Chương 1377: Trận chiến đỉnh cao đánh cược tất cả
Khi đám người Tần Dương đi tới lôi đài thi đấu của Thanh Mộc lưu thì cả khoảng sân của biệt thự đã đầy ắp người, ánh mắt mọi người nhìn Tần Dương phức tạp nhất từ trước tới giờ.
Là một thanh niên hơn hai mươi tuổi không thể ngờ càn quét được cả Nhật Bản bốn ngày.
Trong bốn ngày này, cả giới tu hành Nhật Bản từ tức giận, kích động đến cuối cùng là bất lực và trầm mặc. Trong khoảng thời gian này, quá trình khiến trái tim bọn họ mệt mỏi.
Tất cả mọi người đang suy đoán cùng một chuyện, Tần Dương còn có thể thắng không?
Người đầu tiên muốn khiêu chiến ngày hôm nay chính là Watanano của Thanh Mộc lưu, đó chính là than niên tu hành rất có danh tiếng ở Nhật Bản, thực lực đã đạt tới Thiên Nhân đỉnh phong, có thể bước vào Siêu Phàm bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều đang mong chờ gã xuất chiến.
Thấp thỏm mong chờ, trong lòng mọi người đồng thời còn có mấy phần bất an.
Watanano rất cường đại, đương nhiên phần thắng rất cao, nhưng nếu Tần Dương lại thắng thì sao đây?
Như vậy chẳng phải đã chứng minh hắn thật sự có thể càn quét cảnh giới Thiên Nhân, không ai có thể địch lại được sao?
Như vậy chẳng phải chứng minh hoàn toàn vả mặt Nhật Bản, chuyện này trở thành nỗi sỉ nhục không biết bao nhiêu năm của Nhật Bản hay sao?
Đám người Tần Dương đi tới vị trí của mình, Ueno Tokie đã sớm chờ đợi, bên cạnh gã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mày rậm mắt to, ánh mắt sáng ngời, dạt dào chiến ý nhìn chằm chằm Tần Dương.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua Ueno Tokie, sau đó nhìn tới người đàn ông bên cạnh:
- Watanano?
Người đàn ông mày rậm gật đầu, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Xin chào Tần tiên sinh, tôi là Watanano, sáng hôm nay tôi sẽ khiêu chiến anh, xin hãy chỉ giáo!
Tần Dương mỉm cười nói:
- Được thôi, tôi cũng muốn xem thử một chút xem rốt cuộc tôi có thể chiến thắng đối thủ là Thiên Nhân đỉnh phong hay không... Anh cũng chuẩn bị dùng Quân Đao hoàn hoặc sử dụng bí kỹ bộc phát sức chiến đấu giống như bọn họ sao?
Watanano cũng không tỏ thái độ phách lối nhất định sẽ chiến thắng Tần Dương, ngược lại rất thẳng thắn trả lời:
- Nếu cần thiết tôi sẽ dùng, dù sao trận chiến này không đơn thuần chỉ là chiến đấu cá nhân giữa tôi và anh đâu.
Tần Dương gật đầu, quay đầu nhìn Ueno Tokie:
- Tiền đặt cược đã mang tới chưa?
Ueno Tokie lạnh lùng gật đầu:
- Mang tới rồi!
Ueno Tokie vẫy tay về phía sau, hai người bên cạnh dè dặt đặt một cái hộp trên mặt bàn trước mặt Dương Hạo Nhiên.
Dương Hạo Nhiên mở cái hộp ra, để lộ ra món đồ bên trong.
Đồ đồng đen Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu thời kỳ cuối Thương Chu.
Tần Dương đã nghe nói tới món đồ đồng đen kia rất nhiều lần, nhưng chưa từng nhìn thấy một lần nào, cũng không kiềm chế được đánh giá mấy lần.
Cao khoảng chừng ba mươi lăm centimet, là một mãnh hổ và một con người ôm nhau, chủ đề kỳ lạ, đường hoa văn dày đặc.
Hai mắt Dương Hạo Nhiên tỏa sáng nhìn món đồ đồng đen trước mặt, vẻ mặt ngập tràn sự cuồng nhiệt và si mê không che dấu chút nào.
Rất lâu sau, Dương Hạo Nhiên mới thu lại ánh mắt nhìn Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu trước mặt về, ngẩng đầu nhìn Tần Dương:
- Con nhất định phải thắng!
Tần Dương gật đầu:
- Con sẽ cố gắng hết sức!
Tần Dương quay đầu nhìn chằm chằm Ueno Tokie:
- Tiên sinh Ueno, ông chỉ đặt Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu cá cược với thanh đao Waka Nagamitsu của tôi thôi sao, không đặt cược thêm sao?
Ueno Tokie híp hai mắt, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bén nhìn chằm chằm Tần Dương, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn:
- Cậu rất có tự tin?
Tần Dương bật cười:
- Muốn thắng là thắng nhiều một chút, dù sao đã là thắng rồi, cho dù thua nữa cũng không đau lòng...
Ueno Tokie trầm giọng hỏi:
- Đặt cược như thế nào, một món đặt một món sao?
Tần Dương hào sảng nói:
- Tinh phẩm đấu tinh phẩm, trân phẩm đấu trân phẩm, nếu như ông còn có thể lấy ra văn vật cấp bậc quốc bảo, vậy thì chúng ta tính khác. Lão Dương là chuyên gia văn vật, sẽ không lừa dối các người, nếu ông không yên lòng có thể mời chuyên gia văn vật của Nhật Bản các người tới cùng giám định.
Lời đối thoại giữa Ueno Tokie và Tần Dương cũng không tính là quá nhỏ, cũng không cố kỵ bất cứ ai, tất cả những người xung quanh đều nghe thấy được, lập tức có người hét lớn:
- Tôi đặt năm món tinh phẩm, cược Watanano thắng!
Giọng nói của người này rất lớn, những người phía sau cũng đều nghe thấy được, đều dò hỏi, chờ sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong lúc nhất thời cảm xúc của quần chúng mãnh liệt hẳn lên.
- Tôi đặt một món trân phẩm!
- Tôi đặt hai món!
- Tôi đặt ba món tinh phẩm, văn vật Nhật Bản cũng được chứ nhỉ?
- Đúng, tôi không có văn vật Trung Quốc đâu, văn vật Nhật Bản cũng tính chứ nhỉ?
Tần Dương quay đầu, cất giọng nói:
- Cho dù là văn vật Trung Quốc, hay là văn vật Nhật Bản đều có thể, chỉ cần mức độ giá trị trân quý chắc cùng cấp là được rồi.
Mặc dù thái độ mà Tần Dương biểu hiện ra khiến một số người do dự, nhưng mọi người cũng biết, Watanano cơ bản có thể nói là tuyển thủ mạnh nhất cảnh giới Thiên Nhân cả Nhật Bản, cũng có thể nói là hi vọng cuối cùng của mọi người. Nếu như đến cả Watanano cũng thua, thì chắc hẳn sẽ không có ai còn có thể thắng được Tần Dương nữa rồi.
Cặp mắt của hai người Chu Siêu và Trịnh Mai Phượng đã tỏa sáng rồi, bắt đầu nhận tiền đặt cược của những người kia, đồng thời đăng ký cho bọn họ.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều là cược một vật đối một vật, giá trị cách biệt một chút cũng đã không có ai để ý tới nữa rồi.
Đây là một trận cá cược hào sảng.
Hoặc là kiếm đầy bát, hoặc là thua thê thảm ê chề, mất hết cả vốn liếng.
Nơi này tụ hội những danh môn phái lớn cả Nhật Bản, thậm chí còn có một số nhân sĩ bậc cao, lấy ra hơn mấy trăm món văn vật rất dễ dàng. Con số đặt cược đạt tới mức cao nhất, thậm chí có rất nhiều người còn chưa kịp đặt cược thì cũng đã không có cơ hội đặt cược nữa rồi.
Mức cao nhất có ý chính là toàn bộ số văn vật mà Tần Dương đã thắng được trước đó đều đã dùng làm tiền đặt cược, đương nhiên là ngang bằng nhau. Phía người tu hành Nhật Bản đặt một trăm món văn vật với đại biểu là Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu, những món văn vật này không chỉ bao gồm rất nhiều món văn vật của Trung Quốc đã bị Nhật Bản cướp đi thời chiến tranh, mà còn có rất nhiều văn vật quý báu tới từ chính lãnh địa Nhật Bản.
Tiền đặt cược của hai bên cộng lại ít nhất đều vượt quá một tỉ, thậm chí còn nhiều hơn. Tần Dương thắng, số văn vật trong tay một lần nữa tăng vọt, đạt tới con số hai trăm món, mà nếu như Tần Dương thua, không chỉ bị đánh bại sẽ bị thương, mà tất cả số văn vật thắng được trước đó cũng đều thua hết sạch.
Ngay đến cả Dương Hạo Nhiên vẫn luôn thể hiện vẻ mặt hờ hững giờ phút này cũng biểu lộ ra sự khẩn trương. Hắn ta vốn dĩ chẳng phải khẩn trương vì giá trị của đống văn vật này, một tỉ có lẽ là một con số rất lớn, nhưng cũng không thể khiến Dương Hạo Nhiên rung động một chút nào. Điều khiến Dương Hạo Nhiên khẩn trương chính là ý nghĩa đại biểu của những món văn vật Trung Quốc này.
Giống như lời mà Dương Hạo Nhiên đã nói trước kia, những món văn vật Trung Quốc này chứng minh Trung Quốc đã từng bị tổn thương và bị khuất nhục.
Nét mặt của Ueno Tokie cũng có chút ngưng trọng. Gã quay đầu nhìn về phía Watanano.
Ueno Tokie không dặn dò gì nhiều, nhưng ánh mắt của gã đã tiết lộ tất cả.
Hô hấp của Watanano cũng nặng nề hơn, ánh mắt nồng nhiệt, tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
Gã biết rõ hiện giờ gã không chỉ gánh áp lực giá trị số văn vật đặt cược hơn một tỉ nhân dân tệ này, còn phải gánh trách nhiệm tránh không để cho giới tu hành Nhật Bản phải chịu bị sỉ nhục.
Tất cả những điều này cùng hội tụ lại thành một câu rất đơn giản.
Gã không thể thua!
Gã phải thắng!
Dù phải dùng tính mạng trả cái giá lớn!
Tần Dương thấy được sự kiên nghị trong ánh mắt của Watanano, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn. Hắn cũng hiểu được rất rõ ràng.
Trận chiến tiếp theo đây không chỉ là chiến đấu, hơn nữa còn là liều mạng!