Chương 1447: Chopin sống lại
Mười ngón tay rơi xuống, những nốt nhạc bay bổng.
Tần Dương đàn nửa khúc trước hơi đè nén, sau đó tạo dựng nên sự sôi sục cao vút, giống như "Ánh Trăng". Đầu tiên là mây đen bao phủ, cuối cùng ánh trăng mới xé rách mây đen, tỏa sáng nhân gian.
Cảnh tùy tâm sinh, nghệ sĩ piano mặc dù đánh đàn dựa vào mười ngón tay, nhưng piano lại có thể thả ra cảm xúc của người đánh đàn. Tâm tình của Tần Dương bất an, lo lắng, vừa vặn phù hợp với khúc nhạc đàn này.
Tinh thần lực của Tần Dương rất cao, sau khi hết sức chăm chú đánh đàn, cảm xúc càng được tăng cao rõ ràng hơn.
Hai mươi ba vị giám khảo đang ngồi đều để lộ vẻ mặt bàng hoàng. Bọn họ càng dựa sát hơn, dường như cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự bất an và lo lắng mà Tần Dương thể hiện ra, khúc nhạc này cũng như sống lại, như có linh hồn vì sự chuyên chú Tần Dương thể hiện ra ngoài.
Một linh hồn bất an, sợ hãi đang lang thang.
Hai mắt của tất cả giám khảo đều sáng lên.
Khi bọn họ không kiềm chế được phải lắng nghe, xoay người nhìn sang các giám khảo khác, thì phát hiện trong mắt mọi người đều cùng tỏa sáng lấp lánh như nhau.
Dưới đài, hai mắt đám người Liễu Thành Mân giống như đang phát sáng.
- Lợi hại! Lợi hại! Đây hoàn toàn chính là Chopin sống lại rồi, quá tuyệt vời!
- Quả thật như vậy, thật quá tuyệt vời, tôi cảm nhận được chỉ cần sau đó vẫn duy trì mức độ này, như vậy nhất định sẽ đạt được điểm số cao, anh xem hai mắt của đám giám khảo kia, cả đám đều đang tỏa sáng kìa!
Nessa Kirby nghe phần biểu diễn trên sân khấu, trong lòng dâng trào cảm xúc kỳ quái.
Vì sao cảm xúc lại chân thật như vậy?
Khi nãy Tần Dương không phải vẫn đang nói về dẫn dắt cảm xúc đó sao, sao đã lập tức phát huy được hoàn mỹ thế này?
Nghĩ tới khi nãy Tần Dương vẫn luôn nghe điện thoại chưa quay lại, trong lòng Nessa Kirby bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, không phải cha mẹ Tần Dương đã xảy ra vấn đề gì rồi chứ?
Âm thanh khúc nhạc trầm lắng, dần dần nổi bật, tiếp theo là cao vút.
Nessa Kirby nhìn chằm chằm Tần Dương trên sân khấu, phát hiện Tần Dương nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc, trên nét mặt còn không hề che dấu đi sự kiên nghị.
Nessa Kirby rất ít khi nhìn thấy Tần Dương có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trong lòng không tránh khỏi càng chắc chắn hơn, đây rốt cuộc là vì diễn tấu mà dẫn dắt cảm xúc, hay là thật sự đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết?
Tiếng đàn lay động, chiếm lấy trái tim của mỗi một thính giả.
Chỉ cần là người có tố chất âm nhạc tương đối cao, giống như đều cảm nhận được sự bất an, vô cùng lo lắng, phiêu diêu, rồi cuối cùng là đến kiên định từ trong tiếng đàn của Tần Dương. Ánh mắt của cả đám người đều sáng ngời nhìn Tần Dương.
Lúc trước Tần Dương thể hiện cũng rất ưu tú, nhưng hoàn toàn không trực tiếp kích động lòng người giống như lần cuối cùng này.
Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của hắn sao?
Những tuyển thủ tham gia vòng chung kết khác đều có sắc mặt có chút không tốt, bởi vì nghe được khúc nhạc Tần Dương đánh lên, bọn họ cảm giác sắp gặp phải một cường địch siêu mạnh, đối thủ này có lẽ sẽ tạo nên kỳ tích.
Ấn xuống phím nhạc cuối cùng, Tần Dương nhẹ nhàng nâng mười ngón tay lên, thở ra thật dài một hơi, vẻ mặt đã an tĩnh trở lại.
Trong khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ biểu diễn ban nãy, hắn thông qua tiếng đàn piano phát tiết sự lo lắng, bất an... của bản thân ra ngoài. Trong quá trình đánh đàn cũng đồng thời là một quá trình khiến hắn trở nên bình tĩnh, lạnh lùng suy nghĩ, và hiện giờ thì hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tần Dương rời khỏi chỗ ngồi, cúi người hướng phía dưới sân khấu.
Tiếng vỗ tay như sấm đánh chấn động vút thẳng lên bầu trời.
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh, cũng không thay đổi vì những tiếng vỗ tay, xoay người bước xuống sân khấu.
Tần Dương chưa trở lại vị trí của mình, mà là trực tiếp đi tới phòng bên ngoài sảnh âm nhạc.
Sự bất an trong lòng Nessa Kirby ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Cô đứng dậy, bước nhanh chóng đuổi theo Tần Dương ra ngoài.
Tần Dương đứng ở căn phòng bên ngoài sảnh âm nhạc, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lấy điện thoại ra, chuẩn bị nói một tiếng với đám người Liễu Thành Mân, Hậu Lang, thì tiếng bước chân gấp rút sau lưng vang lên.
Tần Dương dừng ngón tay bấm phím lại, quay đầu, liền nhìn thấy Nessa Kirby bước nhanh tới.
- Tần, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nessa Kirby nhìn thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dương, trong lòng càng chắc chắn dự đoán của bản thân, cũng theo đó mà càng bất an hơn.
Tần Dương áy náy nhìn Nessa Kirby:
- Nessa, tôi e rằng phải nói một tiếng xin lỗi với cô rồi, nhưng có thể tôi tạm thời không có thời gian tới Mỹ với cô rồi.
Trong lòng Nessa Kirby âm thầm thất vọng, nhưng trên gương mặt không thể hiện ra bất cứ sự bất mãn nào, ngược lại hỏi thăm:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Dương nhíu mày nói:
- Cha mẹ tôi du lịch ở khu vực Guinea, châu Phi, gặp phải đảo chính vũ trang, bọn họ đều bị phong tỏa trong thành phố, cuộc trò chuyện cuối cùng giữa tôi và bọn họ bị kẻ khác cưỡng chế ngắt ngang, hiện giờ tình huống như thế nào cũng không xác định được, tôi phải nhanh chóng tới cứu bọn họ.
Trong lòng Nessa Kirby ngầm thở dài một hơi, quả thật cô ta đã đoán đúng rồi.
Việc này hiển nhiên không còn gì để nói. Cha mẹ của người ta còn đang trong vòng nguy hiểm, chẳng lẽ anh còn không biết xấu hổ kéo người ta đi trị bệnh cho anh sao?
Nessa Kirby không hề do dự đáp lời:
- Trong thành phố nào của Guinea?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Jordan.
Nessa Kirby gật đầu:
- Jordan ở Guinea, đúng không, nhà tôi trước kia làm ăn có thể tìm được một số mối quan hệ ở đó, tôi sẽ liên lạc với bọn họ xem có thể giúp đỡ một chút hay không.
Lúc này Tần Dương đã chẳng quan tâm thân phận của Nessa Kirby nữa, bất kể cô là phù thủy trắng hay là người của phù thủy trắng, chỉ cần có thể giúp đỡ được, có thể khiến cha mẹ trở về an toàn, Tần Dương cũng sẽ không từ chối sự hỗ trợ của đối phương, đơn giản là hoàn trả lại nhân tình sau này thôi, còn có điều gì quan trọng hơn so với sự an nguy của người nhà đây.
Nessa Kirby thật sự là người của phù thủy trắng, như vậy bọn họ quả thật có thể có một số mối quan hệ rắc rối phức tạp ở châu Phi, dù sao người của phù thủy trắng buôn bán với toàn thế giới, con đường của bọn họ, quan hệ của bọn họ đều có thể trở nên rất phức tạp.
- Được, cảm ơn cô, cha của tôi tên là Tần Hoa, mẹ của tôi tên là La Thi Hoa, đợi lát nữa tôi sẽ gửi hai bức ảnh cho cô.
Nessa Kirby ừ một tiếng, an ủi:
- Anh cũng đừng quá sốt ruột. Châu Phi có rất nhiều quốc gia thường xuyên có chiến loạn, nhưng chủ yếu là mâu thuẫn nội bộ quốc gia, thông thường ít nhiều cũng chỉ giam lỏng tạm thời đối với du khách nước ngoài, sẽ không làm gì đâu, dù sao bọn họ cũng không gánh nổi sự tức giận của cả một đất nước to lớn giàu mạnh...
Tần Dương gật đầu, khẽ nói:
- Trong tình huống bình thường quả thật có lẽ sẽ không làm gì, nhưng chỉ sợ kẻ nào đó đi đến đường cùng trở nên vô cùng hung ác, làm ra chuyện tình tổn hại cả hai bên mà thôi.
Nessa Kirby khẽ hỏi:
- Anh mất bao lâu qua đó?
Tần Dương trầm giọng trả lời:
- Chuyến bay bảy giờ tối, vé máy bay tôi đã bảo người ta đặt xong rồi.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó mở miệng nói thêm:
- Tạm thời tôi không có thời gian đi chữa bệnh cho mẹ cô, đợi tôi xử lý xong chuyện của cha mẹ tôi rồi chúng ta sẽ lại liên lạc, hẹn lại thời gian, bệnh của mẹ cô tạm thời cũng sẽ không xảy ra dấu hiệu chuyển biến xấu gì, cô cũng không cần quá sốt ruột.
Nessa Kirby đương nhiên biết tình huống của mẹ mình, thầm thở dài, mỉm cười nói:
- Vậy bây giờ anh chuẩn bị ra sân bay sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ừ, giữ liên lạc đấy!
Nessa Kirby dặn dò:
- Cẩn thận một chút, tôi sẽ cố hết sức liên lạc với một số người tới đó giúp anh...