Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1615 - Chương 1626: Biến Cố Tình Cảm

Chương 1626: Biến cố tình cảm
 

Trịnh Kỳ bận rộn hành trình, ăn cơm chiều xong vội vàng từ biệt hắn rời đi, vì Cô còn phải tham gia một buổi họp gặp mặt.

Thunder Mask thành công là chuyện ván đã đóng thuyền, không nói về sau, chỉ riêng huê hồng phòng vé hiện giờ cũng đã không lời không lỗ, không bị hụt tiền, tiếp theo bộ phim kiếm thêm phần nào tiền huê hồng dollar là Tần Dương sẽ nhận được 0.45 dollar.

Lời to!

Tần Dương phát hiện gần đây hình như mình kiếm được nhiều tiền nằm ngoài kế hoạch.

Tạm không nói đến ba loại sản phẩm của tập đoàn Thị Nhã tiếp tục cháy hàng như quả cầu tuyết lăn, dù sao đã quản lý theo kiểu tập đoàn, Tần Dương chỉ là cổ đông lớn nhưng

hắn không làm ra cống hiến lớn lao gì, cùng lắm là quảng cáo vài phen, làm hai, ba hoạt động quảng cáo.

Bên dưới công ty đầu tư Tần Qua có sở nghiên cứu Hurricane thành công nghiên cứu ra hệ thống lái tự động, trước mắt đã qua đoàn tổ chuyên gia luận chứng, bắt đầu bàn bạc với chính phủ, chuẩn bị từ chính phủ dẫn đầu cuối cùng thành lập một vườn thí nghiệm, thực địa nghiệm chứng mô phỏng, nếu qua được ải này thì sẽ vào giai đoạn thí nghiệm số lượng nhỏ, nếu toàn bộ đều ổn thì sẽ mở rộng toàn tỉnh, sau cùng là toàn quốc.

Hạng mục này trưếc mắt rất đắt tiền, không biết sẽ phải đổ bao nhiêu tiền vào, nhưng chờ khi hạng mục chín muồi bắt đầu bán ra thì khi đó Tần Dương sẽ thu tiền đến mức tay rút gân. Đây là hạng mục đầu tư nhiều vốn nhất trong các công ty hoặc sản nghiệp hạng mục hiện nay của Tần Dương, nhưng nó cũng là hạng mục đem đến lợi nhuận lâu dài lớn nhất.

Ngoài ra món đầu tư thứ nhất của Công ty đầu tư Tần Qua, đầu tư năm tỷ dollar vào Thunder Mask sắp lấy lại tiền vốn và kiếm lời gấp

mấy lần.

Tần Dương đi Las Vegas hai đợt, một chuyến thắng khoảng sáu triệu dollar, một chuyến thắng bảy triệu dollar, sau đó dùng số tiền này làm tiền cược Mạc Vũ thắng, tỷ lệ đền một chia bốn hố mười lăm tỷ của Lục gia.

Hai bộ điện ảnh của điện ảnh truyền thông Hoa Long lục tục công chiếu vào tháng năm và tháng bảy cũng sẽ vào mùa thu hoạch, không biết sẽ kiếm lời được bao nhiêu.

Không tính đến tài sản công ty tăng lên, chỉ tính vài món đầu tư đơn giản và thu hoạch ngoài ý muốn, một năm qua Tần Dương ít nhất kiếm được ba, bốn tỷ, thậm chí càng nhiều hơn. Đó là chưa tính giá trị cổ phần tập đoàn điện ảnh Paddy, không tính giá trị đồ CỔ ít nhất CỠ năm tỷ mà hắn thắng từ Nhật Bản, nếu cộng lại thì ít nhất hơn hai mươi tỷ!

Tần Dương tự tính rồi tự giật mình, thì ra mình cũng biết kiếm tiền quá chứ.

.

..

- Lão đại, tối nay rảnh không? Cùng đi ăn cơm đi?

Tần Dương mới chữa bệnh cho Lois thì bất ngờ nhận được điện thoại của Lâm Trúc.

Tần Dương hơi ngạc nhiên, vì Lâm Trúc là dân kỹ thuật ru rú trong nhà, thường ngày dù trong phòng ngủ có họp mặt hay hoạt động gì thì người ồn ào nhất và phụ trách tổ chức là lão nhị Hà Thiên Phong.

- Rảnh chứ, ăn ở đâu?

- Ăn lẩu chỗ cũ, tới được không?

- Được, mấy giờ?

- Sáu giờ rưỡi đi.

- OK!

Tần Dương sảng khoái đồng ý, không hỏi có phải xảy ra chuyện gì hay không, chờ tới chỗ hẹn rồi sẽ biết, cũng đã lâu không tụ hội với

ho.

Buổi tối, Tần Dương đến trường học đón Hàn Thanh Thanh cùng đi quán lẩu, quan hệ tình cảm đã bị lộ ra ngoài sáng thì chẳng cần che

lấp làm chi.

Trong phòng riêng, bốn anh em chung phòng ngủ 306 lại tụ tập, Tôn Hiểu Đông dẫn theo Lâm Hiểu Nguyệt, Hà Thiên Phong và Lâm

Trúc đi một mình.

- Ủa? Lão nhị, Văn Văn đâu, sao không mang đi cùng?

Hà Thiên Phong nhún vai, cười gượng nói:

- Chia tay rồi.

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Mới đây còn mặn nồng lắm mà sao đột nhiên chia tay?

Hà Thiên Phong lúng túng vuốt sống mũi:

- Thật ra lúc trước bọn tôi đã có mâu thuẫn, nhưng hai bên đều nhịn nhau. Cả năm nay tôi luôn ở Công ty theo cha mình học tập quản lý, trong công ty có một cô em rất đẹp, tôi không nhịn được cùng cô ta, sau đó bị Văn Văn phát hiện thế là chia tay.

Tần Dương liếc qua Lâm Trúc:

- Hèn gì hôm nay là lão tứ gọi điện thoại mời đi nhậu chứ không phải cậu, vậy là chủ đề bữa nhậu hôm nay là cụng ly vì thất tình?

- Đừng!

Hà Thiên Phong kêu lên:

- Tôi và Văn Văn chia tay xem như tự làm tự chịu, tôi tự hiểu. Vốn muốn làm lãng tử, cuối cùng chia tay không thể trách ai, tuy có chút áy này nhưng cũng nhẹ lòng, không quá đau buồn đến nỗi cần cồn để trút tâm sự, tê liệt mình. Bữa Cơm hôm nay là lão tứ chủ động bày ra, không liên quan đến tôi!

Hà Thiên Phong hơi tạm dừng, quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh, lúng túng nói:

- Chị dâu, đừng vì chuyện này khinh thường tôi, cũng đừng trách lây lão đại, lão đại và tôi giống nhau.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Yêu đương hợp thì bên nhau, không hợp thì chia tay, có gì mà phải khinh thường. Yêu nhau trong đại học có mấy người dắt tay suốt

đời?

Hà Thiên Phong thở phào một hơi, hùa theo:

- Dù sao không phải mỗi cặp đều trai tài gái sắc, có tiếng nói chung như chị dâu và lão đại. Ưm, cặp lão tam là đồng cam cộng khổ gầy dựng sự nghiệp, cũng khác.

Tần Dương bị Hà Thiên Phong chọc cười, trêu đùa:

- Đừng lôi bọn này ra, nói chuyện của cậu tiếp đi, giờ có quen với cô gái xinh đẹp trong công ty không?

Hà Thiên Phong lắc đầu, nói:

- Không, thật ra tôi biết người ta muốn cái gì, đơn giản là tôi ham thân thể của người ta, cô ấy thì ham thân phận con trai tổng giám đốc già có đặc quyền. Cũng tốt, qua việc này tôi cảm thấy mình càng thích hợp làm lãng tử. Dù sao còn trẻ, cứ bung lụa vài năm, chuyện tình cảm quá mệt mỏi.

Về mặt này thì Tần Dương cũng là bùn nhão, không có tư cách phê bình Hà Thiên Phong, hơn nữa mỗi người có quyền lựa chọn cách sống của mình, người ngoài không can thiệp vào được, dù là bạn tốt cũng chỉ có thể đề nghị một phen.

Bản tính của Hà Thiên Phong hơi lang thang, lúc trước quen Tô Văn Văn là ôm tâm trạng chơi cho vui, về sau hơi có tình cảm, nhưng kích tình qua đi thì không cách nào cưỡng lại hấp dẫn ở thế giới bên ngoài, cuối cùng vẫn chia tay nhau, chuyện này rất bình thường trong tình cảm nam nữ.

Tần Dương cười nói:

- Tuyển chọn cách sống như thế nào là tự do của cậu, nhưng lang thang cũng phải có lằn ranh giới hạn, nếu không thì đó không phải lang thang mà là cặn bã!

Hà Thiên Phong hiểu ý của Tần Dương, cười tỏ thái độ nói:

- Tôi hiểu.

Tần Dương bưng ly rượu lên cụng ly với Hà Thiên Phong, tò mò nhìn sang Lâm Trúc:

- Lão tử, tại sao không nói chuyện? Hôm nay bỗng nhiên kêu mọi người ra ăn cơm, sao vậy? Phát tiền thưởng à?

Lâm Trúc nâng gọng kính, mỉm cười nói:

- Không, tôi định đi nước Pháp một chuyến, định tụ họp mọi người trước khi xuất phát.

- Nước Pháp? Mo Jiana?

Tần Dương chợt nhớ Lâm Trúc từng nói Mo Jiana sẽ đến Trung Quốc, giờ đã qua lâu như vậy mà chưa thấy cô đến, giờ Lâm Trúc nói đi Pháp, không lẽ xảy ra tình huống gì?
Bình Luận (0)
Comment