vậy kết quả nhất định là sẽ rất tốt đó.

Tần Dương cười ha hả nói:

- Tiểu thư Lý đúng không? Xem ra tôi phải mời cô ấy nhiều bữa thịt nướng mới được.

Liễu Thành Mân không nhịn được cười nói:

- Người Hàn Quốc thật sự là có một sự ưa thích đặc biệt với thịt nướng. Trí Nghiên là một nghệ sĩ thì những ngày bình thường cũng phải chú ý đến vóc dáng. Nên những món đồ như này đương nhiên là không nên ăn thường xuyên được, và việc này đối với người hay ăn vặt thì thật là rất đau khổ. Nếu có được cơ hội đó còn không thừa cơ mà buông thả ăn sao?

Tần Dương trả lời quả quyết:

- Được! Để tối hôm nào tôi sẽ hẹn tiểu thư Lý và mời cô ấy ăn cơm coi như là hối lộ trước vậy. Như vậy đến lúc tôi mở mồm nhờ cô ấy dạy tiếng Hàn cho tôi, thì cô ấy sẽ không nỡ từ chối rồi.

Liễu Thành Mân nhún vai rồi mỉm cười nói:

- Tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ không từ chối đâu! Đặc biệt là nói trước sự cám dỗ của đồ ăn ngon... Nếu như cô ấy mà từ chối cũng không sao, thì tôi lại giới thiệu một vị giáo viên tiếng Hàn chuyên nghiệp cho anh.

Tần Dương vui vẻ đồng ý:

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

Mấy ngày này Liễu Thành Mân ở chung với Tần Dương thì hai người họ trò chuyện với nhau rất nhiều, và quan hệ cũng có chút hòa hợp nên thuận miệng trả lời:

- Bình thường anh có thích những buổi biểu diễn tối không? Anh có muốn đi thưởng thức một chút quán bar của vùng này không? Có rất nhiều cô em đấy!

Tần Dương liếc mắt nhìn chắc Liễu Thành Mân:

- Cô em! Sao anh lại không giống người trêu gái ở quán bar thế?

Liễu Thành Mân cười nói:

- Tôi không trêu gái! Nhưng đi xem những cô em xinh đẹp uống rượu để làm giảm áp lực công việc, nói chung là một chuyện vui tai vui mắt sẽ làm cho con người ta thoải mái.

Tần Dương nháy nháy mắt nói:

- Được thôi! Tối nay tôi cũng đang chuẩn bị cùng mấy người bạn đi quán bar uống rượu vui một chút, vậy thì anh hộ tôi sắp xếp địa điểm nhé! Tôi mời khách, như thế nào?

Liễu Thành Mân mỉm cười nói:

- Người đến là khách, mà ở đâu có cái đạo lí để khách đi mời khách vậy? Để tôi sắp xếp là được rồi! Nếu như anh có những yêu cầu và sở thích đặc biệt thì có thể nói với tôi, đảm bảo là sẽ sắp xếp thỏa đáng.

Tần Dương xua tay nói:

- Không được! Nếu như theo lời anh nói thì đi xem những cô gái uống rượu thôi đã rất tốt rồi. Ngoài ra hôm nay là buổi tối cuối cùng của đoàn giao lưu ở Hàn Quốc, nên tôi định mời mấy người bạn mới quen đi uống rượu. Dù sao thì mấy ngày này mọi người cũng đã trò chuyện với nhau rất vui.

Liễu Thành Mân cười nói:

- Mấy người Hậu Lang đúng không?

Tần Dương cười gật đầu:

- Đúng rồi!

Liễu Thành Mân thoải mái nói:

- Nếu như anh mời khách thì tôi sẽ không khách sáo đâu. Bỏ lỡ hôm nay thì chúng ta lại hẹn ngày khác, và lần sau tôi sẽ đưa các anh đi chơi những chỗ vui hơn.

Liễu Thành Mân cũng không đòi mời nữa và dù sao thì hắn cũng biết Tần Dương là người có tiền, nên căn bản là không thiếu tiền. Người ta muốn mời những người bạn Trung Quốc mới quen đi uống rượu, thì lúc này hắn một người Hàn Quốc đòi đi thanh toán thì cũng không thích hợp.

Tần Dương cũng không khách khí:

- Được thôi! Dự tính là sau này thời gian tôi đến Hàn Quốc rất nhiều, nên có thể là thời gian quấy rầy anh cũng không ít đâu.

Liễu Thành Mân có chút sửng sốt:

- Anh ở lại đây chắc không chỉ là để du lịch đâu đúng không?

Tần Dương mỉm cười, rồi thuận miệng trả lời:

- Ừ! Trong đầu có mấy cái ý tưởng, để xem như thế nào rồi nói tiếp.

Liễu Thành Mân giật mình và cũng không hỏi tới cùng nữa. Trong đầu đã nghĩ tới sản phẩm thịnh hành của công ty Tần Dương ở Trung Quốc, còn có công ty điện ảnh của hắn. Có lẽ là hắn đang nhân lúc này khảo sát thị trường bên Hàn Quốc, và cân nhắc để tiến quân vào thị trường Hàn Quốc sao?

Tại sao Tần Dương lại nói như vậy? Đương nhiên không phải là trong đầu đã nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo, mà ban đầu chỉ là dự tính mà thôi. Sau này nếu như hắn muốn được thường xuyên đến đây, và nếu như không có việc gì thì hiển nhiên sẽ không có cách gì được. Chung quy có một việc chính đáng làm yểm trợ rồi, thì hắn sẽ không thể tìm Kim Eunjung để nói chuyện yêu đương. Để rồi sau đó hắn lấy thân phận là người yêu để đến thăm bạn gái chứ?

- Cho dù là anh định làm gì đi nữa thì mong sẽ có một kết quả tốt. Nếu như anh có thể thường xuyên ở lại Hàn Quốc, thì chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để giao lưu học hỏi, và không đơn giản chỉ là pi-a- nô.

Tần Dương mỉm cười, hắn cũng đã hiểu ý của Liễu Thành Mân. Hai người họ đều là người tu hành, ngoài kỹ năng đàn ra còn có thể trao đổi học hỏi về cách tu hành.

- Hy vọng là vậy.

Buổi tiệc kết thúc, Tần Dương chào đón bọn bốn người Hậu Lang mà đã hẹn trước đó. Họ đều là những cô gái, chàng trai trẻ mới hai mươi mấy tuổi. Ba người khác đều là bạn của Hậu Lang, có ba nam và một nữ. Họ đều là những người trẻ tuổi, thẳng tính, dễ chịu và cũng không nói vòng vo nhiều, mà họ cũng không có quan hệ cạnh tranh gì với Tần Dương cả. Nên trong ngày đầu tiên sau cuộc thi của Tần Dương với Liễu Thành Mân, thì mấy người này liền sùng bái Tần Dương. Trong giọng điệu giao tiếp hàng ngày thì luôn tràn đầy sự kính nể. Mấy ngày tiếp theo, mọi người cũng coi như là quan hệ bạn bè mới cũng không tồi.

Tính cả Liễu Thành Mân và Thược Dược thì tổng cộng có bảy người. Ngoài xe Bentley của Liễu Thành Mân thì vẫn phải gọi thêm một xe nữa, rồi cùng nhau đi về phía quán bar mà Liễu Thành Mân đã đặt sẵn.

Quán bar Star này phải nói là rất nổi tiếng nhưng thực ra thì quán cũng không to lắm, phần lớn khách ở đây đều là người địa phương. Mọi hoạt động luôn được sự quản lý của các thành viên nên bắt buộc phải đặt chỗ trước, không thì đến lúc đi đến nơi đều không có chỗ ngồi rồi...

Liễu Thành Mân cùng một nhóm người đi vào quán bar Star bên ngoài hoành tráng mà rất đẹp này, rồi hắn cười giới thiệu:

- Chắc hẳn là anh cũng biết thường là những quán bar có tiếng tăm càng lớn, thực ra ngược lại căn bản đều là moi tiền của khách mà thôi. Tôi nghĩ các anh cũng không muốn đi vào một quán bar mà toàn là khách du lịch, thậm chí là có rất nhiều người Trung Quốc. Nếu mà như vậy thì cũng không có gì khác so với những quán bar bên Trung Quốc rồi.

Tần Dương đồng ý rồi nói:

- Đó là đương nhiên rồi! Tốt nhất là đậm chất nơi đây vì chúng tôi đều là du khách, chắc chắn là sẽ muốn trải nghiệm một chút phong cách quán bar của Hàn Quốc.

Liễu Thành Mân cười nói:

- Chủ của quán bar này là nhà có gia thế, nên uống rượu ở trong quán này cũng rất là an toàn và sẽ không xảy ra chuyện gì. Cũng vì vậy mà khách đến đây thông thường đều là những người có thân phận và địa vị cao. Họ đều là những nhà quyền quý hoặc là ngôi sao, hoặc là nhân vật công chúng, cho nên không cho phép chụp ảnh ở trong. Đây chính là quy tắc của bên trong, để tránh gây nên những rắc rối không cần thiết.
Bình Luận (0)
Comment