Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1453 - Chương 1464: Một Kim Thấy Hiệu Quả

Chương 1464: Một kim thấy hiệu quả
 

- Tần tiên sinh, chào buổi sáng!

Tần Dương nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, có người giúp việc cung kính chào hỏi.

- Chào buổi sáng.

Tần Dương quét mắt qua phòng khách. Nessa ngồi trên sofa, cầm máy tính bảng, ngón tay lướt qua, dường như đang xem xét văn kiện gì đó, vẻ mặt chăm chú.

Nghe thấy tiếng bước chân, Nessa ngước đầu lên, mỉm cười hỏi:

- Tần, đêm qua ngủ ngon không?

Tần Dương cười trả lời:

- Ngủ rất ngon.

Nessa giao máy tính bảng cho Delphi đứng sau lưng mình, cô đứng lên cười nói:

- Vậy thì chúng ta ăn bữa sáng nào, tôi hơi đói rồi.

Tần Dương đi đến trước mặt Nessa, nhìn cô sắc mặt hồng hào, tinh thần phơi phới:

- Cô đói thì ăn trước, không cần chờ tôi, lỡ tôi ngủ đến mười hai giờ thì không lẽ cô chờ đến giữa trưa luôn sao?

Nessa mỉm cười nói:

- Anh từ xa mà đến, vừa là bạn cũng là khách, làm chủ nhà tự nhiên phải tiếp đãi thật tốt. Hơn nữa chuyện trong nhà có anh hai lo, tôi chỉ là một người ăn không ngồi rồi, anh hai nói nhiệm vụ mấy ngày nay của tôi là chiêu đãi anh thật tốt.

Tần Dương cười cười:

- Cô khách khí như thế làm tôi thấy ngượng.

Nessa cười tủm tỉm:

- Khách khí gì đâu, chủ nhà nên tiếp đãi thật tốt.

Hai người đến phòng ăn, người giúp việc bày bữa sáng lên bàn.

Tần Dương nhìn bữa sáng, vui vẻ nói:

- Ô, bánh chao thố nhỏ, cháo đậu nành bánh quẩy, cô bê nguyên nhà hàng Trung Quốc đến đây à?

Nessa cười giải thích:

- Sợ anh không quen ăn đồ tây nên mời một đầu bếp Trung Quốc lại đây làm bữa sáng vài ngày, dù sao sáng sớm khẩu vị không như giữa trưa, buổi tối, ăn thoải mái ngon miệng là quan trọng nhất.

Tần Dương không khách khí, cầm đũa kẹp một cái bánh chao nhỏ bỏ vào miệng, khen:

- Ưm, mùi vị không tệ, làm mất công cô quá.

Nessa mỉm cười nói:

- Gọi một cú điện thoại thôi mà, trong Las Vegas cũng có nhiều người Trung Quốc sinh hoạt, mời một đầu bếp Trung Quốc không khó khăn gì, quan trọng là anh thích.

Tần Dương kẹp khúc bánh quẩy ngâm trong đậu nành rồi bỏ vào miệng, thỏa mãn cảm thán nói:

- Thật tuyệt, có tiền thật tốt!

Nessa bị lời nói của Nessa chọc cười:

- Tần, anh nói gì thế, bản thân anh cũng là người giàu, muốn mua gì chẳng được?

Tần Dương cười cười:

- Tôi nghèo, có nhiều thứ không mua được.

Hắn không khách khí với Nessa, nhai ngấu nghiến, gần như ăn hết bữa sáng trên bàn.

Tần Dương đặt đũa xuống, lau miệng, cười thỏa mãn:

- Ăn no quá, xem ra có thể tiết kiệm không ăn cơm trưa.

Nessa cười khẽ:

- Chúng ta sẽ không ăn cơm trưa ở nhà, tôi dẫn anh đi dạo Las Vegas.

Tần Dương phất tay:

- Chuyện đi dạo tạm gác lại, tôi ăn xong rồi, cũng ngủ no giấc, lo xem bệnh cho dì đã, chuyện khác tính sau.

Nessa tự nhiên quan tâm chuyện này nhất, nhưng cô là chủ nhà, phải ưu tiên chiêu đãi Tần Dương thoải mái, không tiện thúc giục hắn đi trị bệnh.

- Được rồi, mẹ ở trong biệt thự, có người chuyên chăm sóc. Tần, có gì cần chuẩn bị không?

Tần Dương cười nói:

- Nhiều nhất xem như châm cứu, cần thuốc gì thì tôi sẽ nói với cô, rồi cô sai người đi lấy, mọi thứ đợi khám xong mới biết.

- Tốt, vậy... đi ngay bây giờ?

Tần Dương đứng dậy, cười nói:

- Ừ, đi thôi.

- Tốt, mời đi theo tôi.

Nessa mang Tần Dương lên lầu, đi qua hành lang dài, mở cửa căn phòng nằm ở cuối cùng.

Phòng rất lớn, ít nhất hơn trăm mét vuông, giữa phòng đặt chiếc giường lớn, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi nằm trên giường không nhúc nhích, mi mắt khép, sắc mặt tái nhợt hơi bệnh hoạn.

Trong nhà có hai người phụ nữ trung niên mặc đồ hộ sĩ, trông thấy Nessa đi vào thì vội đứng lên, cúi người chào cô.

Nessa mang Tần Dương đi tới trước giường bệnh, trong mắt tràn ngập thân thiết nhìn người phụ nữ nằm trên giường:

- Đây là mẹ của tôi, Claire. Tần, mọi việc, xin nhờ vào anh!

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi sẽ làm hết sức.

Tần Dương không nói nhiều nữa, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ, kết hợp báo cáo kiểm tra gần nhất của Claire, cẩn thận suy tính.

Kiểm tra và suy tư mất nửa tiếng, Tần Dương đứng lên, thở hắt ra, mở túi kim Quan Âm châm luôn mang theo bên người.

Tần Dương lấy một cây kim bạc hơi dài ra ghim thẳng vào một huyệt vị trên đầu Claire.

Nessa đứng bên cạnh nhìn kim bạc lóe sáng, lòng hơi lo lắng, nhưng cô chỉ có thể tin tưởng Tần Dương. Nessa siết chặt nắm tay, hoảng sợ chờ đợi, e sợ phút cuối Tần Dương nói một câu không chữa được.

Ngay sau đó Tần Dương lại ghim kim bạc vào mấy huyệt vị trên người Claire, sau đó dùng thủ pháp búng nhẹ kim bạc, từng đợt nội khí như dòng điện kích thích huyệt vị của bà.

Qua khoảng năm phút sau, Claire hôn mê bỗng mí mắt giật nhẹ, từ từ mở mắt ra.

Nessa xoe tròn mắt, trong con ngươi tràn ngập vui sướng.

Thật sự tỉnh rồi!

Lúc trước Claire hôn mê ngày càng lâu, cơ năng thân thể càng lúc càng kém. Tần Dương mới châm vài cái, không dùng thuốc gì mà bà đã tỉnh lại!

Vậy chẳng phải là đúng như lời Tần Dương nói, có cách chữa cho Claire?

Tuy Tần Dương đã nói có thể cho Claire tỉnh táo lại, nhưng khi chưa trở thành sự thật thì trong lòng Nessa không cách nào yên tâm, giờ nhìn Tần Dương lộ ra một chiêu như vậy làm lòng cô vững tin nhiều.

Tần Dương thấy Claire mở mắt ra thì thầm thở phào, thấy mắt bà vẫn tan rã vô thần, hắn nói nhỏ:

- Nessa, nói chuyện với bà ấy đi.

Con người khi nói chuyện sẽ cần suy nghĩ, có đối tượng nói chuyện khiến sức chú ý tập trung hơn.

Nessa cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi:

- Mẹ, cảm giác sao rồi?

Claire nhìn mặt Nessa, trong mắt dần có tia sáng, không tan rã nữa, cố gắng mỉm cười nói:

- Nessa, lần này mẹ hôn mê chao lâu?

Nessa nắm chặt tay Claire:

- Mẹ, đừng lo lắng, con mời một bác sĩ giỏi của Trung Quốc đến, anh ta có thể chữa lành bệnh cho mẹ, khiến mẹ khỏe lại bình thường, sẽ không hôn mê nữa.

Claire chuyển mắt sang người Tần Dương, trong mắt lóe tia nghi hoặc, hiển nhiên Tần Dương trẻ tuổi không giống với cha chữ bác sĩ giỏi.

Nessa sợ Claire buột miệng nói lời gì khiến Tần Dương không vui, vội vàng giới thiệu:

- Mẹ, đây là Tần Dương, thầy của anh ấy là thần y số một Trung Quốc, tài chữa bệnh của Tần cũng siêu giỏi, từng khiến người chết đi sống lại.

Claire nghe Nessa giới thiệu, trong mắt lóe tia kinh ngạc nói:

- Tần tiên sinh, bệnh của tôi làm phiền tiên sinh.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Dì đừng khách khí, cháu và Nessa là bạn bè. Dì, con có vài câu hỏi cần dì phối hợp trả lời.
Bình Luận (0)
Comment