Chương 1225: Đệ tử mỹ nữ đệ nhất cao thủ
Người đàn ông cười khổ bò từ trên mặt đất dậy, xoa ngực của mình, vẻ mặt đau đớn khổ sở.
- Sư muội, lần này em ra tay cũng quá ác rồi, thật sự muốn dùng một cước đạp chết anh à, nếu như anh không phải người luyện thể thì e rằng một cước này đá tới, xương ngực của anh đều đã gãy không biết bao nhiêu cái rồi!
Cô gái bật cười nói:
- Nhưng anh là người luyện thể đấy, nếu không em cũng sẽ không bảo anh đánh nhau với em, nếu chỉ đánh ứng phó, vậy thì không có ý nghĩa gì rồi, chi bằng không đánh còn hơn!
Người đàn ông cười khổ lắc đầu:
- Ban đầu anh lựa chọn luyện thể chẳng lẽ chính vì làm bao cát cho em sao?
Người đàn ông hơi ngừng lại một chút, nhìn chăm chú cô gái trước mặt, ánh mắt có phần bất lực:
- Park Min Ho anh đây dù sao cũng là một người luyện thể cảnh giới Đại Thành, lại bị Lee Yeon Hee em mỗi lần đánh tới mức chật vật như vậy, việc này nếu truyền ra ngoài bảo anh còn muốn làm người thế nào đây, gương mặt này của anh còn muốn nữa hay không đây.
Lee Yeon Hee bĩu môi nói:
- Đánh không lại thì luyện tập nhiều hơn, bớt đi chơi bời xem phim tối đi, bớt lăn lộn trên giường với mấy cô nàng kia đi, thời gian tu hành nhiều hơn một chút, nếu không sau này anh đến cả tư cách luyện với em cũng không có đâu!
- Vậy thì anh phải cảm tạ em rồi!
Park Min Ho cười nói:
- Em chính là đệ tử quan môn cao thủ số một nước ta đấy, mặc dù em gọi anh một tiếng sư huynh, nhưng sư phụ của anh kém hơn sư phụ của em nhiều, anh đánh không lại em, như vậy là bình thường.
Lee Yeon Hee khinh bỉ nhìn Park Min Ho:
- Anh là đàn ông đấy, có cần kinh sợ như vậy không?
Park Min Ho tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi nói:
- Chẳng qua chỉ đánh không lại mà thôi, chẳng lẽ anh nói hai câu trực diện, vịt chết còn cứng mỏ thì có thể đánh thắng được sao?
Lee Yeon Hee hiển nhiên cũng đã quen khí thế lợn chết không sợ nước sôi này của Park Min Ho rồi, cũng không để ý tới Park Min Ho, xoay người nhảy xuống lôi đài.
Park Min Ho cũng nhảy xuống đài theo, mặc quần áo lên, xỏ giày, nghiêng sang một bên, Lee Yeon Hee cầm theo một chiếc khăn lông, lau mồ hôi trên khuôn mặt. Trước kia những khi Park Min Ho không tới, Lee Yeon Hee tự luyện một mình hồi lâu như vậy.
- Chuyện em bảo anh nghe ngóng giúp đã có kết quả chưa?
Park Min Ho sán lại:
- Đã có kết quả, quả thật có chuyện như vậy, người kia thật sự có bản lĩnh.
Lee Yeon Hee quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Park Min Ho:
- Anh xác nhận?
Park Min Ho tỏ vẻ than phiền:
- Con người em sao lại như vậy nhỉ, đến cả sư huynh cũng không tin? Anh đích thân đi nghe ngóng đấy...
Lee Yeon Hee hoàn toàn xoay người lại, tiếp tục dùng khăn mặt trong tay lau mồ hôi, nhưng động tác hiển nhiên đã chậm đi rất nhiều, rõ ràng đang suy nghĩ trong lòng.
- Haiz, sư muội, em bảo anh nghe ngóng chuyện này có phải trong nhà có người bị bệnh không?
Lee Yeon Hee trừng mắt liếc Park Min Ho:
- Anh đừng quản.
Vẻ mặt Park Min Ho uất ức:
- Thái độ này của em thật sự khiến người khác đau lòng đấy! Sư huynh cũng chỉ vì quan tâm em mà thôi!
Lee Yeon Hee không thèm để ý tới Park Min Ho, chỉ nói qua loa:
- Nói một chút chuyện mà anh nghe ngóng được đi.
Park Min Ho lập tức lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói:
- Em biết Liễu gia chứ?
Lee Yeon Hee trợn trắng mắt liếc Park Min Ho:
- Còn nói nhảm nữa?
Park Min Ho không hề phật lòng chút nào, cười tủm tỉm nói:
- Mở đầu câu chuyện xưa chính là từ người con riêng kia của Liễu gia, chính là bắt đầu từ cái người tên Liễu Thành Mân rất có thiên phú tu hành kia. Anh ta cũng có thiên phú ở phương diện piano, lần này giành được hạng nhất tổ đề cử quốc gia, sẽ đại diện cho quốc gia chúng ta tới tranh tài chung kết khu vực châu Á, nếu thuận lợi còn có thể tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế tổ chức ở Warsaw - Ba Lan năm năm một lần.
- Cái người tên Tần Dương kia đã giành được giải nhất tổ thi đấu ở Trung Quốc, còn rất trẻ, mới hai mươi hai tuổi, nhưng thân phận lẫn địa vị thì không hề nhỏ chút nào. Anh nghe nói anh ta đang là sinh viên năm ba đại học Trung Hải, học khoa tiếng Anh, nhưng tự gây dựng sự nghiệp, trong tay có hai, ba công ty, gia thế mấy trăm triệu, thậm chí còn nhiều hơn.
- Anh ta không chỉ mở công ty, còn từng diễn MV, từng chơi đàn dương cầm trên buổi hòa nhạc của minh tinh, còn từng cứu người trong một sự kiện đắm tàu, có thanh danh rất lớn ở Trung Quốc, người theo dõi hâm mộ weibo của anh ta cũng phải tới mấy triệu đấy.
- Sư môn của anh ta tên là Ẩn Môn, là một môn phái tu hành đơn truyền, mỗi một thời đại chỉ có một đệ tử, nhưng đã được truyền thừa qua mấy ngàn năm, truyền nhân mỗi thời đại đều là hạng người đặc sắc tài hoa, sư phụ của anh ta được xưng là Y Vũ Song Tuyệt, y thuật độc bộ Trung Quốc, sư công được xưng là Tam Nhãn Thần Quân, đồng thuật tuyệt đỉnh, mà anh ta mặc dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã có được y thuật cao siêu, kế thừa y bát của sư phụ anh ta!
- Tần Dương và Liễu Thành Mân quen biết nhau thông qua hội giao lưu piano Hoa - Hàn được tổ chức lần này, hai người từng so tài một lần ở phương diện piano, sau đó trở thành bạn bè, qua mấy ngày sau đó, Liễu Thành Mân bỗng nhiên dẫn theo Tần Dương đi tới mấy gia tộc, trị liệu cho người có chứng bệnh nặng của gia tộc đó...
Thần sắc trên khuôn mặt Park Min Ho có phần đặc sắc:
- Sự việc kỳ diệu ở chỗ Tần Dương không nhắc tới bất cứ yêu cầu gì, anh ta chỉ đi theo Liễu Thành Mân trị liệu, trị xong liền chạy lấy người, nhưng theo như ý tứ mà người anh em có quan hệ tốt với anh kia để lộ ra, thì Liễu Thành Mân mượn chuyện này đổi lấy sự ủng hộ của gia tộc bọn họ đối với Liễu Thành Mân, anh nghĩ chắc hẳn Liễu Thành Mân kia muốn gây sự rồi!
Lee Yeon Hee hừ lạnh một tiếng:
- Liễu gia xem thường Liễu Thành Mân vì thân phận con riêng của anh ta, nếu như anh ta là một người không có bản lĩnh, không có thiên phú thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng anh ta có thiên phú lại có năng lực, anh nói xem người như vậy sao có thể cứ để người khác khi dễ mình được?
Park Min Ho cười khà khà:
- Đúng vậy, chắc hẳn Liễu gia sẽ nhanh chóng xảy ra màn kịch vui để xem rồi, chẳng qua anh thật ra rất ngạc nhiên Tần Dương kia vì sao phải làm như vậy, là đạt thành được hiệp nghị gì với Liễu Thành Mân sao, nhận được lợi ích gì ư, hoặc giả là thứ gì đó khác?
Lee Yeon Hee cười lạnh nói:
- Anh khi nãy không phải đã nói gia thế Tần Dương kia mấy trăm triệu, vốn dĩ không thiếu tiền sao, người như vậy thứ cần chắc chắn sẽ không phải là tiền, có lẽ là sự ủng hộ bạn bè đơn thuần, hoặc giả là một loại hợp tác nắm được tất cả, hoặc giả là vì sự báo đáp sau này của Liễu Thành Mân...
Park Min Ho gật đầu:
- Chuyện đó cũng không liên quan tới chúng ta, đúng rồi, em muốn tìm anh ta làm gì?
Lee Yeon Hee vẫn không trả lời như cũ:
- Anh đưa phương thức liên lạc của anh ta cho em là được.
Park Min Ho gật đầu bất lực:
- Được, điều đó ngược lại đơn giản.
Lee Yeon Hee xoay người cầm lấy áo khoác của mình:
- Hành động ngày hai mươi hai em cũng sẽ tham gia.
Park Min Ho mở to hai mắt:
- Chỉ là một lần vận chuyển bình thường mà thôi, cũng cần em phải xuất mã sao?
Lee Yeon Hee trầm giọng nói:
- Thứ được vận chuyển rất quan trọng.
Park Min Ho gật đầu nói:
- Anh biết rất quan trọng, nhưng có nhiều đặc công vác súng lên nòng áp tải như vậy, anh và một người tu hành khác cũng sẽ theo sau xe, em chẳng lẽ còn không tin được anh sao?
Ánh mắt Lee Yeon Hee nhìn tới Park Min Ho, thản nhiên nói:
- Không liên quan tới tín nhiệm, cấp trên không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì, cho nên bảo em cũng nhìn chằm chằm xe, vì bọn họ nhận được tin tức đáng tin rằng có người mua ở nước ngoài ra giá tiền lớn, sẽ luôn có một số kẻ động tâm liều mạng, trên đường có lẽ sẽ gặp phải chuyện bất trắc...