Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1347 - Chương 1357: Tôi Tới Liều Mạng!

Chương 1357: Tôi tới liều mạng!
 

- Ha!

Edo Haneda nắm chặt nắm tay, nắm tay tỏa ra cương khí mù sương và âm thanh xé gió hung hăng đánh về phía Tần Dương.

Tần Dương không hề nhượng bộ, cũng đánh một quyền ra.

Ầm!

Hai quả đấm nặng nề va chạm nhau, cương khí bạo liệt tỏa ra như đao bay tán loạn.

Hai người đều thối lui ra sau, Edo Haneda lui bốn bước, Tần Dương lui ba bước.

Ánh mắt Edo Haneda hơi biến đổi, một lần nữa vọt tới hướng Tần Dương. Lúc này Tần Dương không cứng đối cứng với gã nữa, mà là lựa chọn sách lược du đấu.

Thân hình của Tần Dương giống như quỷ mị không ngừng trốn tránh thế tiến công của Edo Haneda. Mặc dù trông qua giống như bị Edo Haneda công kích chặn lại, nhưng chung quy những cao thủ vây xem xung quanh không không nhịn được mà thở dài một hơi.

Edo Haneda nhất định phải thua rồi!

Gã giống như một con gấu mù cậy mạnh, bất kể vung múa tay chân cường tráng của mình như thế nào thì Tần Dương vẫn chỉ như một chú bướm vẫy cánh bay múa, khiến công kích của gã lần lượt thất bại.

Khi Tần Dương phản kích, e rằng chính là thời điểm Edo Haneda thất bại.

Mọi người mặc dù có chút thất vọng trước kết quả này, nhưng cũng không bất ngờ, dù sao Tần Dương đã khiêu chiến với tất cả cao thủ Thiên Nhân rồi, nếu như đối thủ khiêu chiến đầu tiên Thiên Nhân hai mươi lăm đã thất bại rồi thì chẳng phải Tần Dương trở thành trò cười hay sao?

Mọi người xem rất cẩn thận, bọn họ đều nghĩ thông qua trận chiến này có thể xác định được sức chiến đấu của Tần Dương.

Ngay khi Edo Haneda một lần nữa đánh ra một quyền mãnh liệt, Tần Dương lách mình đi tới bên sườn của gã, mạnh mẽ nện một đấm trúng xương sườn của gã.

Cả người Edo Haneda trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề lăn xuống mặt đất.

Edo Haneda nghiến răng, xoay người bò dậy, nhưng vừa mới đứng dậy thì Tần Dương đã quét một cước thật mạnh đập tới cánh tay mà gã vội vàng giơ lên.

Răng rắc!

Âm thanh gãy xương vang lên giòn giã, Edo Haneda kêu thảm một tiếng, một lần nữa bay ra ngoài.

Lúc này Tần Dương không truy kích nữa, mà lẳng lặng đứng ngay tại chỗ.

Sắc mặt của Edo Haneda trắng bệch, bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt có mấy phần khó có thể tin được.

Thực lực của gã mặc dù là Thiên Nhân hai mươi lăm, nhưng đã là Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm đỉnh phong, gã được tính là người nổi bật nhất trong số những người tu hành khiếu huyệt hai mươi lăm Thiên Nhân. Gã vốn hi vọng có thể từ trận đấu đánh bại Tần Dương thành danh, nhưng không ngờ lại bị đánh bại hoàn toàn như vậy.

Từ đầu tới cuối, Tần Dương tiến công không được mấy chiêu đếm trên đầu ngón tay, dựa vào thân pháp tốc độ nhẹ nhàng như quỷ mị kia tránh né công kích của gã.

Có thể quá trình chiến đấu rất phức tạp, nhưng đồng thời cũng rất đơn giản.

Tốc độ và sức mạnh.

Sức mạnh đủ cường đại có thể trực tiếp nghiền ép đối thủ của bạn, nhưng nếu như tốc độ nhanh đến mức đối thủ phản ứng không kịp, như vậy bạn đồng thời có thể thoải mái toàn thắng đối thủ.

Sức mạnh Tần Dương thể hiện ra dường như chỉ mạnh hơn một chút so với Edo Haneda, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, cho nên Edo Haneda căn bản không cách nào phản kháng lại được khi đối mặt với công kích rất nhanh của Tần Dương.

- Thằng nhóc này tu hành thân pháp gì vậy, tốc độ rất nhanh, chỉ cần khắc chế được tốc độ của cậu ta thì hẳn cậu ta sẽ rất khó thắng được.

- Có lý!

- Thằng nhóc này hiện giờ cũng có thể đang ẩn giấu thực lực, dù sao có thể phải bị khiêu chiến cả một tuần, thậm chí cũng phải khiêu chiến với cả Thiên Nhân hai mươi bảy, mặc dù là cậu ta nói tới khi thua sẽ chấm dứt, nhưng tôi cảm thấy tên này ahwnr có lòng tin đấu với Thiên Nhân hai mươi bảy trở xuống đấy...

- Tiếp theo ai sẽ đi khiêu chiến đây?

Tần Dương sau khi đánh bại Edo Haneda xong đi về lại phía bên sân, nhận lấy một viên thuốc trong tay Tư Đồ Hương, uống một ngụm nước nuốt xuống, sau đó lại trở lại trên lôi đài, khoanh chân ngồi xuống.

- Cậu ta ăn thứ thuốc gì vậy?

- Hẳn là loại thuốc trợ giúp khôi phục nội khí hoặc hồi phục thể lực đi, nếu như là thuốc tiêu hao sức khỏe, cậu ta phải liên tục chiến đấu bảy ngày đấy, sức khỏe đâu ra có thể chống đỡ được lâu như vậy?

- Tiếp theo cậu ta có thời gian một tiếng nghỉ ngơi, chỉ có điều người khiêu chiến khi nãy cũng không tiêu hao bao nhiêu nội khí của Tần Dương mà, nếu như vẫn chỉ đấu với cường độ như vậy thì e rằng căn bản không có ai có thể đánh bại cậu ta, chẳng lẽ cứ nhàm chán như vậy chờ tới ngày thứ ba sao?

- Tên này thật ra nói rất có lý, cho dù không có người khiêu chiến, cậu ta cũng không làm sao, dù thế nào đi nữa người ta là người thắng, thắng hai trận với thắng ba trận cũng không có khác biệt gì lớn, nhưng chúng ta sẽ mất thể diện nha. Người khác cũng là Thiên Nhân hai mươi lăm, chẳng lẽ Thiên Nhân hai mươi lăm của Nhật Bản chúng ta không có ai dám khiêu chiến sao?

- Đúng vậy, đối phương chính vì có tâm lý nắm chắc như vậy cho nên mới bất chấp như thế nào, tiếp theo chắc chắn vẫn phải có người khiêu chiến, nhất là những người thuộc gia tộc và phái tu hành lớn của giới tu hành Nhật Bản kia, càng không thể để mất mặt ở đây được, nhất định phải bằng mọi giá khiêu chiến Tần Dương, cho dù tiêu phí thì cũng phải tiêu hao chết Tần Dương đi!

- Chỉ là không biết ai sẽ đứng ra, xét từ trận đấu khi nãy, kinh nghiệm chiến đấu của Tần Dương cũng rất phong phú, sức chiến đấu có thể cũng cao hơn thực lực cảnh giới...

Mọi người đang bàn tán xôn xao, một gã trung niên bốn mươi mấy tuổi bước ra khỏi đám người, vẻ mặt âm trầm đặt một cái thùng gỗ trên chiếc bàn trước mặt Dương Hạo Nhiên.

Dương Hạo Nhiên mở thùng gỗ ra, hai mắt lập tức sáng ngời.

Bên trong thùng gỗ là một pho tượng đồng đen ngập tràn vẻ cổ xưa và cổ kính.

Dương Hạo Nhiên cầm lấy pho tượng đồng đen cẩn thận giám định một lúc, vẫn chưa có chút thỏa mãn đặt pho tượng xuống, khẽ cảm thán:

- Đồng đen Thương Chu, có thể.

Người đàn ông trung niên đứng đằng sau tiến lên kiểm tra thực lực của gã, cúng tỏ vẻ thông qua, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:

- Năm mươi phút sau có thể lên đài khiêu chiến!

Gã trung niên khiêu chiến kia mặc dù muốn lập tức xông lên, nhưng nhất định phải làm theo quy tắc, nếu không không bằng mọi người đồng loạt xông lên sao?

Gã trung niên kia bày ra mặt lạnh ngồi xuống bên cạnh, bên cạnh dường như có người nhận ra người khiêu chiến tiếp theo, mở miệng kêu lên:

- Umekawa Taiyo, anh được không đấy?

Umekawa Taiyo quay đầu liếc mắt nhìn người lên tiếng, hừ lạnh nói:

- Anh được, anh lên đi!

Gã bị chất vấn ngược lại kia cũng không tức giận, cười nói:

- Chúng tôi đây không phải đang quan tâm anh sao, ngày hôm nay tất cả những người ở đây đều đứng cùng chiến tuyến, đối thủ chỉ có một người trên lôi đài kia thôi.

Sắc mặt của Umekawa Taiyo hơi hòa hoãn, trầm giọng nói:

- Tôi là tới liều mạng!

Lời của Umekawa Taiyo không tính là lớn, nhưng rất nhiều người xung quanh đều nghe thấy được, vẻ mặt cả đám lộ ra thần sắc khâm phục, bọn họ đều nghe ra được sự quyết đoán trong lời Umekawa Taiyo nói.

Gã hỏi thăm trước đó thấp thỏm bất an tiếp tục hỏi:

- Thực lực của anh cũng là Thiên Nhân hai mươi lăm, cho dù liều mạng cũng rất khó đánh bại người Hoa đi, theo ý tôi thực lực của anh cho dù mạnh hơn người khiêu chiến khi nãy nhưng cũng không mạnh hơn được bao nhiêu đi.

Umekawa Taiyo lãnh đạm trả lời:

- Quân Đao hoàn!

Trên gương mặt của gã hỏi thăm thể hiện thần sắc khâm phục, trầm giọng khích lệ:

- Cố gắng lên, nhất định phải đánh bại người Hoa kia đấy!

Dương Hạo Nhiên quay mặt liếc gã trung niên khiêu chiến kia, lại nhìn Tần Dương ngồi khoanh chân trên lôi đài.

Quân Đao hoàn, đây là dược hoàn có tính kích phát tiềm lực thông dụng của người tu hành Nhật Bản, có thể bộc phát ra tiềm lực cực lớn trong khoảng thời gian ngắn, nhưng có tác dụng phụ mãnh liệt, dùng càng nhiều thì tác dụng phụ càng lớn.

Tay Umekawa Taiyo kia quả nhiên đến liều mạng!

Tần Dương chịu được không?
Bình Luận (0)
Comment