Chương 1429: Thực khách căng thẳng
- Tối hôm qua anh không ở nhà?
Khi Tần Dương về đến nhà, Tư Đồ Hương cũng đúng lúc chạy tới, nhìn thấy Tần Dương trở về từ bên ngoài lập tức cảm thấy kỳ quái.
- Ừ, ngày hôm qua ở nhà Văn Vũ Nghiên một đêm.
Tư Đồ Hương lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Anh lợi hại như vậy sao? Hạ gục được cả Văn Vũ Nghiên rồi?
Tần Dương trợn trắng mắt liếc nhìn Tư Đồ Hương, tức giận nói:
- Hạ cái rắm, ngày hôm qua ăn cơm với cô ấy, cô ấy đau chân, tôi đưa cô ấy về, kết quả gặp phải cao thủ muốn ra tay với cô ấy, tôi còn bị đánh tới mức phun máu...
Tư Đồ Hương biến sắc:
- Cao thủ Siêu Phàm?
Tư Đồ Hương biết thực lực của Tần Dương, về cơ bản có thể nói vô địch quét ngang cảnh giới Thiên Nhân, có thể đánh cho Tần Dương phun máu đương nhiên không thể có thực lực Thiên Nhân, hiển nhiên cũng không thể nào là cường giả Thông Thần. Mặc dù thực lực của Tần Dương lợi hại, nhưng gặp phải cao thủ Thông Thần thì đương nhiên không có nổi dù chỉ một phần thắng.
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, đeo mặt nạ, không biết có lai lịch phương nào, nhưng nghĩ tới hẳn không thoát khỏi có liên quan tới Văn Ngạn Hậu.
Tư Đồ Hương ân cần hỏi thăm:
- Văn Vũ Nghiên không sao chứ?
Tần Dương lắc đầu:
- Không sao, Thu Tư đã dẫn theo cao thủ chạy về, với thực lực của Thu gia đương nhiên có thể bảo vệ Văn Vũ Nghiên an toàn rồi.
Tư Đồ Hương chớp mắt, mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì anh đã cứu Văn Vũ Nghiên một mạng rồi?
Tần Dương cười nói:
- Xem là vậy đi.
Tư Đồ Hương khẽ cười nói:
- Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nữ kia có từng khuynh tâm chưa?
Tần Dương hài hước nói:
- Cô quan tâm việc này như vậy, chẳng lẽ cô còn dự định làm bà mối sao?
Tư Đồ Hương mỉm cười nói:
- Tôi là cảm thấy giữa anh và Văn Vũ Nghiên vốn rất có hảo cảm, cộng thêm liên quan tới Mạc tiên sinh, anh và Văn Vũ Nghiên không ở bên nhau thật sự có chút tiếc nuối.
Tần Dương cười khổ nói:
- Nếu đã kết đôi với Thanh Thanh rồi thì không cần tiếp tục nghĩ tới Văn Vũ Nghiên nữa, nếu không đến lúc đó có thể thương tổn cả ba người đấy...
Tư Đồ Hương chớp mắt nói:
- Nhưng mà anh không phải cũng bảo trì quan hệ với Lý Tư Kỳ, Trang Mộng Điệp đó sao?
Tần Dương nhìn chằm chằm Tư Đồ Hương:
- Không nói trước tôi có nghĩ như vậy hay không, cô cảm thấy với tính cách cường thế của Văn Vũ Nghiên, cô ấy sẽ chấp nhận mối quan hệ như vậy sao?
Tư Đồ Hương ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng:
- Như vậy ngược lại cũng đúng, Văn Vũ Nghiên có gia cảnh ưu tú, tính cách độc lập, năng lực cũng rất mạnh, quả thật không có khả năng lớn cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, tôi cũng cho là như vậy.
Tư Đồ Hương bĩu môi nói:
- Nhưng mà chuyện của thiên hạ ai nói chính xác được chứ, nói không chừng anh cố gắng một chút, chuyện này liền thành rồi. Văn Vũ Nghiên tinh thông hoạt động kinh doanh, sản nghiệp của anh sẽ càng ngày càng nhiều, quy mô ngày càng lớn, nếu anh thu lấy trái tim của cô ấy, như vậy chính là nội trợ hiền siêu cấp của anh đấy.
Tần Dương lắc đầu:
- Ôm mục đích hoàn thành một số sự việc, như vậy không hay lắm... Được rồi, không nói chuyện này nữa, thu dọn một chút rồi tới sân bay đi.
Tư Đồ Hương bật cười gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi:
- Việc này anh có nói với Mạc tiên sinh chưa?
Tần Dương lắc đầu:
- Còn chưa kịp nói, để lúc khác rồi nói.
- Ừm.
Tần Dương nhanh chóng thu thập xong, hai người cùng tới sân bay, Tư Đồ Hương làm ẩn thị của Tần Dương đương nhiên phải đi theo hắn, giống như trợ lý thân cận, có thể trợ giúp Tần Dương làm một số công việc.
Ở sân bay, Tần Dương gặp được Hậu Lang, cả hai đã cùng hẹn đi cùng nhau trước đó, trong trận đấu ở Nhật Bản lần trước, đại diện của Trung Quốc chỉ có hai người là hắn và Hậu Lang đã lấy được vé tranh tài ở Ba Lan.
- Tần Dương!
Hậu Lang nhìn thấy Tần Dương liền vô cùng vui sướng:
- Lúc trước anh nói muốn ở lại làm việc, tôi còn tưởng là kết thúc cuộc chiến đã hẹn trước với Yagyuu Chisaka, nhưng mà ai biết được anh lại làm ra hành động lớn như vậy, sớm biết thế tôi sẽ không về trước rồi...
Lời Hậu Lang nói đương nhiên là lôi đài thi đấu mà Tần Dương tổ chức ở Nhật Bản, Tần Dương cười nói:
- Khi ấy tôi cũng không nắm chắc, chẳng qua chỉ thử hết sức xem sao thôi.
Hậu Lang thở dài nói:
- Tuổi của tôi lớn hơn anh không ít, nhưng hoàn toàn không so được với anh, thật sự là người so với người tức chết người, hàng này còn tốt hơn so với hàng kia mà.
Tần Dương cười nói:
- Anh như vậy cũng quá khiêm nhường rồi, đi thôi, qua cửa kiểm tra trước!
- Được, Tần Dương anh quả thực có kiến thức rộng rãi năng lực cường hãn, lần này đi Ba Lan, dù thế nào thì tôi cũng đi theo anh rồi, anh phải bảo vệ tôi đấy!
Bay thẳng một đường, khi đám người Tần Dương đáp xuống mặt đất Warsaw thì đã sáng ngày hôm sau, bay đường dài đều có chút mệt nhọc, tới khách sạn đã đặt trước, ngủ một giấc thật ngon.
Tần Dương ngủ một giấc tỉnh lại, tinh thần một lần nữa vô cùng phấn chấn gọi Hậu Lang tới, cả ba cùng rời khỏi khách sạn, chuẩn bị đi tản bộ thuận tiện tìm kiếm cái ăn.
Ba người chạy tới Hradčany Square, đây cũng là một trong những cảnh điểm du lịch nổi danh nhất Warsaw, đi dạo một vòng, sau đó ngồi vào một quán đồ uống ven đường.
Tư Đồ Hương đảo mắt tùy ý quan sát xung quanh:
- Địa điểm cũng không lớn, trông có vẻ cũng không có gì quá đặc biệt...
Hậu Lang cười nói:
- Những nơi như thế này thật ra chính là ngắm cảnh ngắm ngắm người, nếu thật sự nói đến kiến trúc đặc sắc gì đó thì không có gì để xem đâu, dù sao kiến trúc thành phố cùng với các công trình kiến trúc cơ sở của Trung Quốc đứng hàng đầu thế giới đấy.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, dạo quanh xem một chút, cũng chỉ như vậy thôi, so sánh với những cảnh điểm du lịch này, tôi càng mong chờ mỹ thực nơi đây hơn, mặc dù mỹ thực Trung Quốc phong phú đa dạng, nhưng mỹ thực của các quốc gia đều có hương vị đặc biệt riêng.
Hậu Lang cười khà khà nói:
- Thì ra anh còn là một bạn thích ăn đấy.
Tần Dương nhún vai:
- Con người lúc còn sống, ăn, mặc, ở, đi lại, trong đó đương nhiên ăn và uống khiến con người ta thoải mái nhất, tôi cũng chỉ là một kẻ phàm tục, sao có thể ngoại lệ được?
Hậu Lang cười hả hê nói:
- Ừ, chúng ta tìm một nhà hàng, ăn một chút mỹ thực chân chính của Ba Lan.
Tần Dương ừ một tiếng, đang muốn tiếp tục lên tiếng, tầm mắt bỗng nhiên chuyển đổi, nhìn tới một bàn ăn cách đó không xa. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang bưng một ly đồ uống, nhìn giống như một thực khách bình thường, nhưng Tần Dương có thể cảm giác được người đàn ông này không thoải mái như vẻ bề ngoài thể hiện, ngược lại, người này rất khẩn trương.
Ánh mắt của người này đang quan sát xung quanh với tốc độ rất nhanh, giống như đang điều tra gì đó, cơ thể cũng nằm trong trạng thái căng cứng, giống như một con báo đang muốn săn thức ăn, có thể mạnh mẽ lao ra bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tần Dương mới nhìn tới gã, gã cũng đã cảnh giác nhận ra, ánh mắt nhanh chóng quét tới.
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh quét tầm mắt của mình tới, sau đó lại thuận miệng nói cười rộ lên với Hậu Lang.
Gã kia nhìn ba người Tần Dương vài lần, rồi thu lại tầm mắt, dù sao cách ăn mặc của ba người Tần Dương vừa nhìn qua đã biết là du khách đến từ phương Đông.
Tần Dương bưng đồ uống, lợi dụng khóe mắt quan sát gã kia, sau đó nhìn tới một cái bưu kiện trên chân gã.
Trong bưu kiện là cái gì?
Mặc dù chỉ giao nhau qua ánh mắt, nhưng thông qua phản ứng cảnh giác cùng với vị trí của người này, Tần Dương đã đoán được gã này tuyệt đối không phải một người bình thường, gã hẳn đang làm một sự kiện bí mật mà nguy hiểm...