Chương 1599: Các người không có tư cách cò kè mặc cả
- Phiền phức thật nhiều.
Tần Dương hơi nhức đầu xoa mặt, cười gượng kể lại chuyện gia tộc Nord.
Trước mặt là sư phụ và sư nương nên Tần Dương chẳng cần giấu giếm điều gì, hắn chẳng những kể về Hollaton, cũng kể chuyện Jack.
Với chuyện này thì Mạc Vũ cũng không biết nói gì hơn, không thể vì có ân oán, lo lắng đối phương tìm đến đối phó với mình mà xuống tay trước giết hết cả gia tộc người ta, đúng không?
Tạm không nói tới làm như vậy có phù hợp đạo lý hay không, cho dù phù hợp thì bạn cũng phải có năng lực kia đã.
Gia tộc Nord là một gia tộc lớn có thực lực hùng hậu chứ không phải chó mèo gì, muốn giẫm lên là giẫm được.
Người tu hành phương đông tuy mạnh mẽ, nhưng người tu hành phương tây cũng không dễ chọc.
- Việc này vốn là Hollaton không chiếm lý, hắn nhận việc làm thêm thì phải có giác ngộ, hắn muốn giết người thì phải chuẩn bị tinh thần bị người giết, phỏng chừng gia tộc Nord sẽ không vì vậy mà tuyên chiến với Ẩn Môn, dù sao liên lụy mâu thuẫn người tu hành phương đông tây sẽ rất mẫn cảm. Bọn họ cùng lắm là lén cử người đến đối phó với con, thường ngày con hãy cẩn thận nhiều hơn là được, trong khoảng thời gian này con hãy ở lại chỗ của ta, ít ra có thể chăm sóc cho nhau.
Tần Dương không có sính anh hùng, sảng khoái đồng ý. Sắp có một bệnh nhân đến, vừa lúc nhờ sự phụ ở một bên nhắc nhở, mình ở đây
có thể yên tâm chữa cho bệnh nhân, càng tốt.
Chữa lành bệnh cho người này là sẽ có thêm một vệ sĩ siêu cấp, để người đó đi bảo vệ Hàn Thanh Thanh thì Tần Dương yên lòng hơn.
Tuy hiện tại có cao thủ Thiên Nhân hai mươi bảy khiếu huyệt Thiên Nhân bảo hộ Hàn Thanh Thanh, nhưng Tần Dương vẫn không kìm được lo lắng, vì lỡ đụng phải cao thủ Siêu Phàm là tàn đời, không phải Thiên Nhân cảnh nào đều có thực lực cứng rắn chống lại cao thủ Siêu Phàm.
Nghĩ đến vệ sĩ khiến Tần Dương liên tưởng tới chuyện khác, giờ cũng nên xử lý năm tên sát thủ Siêu Phàm của Dragon Slayer.
Tần Dương hỏi ý kiến của Long Vương, Long Vương tỏ vẻ chỉ cần hắn giao năm người cho mình thì bảo đảm sẽ cho bọn họ thành năm Con dao của Long Tổ, âm thầm góp sức cho nước, bảo đảm tuyệt đối sẽ không tìm đến gây sự với hắn nữa. Huống chi thuật châm cứu tỏa hồn trên người bọn họ còn cần Tần Dương áp chế mỗi năm, nếu có đường sống thì bọn họ sẽ không liều mạng với hắn, với những gì bọn họ đã làm, dù hắn trực tiếp giết họ cũng không quá đáng, quốc gia giết họ cũng đúng hình phạt.
- Lão Dương, bây giờ còn một việc cuối cùng cần người trấn giữ giùm, những chuyện còn lại thì con có thể tự mình giải quyết.
- Được rồi, có chuyện gì con cứ nói.
Dương Hạo Nhiên không cảm thấy phiền phức chút nào, rất thưởng thức chàng trai này, xem trọng tương lai của hắn, huống chi Tần Dương còn giúp Dương Hạo Nhiên giải quyết vấn đề mình luôn lo lắng.
Vợ trước của hắn ta thân thể khỏe mạnh, Công tác và tiền đề của cháu trai, cuộc sống ở Trung Hải được bảo đảm an toàn của cháu gái..
- Con lật ngửa bài với năm tên sát thủ, sợ lỡ như Có người cho cùng rất giậu..
Dương Hạo Nhiên cười phá lên:
- Được rồi, có ta ở thì không ai gây sóng gió gì được!
Tần Dương lập tức gọi điện thoại cho nhóm người Tôn Uy, kêu bọn họ ngay đêm đó đến biệt thự của Mạc Vũ, hắn sẽ châm cứu áp chế tỏa hồn thuật cho họ.
Đêm đó, năm tên sát thủ ngoan ngoãn tìm đến, thần thái cung kính, dù sao tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay Tần Dương, bên cạnh còn có cường giả Chí Tôn nhìn họ chằm chằm.
Tần Dương đầu tiên là châm cứu cho năm người, áp chế thuật tỏa hồn trong người, sau đó mới mở miệng nói:
- Trong vòng một năm, thuật châm cứu tỏa hồn trong thân thể các người sẽ không tái phát, nhưng ngày này sang năm, các người phải tìm tôi hoặc sư phụ của tôi một lần nữa châm cứu áp chế tỏa hồn thuật.
Tôn Uy chắp tay nói:
- Cảm tạ Mạc tiên sinh và Tần tiên sinh nương tay với chúng tôi, nếu sau này có chuyện gì cần chúng tôi làm thì xin cứ sai khiến.
Tần Dương cười cười, khoát tay:
- Các người đừng vội cảm tạ, bởi vì tôi sắp xếp một con đường cho các người, chưa chắc mỗi người trong nhóm sẽ thích.
Năm người Tôn Uy thay đổi sắc mặt, cảnh giác liếc qua nhau.
Không lẽ hắn định thu phục năm người mình bán mạng cho hắn, làm tay sai của hắn?
Tôn Uy hỏi dò:
- Con đường gì? Xin Tần tiên sinh nói rõ ra, dù sao mạng của năm người chúng tôi đều nằm trong tay tiên sinh.
Tần Dương cười khẽ:
- Tôi nói thẳng vậy, tôi không yên tâm với các người, tuy thủ lĩnh của các người đã bỏ trốn, trợ lý bị bắt, nhưng năm người vốn không phải kẻ chịu yên phận, tôi thì nắm đường sống của các người, khó bảo đảm có hôm nào các người sẽ xuống tay với tôi.
Tôn Uy vội bảo đảm:
- Tần tiên sinh, về chuyện này thì xin tiên sinh yên tâm, chúng tôi không thì không oán với tiên sinh, lúc trước tìm đến cũng chỉ vì nghe theo lệnh. Hiện giờ thủ lĩnh đã chạy trốn, chúng tôi xem như phản bội Dragon Slayer thì tự nhiên sẽ không nhận mệnh lệnh từ Dragon Slayer nữa, cũng sẽ không nhằm vào Tần tiên sinh nữa. Huống chi Tần tiên sinh tha cho chúng tôi, trong lòng chúng tôi chỉ có cảm kích, tuyệt đối không mang chút oán hận.
Tôn Uy nói những lời này không hoàn toàn là nói dối, hiện giờ giá trị lợi dụng của bọn họ đã hoàn toàn phô bày ra, sau này chẳng còn giá trị gì nữa, nếu Tần Dương vì mãi mãi không còn tai họa ngầm mà trực tiếp phế hoặc giết cả nhóm bọn họ thì mọi rắc rối chấm hết, nhưng hắn không làm như vậy, nên nhóm người Tôn Uy có chút cảm kích hắn.
Tần Dương khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Trước kia mấy người làm nhiều chuyện xấu xa thiếu đạo đức, có lẽ những việc đó không liên quan gì tôi, nhưng các người đã đụng phải tôi mà tôi không làm gì, để các người rời đi, tiếp tục làm những chuyện đó thì trong lòng tôi không yên. Cho nên, tôi định giao các người cho cơ quan chuyên môn.
Năm người Tôn Uy thay đổi sắc mặt, Tôn Uy tiến lên trước một bước định nói gì nhưng Tần Dương giơ tay ngắn lại, nói tiếp:
- Mấy người đừng lo, không phải đưa các người ra tòa mà là đến nơi có thể phát huy thực lực Siêu Phàm của mấy người, đổi một phương thức khác góp sức cho nước, xem như chuộc tội giết chóc mấy người đã tạo ra.
Nhóm người Tôn Uy nét mặt giãn ra, mới nãy bọn họ còn cho rằng Tần Dương định đưa họ ra tòa, sợ đứng tim, làm vậy có khác gì giết họ? Nghe đoạn sau mới thở phào.
Tôn Uy nhăn mặt nói:
- Nhóm người chúng tôi nếu bị đưa đến chỗ nhà nước thì làm gì còn đường sống? Hay là Tần tiên sinh tha cho chúng tôi, dù bắt chúng
tôi nghe theo Tần tiên sinh sai khiến cũng được.
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Tôi sẽ không dùng thuật châm cứu tỏa hồn khống chế các người, nhưng các người phải trả nợ tội lỗi đã gây ra. Huống chi, các người làm việc cho nhà nước tốt hơn là làm sát thủ nay trốn mai núp, bị truy nã khắp nơi, người nhà của các người cũng không bị liên lụy nữa. Hơn nữa đơn thuốc Thần Tiên Túy đã rơi vào tay nhà nước, các người có cai nghiện hay không đều phải dựa vào nhà nước. Thêm nữa, tính mạng, công lực của các người đều là tôi tự quyết định bỏ qua cho, tức là mạng của các người được nhặt về, các người không có tư cách cò kè mặc cả với tôi.